TÔI LÀM GAY TRONG CHƯƠNG TRÌNH YÊU ĐƯƠNG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc Thẩm Ương rời giường ngày hôm sau, cảm thấy chân tay như muốn đứt ra, vừa nhức vừa đau không nói, còn nghe thấy cả tiếng xương kêu "Cục cục".

Anh vừa rửa mặt vừa oán giận, Túc Hàn Anh thì khoanh tay dựa vào cửa, không chút đồng tình: "Anh không rèn luyện thường xuyên, tôi đã nhắc là sẽ đau, định giúp anh mát xa một chút, là do anh nhất định đòi ngủ."

Thẩm Ương chột dạ mà dùng khăn lông che mặt lại, thật ra tối hôm qua anh dựa vào Túc Hàn Anh ngủ cả quãng đường, lúc về đã không còn quá mệt nữa. Chỉ là tưởng tượng đến cảnh lại tiếp xúc thân thể với Túc Hàn Anh nên cảm thấy ngượng ngùng......

"Hôm qua tôi thật sự rất mệt đó......" Ánh mắt Thẩm Ương dao động, âm thầm nói sang chuyện khác, "Cũng may chủ đề pa hôm nay không cần vận động nhiều."

Túc Hàn Anh nghĩ đến thiệp mời mà Thẩm Ương đưa cho mình, trực tiếp hỏi: "Hai người làm chủ đề "hồi ức" à?"

Động tác lau mặt của Thẩm Ương cứng đờ, kinh ngạc quay đầu lại: "Tối hôm qua tôi nói mơ sao?"

Mặc dù cơ trí như Túc Hàn Anh cũng phải ngạc nhiên một lát mới phản ứng lại được, Thẩm Ương là đang lo bản thân không cẩn thận lỡ miệng nói ra, cậu bật cười: "Không có, anh ngủ rất an tĩnh." Rất ngoan, xoay người cũng rất ít.

Thẩm Ương nghi ngờ: "Vậy sao cậu lại biết?"

Túc Hàn Anh: "Thiệp mời rất có phong cách hoài niệm, tôi đoán mò."

Thẩm Ương nhẹ nhàng thở ra, vậy không phải lỗi của anh, thiệp là do Nghiêm Gia Kỳ chọn!

Hôm nay Thẩm Ương đã xin phép nghỉ học, sở dĩ dậy sớm là vì muốn đến công ty của Nghiêm Gia Kỳ chuẩn bị cho chủ đề pa.

Ăn sáng xong, anh liền lên xe Nghiêm Gia Kỳ xuất phát.

Hai người bận rộn từ sáng đến chiều, thực sự mệt như chó, địa điểm rốt cuộc mới ra dáng một cái phòng học.

Thẩm Ương nằm xoài trên sàn nhà giả chết nói: "May mà có có ekip hỗ trợ, không thì hai chúng ta dùng một ngày một đêm cũng không dựng được."

Nghiêm Gia Kỳ xúc động, mệt đến chẳng còn quan tâm tới trang điểm trước ống kính nữa, cô nhìn Thẩm Ương nằm bất cần trên sàn nhà, lên tiếng nhắc nhở: "Con trai a, có phải con cũng nên đi thay quần áo không? Chắc một lát nữa là có người đến rồi."

Thẩm Ương đột nhiên thấy khẩn trương, lé mắt nhìn Nghiêm Gia Kỳ, thấy cô không biết từ chỗ nào lấy ra một cái hộp nhỏ, cười tủm tỉm nói: "Đây là món quà nho nhỏ mà ma ma chuẩn bị cho con."

"......Cái gì vậy?" Cảm giác nguy cơ mãnh liệt làm Thẩm Ương không rảnh để ý tới xưng hô của Nghiêm Gia Kỳ, vội kêu lên: "Thứ kỳ quái tôi sẽ không ——"

Lời kịch từ chối còn chưa nói được trôi chảy, đạo diễn đã nhảy ra, "Thẩm Ương, hôm nay cậu phải biểu hiện cho tốt, nếu phát sóng tạo hiệu quả hút quảng cáo, tôi nhất định giúp cậu trả giá cao!"

Thẩm Ương nhìn cái đầu bị hói vì "Tình yêu" của đạo diễn, một chút cũng không cảm thấy đồng tình, chỉ thương tiếc cho bản thân bị người ta bắt thóp.

Trước ánh mắt tha thiết chờ mong của mọi người, Thẩm Ương đau khổ gật đầu.

6 giờ, Đoạn Vi Vi đến cùng Long Nữ, dạo quanh "Phòng học" trong ký ức một vòng, Nghiêm Gia Kỳ phát cho mỗi người một bộ đồng phục nam, cười hì hì đến phòng thay đồ.

6 giờ 15, Dương Thiên Trì và Túc Hàn Anh một trước một sau đi tới, hai người cũng được phát đồng phục......

"Cô đưa nhầm rồi à? Đồ của tôi sao lại là váy?" Dương Thiên Trì ngây thơ không hề cảnh giác, còn thuận miệng hỏi: "Thẩm Ương đâu? Là chủ trì sao không ra tiếp khách?"

"Thẩm Ương còn đang chuẩn bị." Nghiêm Gia Kỳ nở nụ cười tiêu chuẩn nhất, cẩn thận giải thích: "Không nhầm đâu, chủ đề hôm nay chính là cái này."

"Sao?" Dương Thiên Trì rất muốn ngoáy lỗ tai, không đưa nhầm là ý gì? "Chủ đề không phải là hoài niệm vườn TSo?"

Nghiêm Gia Kỳ dựng thẳng ngón trỏ lắc lắc, "Tên đầy đủ là —— hoài niệm vườn trường chuyển đổi giới tính."

"Chuyển đổi cái gì giới tính cơ??!" Dương Thiên Trì cảm giác tam quan sụp đổ, "Không phải, cô không đùa tôi đấy chứ? Bảo tôi mặc váy á??!"

"Mặc váy có gì đâu, các cô gái còn từ bỏ hình ảnh thanh thuần đáng yêu mà mặc quần đó, với lại cũng không phải một mình anh mặc......" Ánh mắt Nghiêm Gia Kỳ rụt rè nhìn về phía Túc Hàn Anh: "Thẩm Ương cùng Túc, Túc ca cũng mặc a......"

Cô mang tâm trạng thấp thỏm bất an mà nói xong câu đó, cô rất sợ gương mặt lạnh lùng của Túc Hàn Anh, nhưng mà đối phương chỉ nhàn nhạt nói: "Thẩm Ương đã thay váy?"

Nghiêm Gia Kỳ thấy nét mặt có vẻ mong chờ của cậu, nghĩ thầm dùng Thẩm Ương làm "Thính" quả nhiên hữu dụng. Một khi Túc Hàn Anh đồng ý, Dương Thiên Trì có thể phản đối sao? Vì thế cô lập tức gật đầu, "Đúng vậy, hôm nay Thẩm Ương sẽ trang điểm lộng lẫy lắm đó, Túc ca cũng rất muốn xem nhỉ?"

Túc Hàn Anh không đáp, yên lặng cầm váy đến phòng thay đồ, dùng hành động trả lời.

Dương Thiên Trì ngây ngốc tại chỗ, hắn cho rằng Túc Hàn Anh sẽ đứng cùng chiến tuyến với mình, không nghĩ tới đối phương một bộ cao quý không thể mạo phạm đảo mắt một cái đã làm phản? Thẩm Ương mặc váy thì sao? Có sức hấp dẫn lớn thế à?

Giờ khắc này, tuyệt đối · thẳng nam Dương Thiên Trì, cảm giác mình bị thế giới vứt bỏ.

Trước ánh mắt cười như không cười của Nghiêm Gia Kỳ, Dương Thiên Trì đầy bụng oán khí cầm váy chạy lấy người, hắn đang định tìm Túc Hàn Anh lý luận muốn giãy giụa lần cuối, không ngờ vừa vào cửa đã thấy đối phương thay xong áo sơ mi trắng, váy kẻ......

"......"

"........................"

Dương Thiên Trì ngây ra như phỗng, thật lâu sau, trong phòng thay đồ truyền ra một trận cười kinh thiên động địa.

"Ha ha ha ha ha ha ha ha......"

Dương Thiên Trì cười đến chảy cả nước mắt, cũng không phải Túc Hàn Anh xấu, với nhan sắc của Túc Hàn Anh dù có mặc bao tải cũng vẫn soái, chỉ là cái cảm giác ngược đời này quá buồn cười, như thể Tây Môn Xuy Tuyết(1) một giây sau biến thành Tiểu Long Nữ(2)......

(1) Tây Môn Xuy Tuyết



(2) Tiểu Long Nữ



Nhưng mà Túc Hàn Anh không hề mất tự nhiên, biểu tình vẫn như thường nói: "Giữ sức một chút, lát anh còn phải cười nữa."

"Hả?" Dương Thiên Trì lau nước mắt, "Cậu nói đến Thẩm Ương sao? Chưa chắc đâu, cậu ấy vốn thanh tú, mặc đồ con gái nói không chừng còn rất xinh đẹp."

Túc Hàn Anh nhẹ kiều môi dưới, "Ta đang nói lúc anh soi gương cơ."

Dương Thiên Trì: "......"

Đáng tiếc chờ Dương Thiên Trì chân chính đối diện với tấm gương thì cười không nổi nữa,nhìn diện mạo "King Kong Barbie(3)" của mình trong gương, hắn thật sự muốn khóc luôn rồi......

(3) King Kong Barbie



Nhưng mặc dù Dương Thiên Trì không tình nguyện, nhưng vẫn xoắn xuýt kéo váy ra khỏi phòng thay đồ.

Hắn vốn thích nhìn con gái mặc váy, đặc biệt là loại váy ngắn để lộ chân dài này, nhưng đến lúc chính mình mặc vào mới hiểu được nổi khổ của phái nữ —— cả cái mông đều lạnh, cảm giác như giây tiếp theo sẽ lộ hết, quả thực không biết nên bước chân nào!

Nhưng mà nhìn Túc Hàn Anh, mặc váy cũng có thể đi ra dáng vẻ, đi ra phong độ, đi ra khí chất! Đúng là người so với người a......

Dương Thiên Trì vừa phân tâm, không chú ý tới Túc Hàn Anh đột nhiên dừng lại, vì thế thẳng tắp va vào lưng đối phương.

Hắn che cái mũi đau đang muốn phàn nàn, kết quả vừa ngẩng đầu đã ngây ngẩn cả người......

Mỹ nữ phía trước là ai?!!

Nếu nói là thanh thuần, thì vẻ ngượng ngùng giữa khóe mắt và đuôi mày lại chứa một tia mị hoặc.

Nói mị hoặc, thì hình dáng ngũ quan lại lộ ra một tia anh khí.

Dù cho Dương Thiên Trì nhất quán chỉ yêu thích võng hồng(4) cũng bị một kích trí mạng —— đây chính là nữ thần trong mộng mà không một nam nhân nào có thể kháng cự được!!!

(4) Võng hồng: chỉ người nổi tiếng trên mạng, trong hoàn cảnh này có thể hiểu là hot girl cũng được

Thẩm Ương lúc này hơi cúi đầu, không dám nhìn ai, đặc biệt là Túc Hàn Anh.

Cho dù vậy, anh vẫn cảm giác được ánh mắt nóng rực từ phía trước bắn tới, khẩn trương tới mức tay chân không biết đặt ở đâu, chỉ có thể che giấu bằng cách sờ sờ kẹp tóc vương miện nhỏ trên đầu.

...... Đúng vậy, anh còn đeo cả kẹp tóc.

Món quà nhỏ mà Nghiêm Gia Kỳ chuẩn bị cho anh chính là tóc giả buộc đuôi ngựa cùng một cái kẹp tóc vương miện, đối phương còn định giúp anh trang điểm, nhưng lần này Thẩm Ương kiên quyết bảo vệ tiết tháo! Làm thẳng nam tất nhiên không muốn trang điểm, thứ hai là kiểu trang điểm đậm của Nghiêm Gia Kỳ làm anh thật sự không thể chấp nhận được, cảm giác mình một giây là biến nhân yêu!

Ít nhất anh như hiện tại còn có thể tự an ủi chính mình, cho dù mặc nữ trang, nhưng vẻ oai hùng chính khí của anh cũng không giấu đi được được!

"Mỹ, mỹ nữ......"

Nghe thấy tiếng của Dương Thiên Trì, Thẩm Ương tuy rằng không nhận ra là đang nói mình, nhưng vẫn theo bản năng liếc mắt một cái......

"A ha ha ha ha ha ha ha......"

Nhìn Dương Thiên Trì vừa cao vừa đen vừa cường tráng lại mặc váy nhỏ, Thẩm Ương cùng mấy cô gái đều cười đến không thở nổi, anh trực tiếp ngồi xuống ôm bụng cười.

Thẩm Ương vùi đầu vào đầu gối, bả vai không ngừng run run, xấu hổ cùng thấp thỏm trong lòng cũng theo trận cười này tan thành mây khói —— so với Dương Thiên Trì, anh quả thực còn bình thường chán nhỉ? Đối phương cư nhiên có thể tạo ra hiệu quả vừa sốc lại vừa buồn cười chỉ nhờ mặc váy đến độ này!

Thấy phản ứng của Thẩm Ương, cái đầu bị sắc đẹp làm cho phát ngốc của Dương Thiên Trì rốt cuộc tỉnh táo lại, hắn đã nghĩ sao mỹ nữ nhìn quen thế!

"Là Thẩm Ương a......" Giữa tiếng cười không dứt, Dương Thiên Trì xấu hổ gãi gãi đầu, "Sao lại đeo cả tóc giả......"

Thẩm Ương ngẩng mặt nhìn hắn, dùng sự tự chủ thật lớn mới ép mình không phì cười lần nữa, nhanh chóng liếc mắt tới một nơi. Sau đó, anh liền thấy Túc Hàn Anh bên cạnh Dương Thiên Trì —— giá trị nhan sắc của đối phương bày ra ở kia, còn có một đôi chân dài vừa trắng vừa thẳng, đứng một chỗ với Dương Thiên Trì quả thực y như người đẹp và quái vật.

Thẩm Ương nhận xét: "Túc ca cũng xinh lắm."

Nhưng mà Túc Hàn Anh không có biểu tình gì mà liếc anh một cái, giây tiếp theo bỗng nhiên xoay người, bước nhanh ra khỏi phòng.

"...... Làm sao vậy?" Thẩm Ương bất an nói: "Tôi nói gì sai sao?"

Mấy người Nghiêm Gia Kỳ nhìn nhau, cũng thấy khó hiểu.

Dương Thiên Trì vẫn còn để ý chuyện mình bị cười vào mặt, u oán nói: "Không phải là bị cậu dọa chạy chứ......"

Không nghĩ tới một câu của anh lại làm nhiều người tức giận, mấy cô gái đều mắng hắn ——

Đoạn Vi Vi: "Anh dám dùng từ " dọa ", Túc ca thấy anh còn chưa chạy, huống chi là Thẩm muội người gặp người thích của chúng ta!"

Nghiêm Gia Kỳ: "Đúng vậy, nhóc con nhà tôi đáng yêu như vậy, Túc ca cho dù đúng là vì nó mà chạy thì cũng vì kìm lòng không được! Nên mới chạy trối chết!"

Ngay cả Long Nữ cũng thay đổi thái độ khác ngày thường: "Anh chính là ghen ghét tiểu sư muội!"

Thậm chí trợ lý tỷ tỷ đứng một bên cũng nhịn không được nhỏ giọng nói thầm: "Chanh tinh(5)!"

(5) Chanh tinh: ngôn ngữ mạng, chỉ người hay ghen tị với người khác

Dương Thiên Trì: "......"

Tôi không phải! Tôi không có! Tôi chỉ là không cam lòng nữ thần hóa thành bọt nước thôi a!

Nhưng ai cũng không chịu nghe hắn giải thích, ngay cả Thẩm Ương cũng không rảnh giải cứu đồng bọn đang bị vây quanh —— anh còn đang bị xưng hô của mấy vị nữ sĩ này đánh cho phát ngốc, chẳng qua chỉ mặc nữ trang có một lần, thiết lập nhân vật mà anh cố gắng đắp nặn đã sụp xuống thành như vậy sao?

Ngay lúc này, Thẩm Ương đột nhiên nghi ngờ chính mình thực sự vì tiền mà bán đứng tiết tháo, rốt cuộc có đáng giá hay không?

Đang lúc Dương Thiên Trì sứt đầu mẻ trán, trên hành lang lại truyền đến tiếng bước chân, mọi người im lặng, liền thấy Túc Hàn Anh đã quay trở lại.

Đối phương vẫn một bộ không nóng không lạnh, chẳng qua tóc mái trên trán có chút ẩm ướt, nhìn dáng vẻ hình như là mới rửa mặt......

"Lát nữa nướng BBQ sao?" Tầm mắt của Túc Hàn Anh đảo qua bếp nướng BBQ ở bên ngoài "Phòng học".

Thẩm Ương lo mình vừa rồi thật sự nói sai cái gì, ngữ khí lấy lòng nói: "Đúng vậy, cậu thích không?"

Túc Hàn Anh chăm chú nhìn anh, một lúc lâu sau lên tiếng: "Thích."

Thẩm Ương như trút được gánh nặng, lại nghe thấy Túc Hàn Anh nói: "Vậy bắt đầu nướng đi, tôi đã rửa tay xong."

...... Cho nên vừa rồi Túc Hàn Anh bởi vì chuẩn bị nướng BBQ nên đi rửa tay sao?

Mọi người ngây thơ gật gật đầu, kéo nhau đi lên hỗ trợ.

Bọn họ vừanướng BBQ vừa chơi trò chơi, Thẩm Ương cùng Túc Hàn Anh chơi xếp khối, tiếp theo lại chơi bi, nhưng không biết hôm nay Túc Hàn Anh làm sao, hình như có chút thất thần, thỉnh thoảng sẽ giật mình, cho nên đều thua sạch.

Thua Thẩm Ương thì thôi, vậy mà còn thua cả Dương Thiên Trì và Đoạn Vi Vi, quả thực ngôi vương khó mà giữ được!

Cuối cùng, sáu người cùng chơi "Nhìn động tác đoán từ".

Thẩm Ương nhìn chữ "Marilyn Monroe(6)", nghĩ nghĩ, đầu tiên giơ 5 ngón tay, ý bảo có năm chữ, sau đó đứng lên hơi khuỵu chân, hai tay đè lên váy.

(6) bức ảnh kinh điển của Marlilyn Monroe mà rất nhiều người bắt chước theo



Chỉ tiếc thân thể anh cứng đờ, không có lấy nửa phần phong tình hay gợi cảm, Dương Thiên Trì nhìn nửa ngày, chần chờ nói: "...... Trứng của cậu rất đau?"

Thẩm Ương: "......"

Để gợi ý sát hơn, anh lại chu miệng lên, liền thấy ánh mắt Dương Thiên Trì lập loè rồi quay đi, trên mặt cũng xuất hiện vệt đỏ khả nghi, mà hai "kẻ thù" Nghiêm Gia Kỳ và Đoạn Vi Vi thì lại ôm nhau, anh anh nói: "Đáng yêu quá đi, nhất định là nhân vật manga!"

Thẩm Ương: ".................."

May mà lúc Thẩm Ương đổ cả mồ hôi lạnh thì Túc Hàn Anh đoán trúng đáp án, kết thúc nỗi thống khổ của anh.

Thẩm Ương sung sướng đập tay với Túc Hàn Anh, hai người đổi vị trí, từ Túc Hàn Anh hoa tay múa chân để bọn họ đoán.

Đầu tiên Túc Hàn Anh giơ 3 ngón tay, Thẩm Ương gật gật đầu, tâm nói có ba chữ.

Anh thấy đối phương lại ở không trung vẽ một hình trái tim, kích động đến không thèm suy nghĩ gì đã đáp: "Tôi thích bạn!"

Túc Hàn Anh rõ ràng khựng lại, qua vài giây, mặt mày cậu chợt loan ra, "Ân, đúng rồi."

Thẩm Ương mỹ mãn, mà người thay vị trí của Túc Hàn Anh là Nghiêm Gia Kỳ thì đang sửng sốt —— trên giấy rõ ràng viết là "Tam tâm nhị ý".

(7) Tam tâm nhị ý: chỉ người không tập trung, không chuyên tâm, một số bài dịch nghĩa ghi là Chân trong chân ngoài

Trong phút chốc, Nghiêm Gia Kỳ cảm thấy hình như mình đã phát hiện ra cái gì đó, khác với cảm giác như có như không lúc trước.

Tầm mắt của cô lưu chuyển giữa Thẩm Ương và Túc Hàn Anh, vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng nói không nên lời, cuối cùng thở dài mà nở nụ cười.

Lúc gần kết thúc, tất cả cùng mặc đồng phục chụp chung một bức ảnh, sau đó từng người đi thay quần áo.

Lúc Thẩm Ương cởi váy phát hiện Dương Thiên Trì cứ lăng lăng nhìn mình, lập tức cảnh giác kéo váy che hạ thân, "Anh làm gì?"

Dương Thiên Trì xoa xoa cái mũi, "Tôi muốn xác nhận một chút......"

"Xác nhận......" Ký ức xa xăm ùn ùn kéo đến, Thẩm Ương còn đang nghĩ đấm vào chỗ nào trên người Dương Thiên Trì thì đạt khoái cảm trả thù nhất, đã thấy một chân Túc Hàn Anh đạp mông Dương Thiên Trì, giọng nói lạnh buốt: "Thay nhanh."

Dương Thiên Trì: "......"

# ủy khuất #

Lúc trở lại nhà nhỏ, mọi người còn chưa được nghỉ ngơi ngay, bởi vì nhiệm vụ 3 tổ thay phiên trực nhật đã hoàn thành, hôm nay lại nghênh đón phân đoạn gửi tin nhắn đã lâu chưa làm.

Thẩm Ương cùng tổ với Nghiêm Gia Kỳ, tất nhiên muốn gửi cho Nghiêm Gia Kỳ, nhưng lại không thể không cảm thấy lo lắng —— lần trước anh nhận được hai tin nhắn, phản công thành công, hôm nay có thể nào không nhận được tin nào không? Dù sao mặc nữ trang rất tổn hại hình tượng nam nhân, đặc biệt là hiệu ứng còn xuất sắc như vậy......

Mà lúc này trong một gian phòng khác, trợ lý tỷ tỷ so với Thẩm Ương còn sốt ruột hơn ——

"Đạo diễn, không hay rồi! Túc Hàn Anh muốn gửi tin nhắn cho Thẩm Ương rồi!!!"

Tác giả có lời muốn nói:

Thiên Trì boy: Trọc

Túc ca của chúng ta còn quá trẻ, thời khắc mấu chốt không kiềm chế được gửi tin đi rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc