TÔI KHÔNG MUỐN TRỞ THÀNH OMEGA

"Rồi sao nữa? Kể tiếp đi!". Lâm Hàm nghe kể mà cũng hồi hợp theo, phối hợp với vẻ mặt chuyển màu hết sức đặc sắc của Lý Bân khiến cậu không khỏi nhỏm người dậy hối thúc hắn kể tiếp.

Lý Bân nốc cạn cốc nước thấm giọng, lúc này nhà ăn cũng đã dần đông người thế nên hắn đè thanh giọng xuống mức vừa đủ nghe.

Sở dĩ cẩn thận dè dặt như vậy bởi vì hắn biết rõ, không một ai ở đây hy vọng có người nhắc đến khoảng thời gian địa ngục mà tên kia đã từng gây ra đâu.

"Hắn ta thực sự không phải là yếu ớt không dám trả đũa, mà là thực sự không để những trò vặt vãnh, lông gà vỏ tỏi này vào mắt.

Ngày chính thức bước vào khóa huấn luyện trường kỳ, sinh tồn hai tháng trong rừng rậm hoang dã, biến cố lúc này mới chính thức ập đến.

Quân đội sẽ phát cho mỗi người một thiết bị giám sát giống như đồng hồ thông minh, thế nhưng chức năng chỉ có ghi âm và quay chụp cận cảnh quá trình hành động của từng người mà thôi. Hoàn toàn không thể nghe gọi hay kết nối với internet.

Ngoài ra, nó còn được dùng để hiển thị điểm số cùng số lượng người đang sống sót. Còn có, hiển thị mười người dẫn đầu bảng xếp hạng.

Đa phần sẽ chia theo tổ đội, một đội sáu người để tiện hành sự, đồng thời tăng sức mạnh đồng đội, giảm bớt phần nào nguy hiểm nơi rừng thiên nước độc.

Bên phía nhà trường sẽ cung cấp cho mỗi người một cây súng gồm 16 viên đạn, một dao găm và một ba lô chứa một ít thuốc, dược chữa thương cơ bản.

Lần huấn luyện sinh tồn này, tất cả đều phải dựa vào bản lĩnh để có thể sống sót. Dù cho có chết mất xác, thì cũng do thực lực quá yếu kém mà thôi. Các lão sư huấn luyện sẽ không để tâm, cũng sẽ không truy cứu.

Nói cách khác, có ân báo ân, có oán báo oán, giải quyết hết thảy khúc mắc trong khóa huấn luyện này.

"Tên kia" dĩ nhiên không gia nhập bất kỳ tổ đội nào, mà cho dù hắn có gia nhập cũng sẽ chẳng có ai thèm thu nhận.

Khóa huấn luyện cứ thế bắt đầu, và một cuộc tranh đấu đẫm máu cũng diễn ra.

Phía trêи có lắp đặt thiết bị vệ tinh theo dõi để dễ dàng định vị được vị trí của từng người.

Mỗi ngày, bên trêи sẽ đưa xuống nhiệm vụ, yêu cầu tất cả phải thực hiện đúng yêu cầu và phải hoàn thành trong thời gian quy định. Ai không đáp ứng được các chỉ tiêu này, trực tiếp bị loại.



"Tên kia" từ lúc bước vào tinh cầu bỏ hoang, khí tức trêи người dường như thay đổi hẳn ra. Không còn dáng vẻ im thin thít mặc người sỉ vả nữa mà thay vào đó, lại mơ hồ toát ra khí chất tàn bạo khát máu.

Thay đổi này của hắn, dường như chỉ có mấy người tinh ý lắm mới phát hiện ra. Nhưng họ cũng chẳng mấy để tâm. Đối mặt với một cuộc chiến thực thụ, trực diện đối đầu với sinh tử, không phải con người ta vẫn luôn có những kỳ tích biến hóa xảy ra hay sao.

Ngày đầu tiên ban bố xuống nhiệm vụ, mọi người đều tất bật lên đường tìm kiếm nơi đã được chỉ định, chỉ cần làm xong nhiệm vụ, đồng hồ sẽ tự động cộng điểm tích lũy. Và số điểm này cũng là đánh giá thiết thực nhất của đợt huấn luyện.

Thế nhưng chưa đầy hai tiếng sau, đồng hồ đeo tay của tất cả mọi người đều vang lên tiếng "tít tít" trầm thấp. Tên đầy đủ của "tên kia" hiện lên với dòng chữ đỏ chói lọi, chểm chệ chiếm vị trí đầu bảng xếp hạng. Lại nhìn xuống góc phải, số người giảm xuống hết ba con số. Cũng đồng nghĩa với việc, có ba thành viên đã thiệt mạng.

Lúc này, hầu như ai cũng có thể ngấm ngầm hiểu ra phần nào sự tình. Từ mặc kệ, xem nhẹ, hiện tại liền đối với "tên kia" là e dè và kiên kỵ.

Những kẻ từng có tham gia sỉ vả, nhục mạ, thậm chí là bạo hành hắn đều không khỏi toát mồ hôi hột. Nhưng cũng có vài kẻ nóng nảy, bóc đồng, không sợ chết còn muốn tìm hắn đòi lại công đạo cho anh em đã mất.

Kết cục không cần phải nói cũng rõ, thù chẳng những không báo được, mà còn bị tên kia tiễn về chầu ông bà.

Hai tháng là quá đủ cho một cuộc báo thù, lúc tổng kết lại số lượng người còn sống sót, con số thực khiến người ta hãi hùng.

Hơn một nửa đều thiệt mạng trong tay "tên kia", chỉ có vài người bị thú biến dị tấn công mất mạng mà thôi. Đây quả thực là một vụ tàn sát đẫm máu.

Thế nhưng theo quy định đã đặt ra trước đó, cho dù là phía nhà trường cũng không thể nhúng tay vào. Rốt cục, chỉ có thể trách bọn họ vô dụng, đã thế còn chọc vào nhầm người.

Quả thực là ngu xuẩn không thể tả. Giờ nghĩ lại, cũng may lúc đó tôi an phận thủ thường nên hiện tại mới giữ được lại cái mạng. Đúng là một hồi hung hiểm!".

Lý Bân vuốt vuốt lòng ngực phập phồng của mình mà thở phù phù. Nhớ lúc đó, xác người la liệt bê bết máu chất đầy cả khoang chứa hàng trong tàu phi hành làm hắn không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng.

"Tên kia cuối cùng trở thành kẻ đầu tiên nắm giữ số điểm kỷ lục từ trước tới nay của trường. Đồng thời cũng trở thành đại ma đầu trong mắt đám người còn lại.

Tuy mỗi người là một tâm tư khác nhau. Người thì sợ hãi tránh né, người thì hận không thể lóc từng thớ thịt trêи người hắn. Thế nhưng chung quy, thực lực vẫn không đủ, tài cán không bằng ai thì chỉ có thể an phận!".

Bình luận

Truyện đang đọc