TÔI LÀM GAY TRONG CHƯƠNG TRÌNH YÊU ĐƯƠNG

Trong khu vườn ngoài trời bên ngoài nhà gấu trúc, bảo mẫu nam đeo khẩu trang ngửa đầu nhìn Niên Niên đang bám trên cành cây ở góc phía Đông Nam.

Anh ta muốn túm nó xuống nhưng lại chỉ chạm được tới cái chân vừa ngắn vừa nhỏ, vì thế tức giận nói: "Niên Niên, xuống dưới, phải nghỉ trưa rồi."

Nhưng mà quốc bảo Niên Niên ở trước mặt lãnh đạo quốc gia còn không thèm khom lưng, thì làm gì có chuyện sẽ để ý tới một bảo mẫu không có chút dáng dấp lão luyện nào được? Thân hình mập mạp lắc lư, tiếp tục hướng đầu nhìn về phía xa xăm.

Long Nữ đã quen với thói quen của Niên Niên, cô bình tĩnh cầm bánh ngô khẽ đập đập vào cây cột, định "câu" Niên Niên xuống dưới. Thẩm Ương nhìn thấy thú vị, bước tới thử mở rộng hai tay, "Niên Niên, xuống dưới nào."

Bảo mẫu nam nhìn thấy hành động ngây thơ của Thẩm Ương, thiện ý nhắc nhở: "Niên Niên không thích dính người, nó có tiếng là gấu con lạnh lùng......"

Mới nói được một nửa thì đã thấy Niên Niên vẫn luôn lạnh nhạt với hắn lúc này lại bố thí chìa ra móng vuốt cao quý, mềm oặt đặt trên lòng bàn tay của Thẩm Ương.

Trước ánh mắt ghen tị của bảo mẫu cùng biển dấm của đám đông vây xem, Thẩm Ương hoàn thành liền mạch 3 động tác ôm ôm hôn hôn nâng cao cao, đồng thời trở thành người bị ghét nhất ở đây.

"Thẩm muội rất được gấu trúc yêu thích nhỉ?" Đoạn Vi Vi cùng Túc Hàn Anh vừa đến thì thấy ngay một màn như vậy, thuận miệng nói một câu.

Túc Hàn Anh từ phía xa nhìn Thẩm Ương ôm Niên Niên vào trong nhà, thẳng đến khi bóng người biến mất phía sau cửa mới trả lời: "Động vật khác cũng giống vậy, mấy con mèo trong và cả Đại Uông đều rất thích anh ấy."

Đoạn Vi Vi thuận miệng nói: "Không nghĩ tới Thẩm muội là vạn nhân mê(1)."

(1) Vạn nhân mê: người được rất nhiều người yêu thích

Túc Hàn Anh mỉm cười, nửa nghiêm túc nói: "Là rất mê người."

Ngay sau đó, cậu xoay người bàn bạc với quay phim tiểu ca mấy câu, người sau vội cầm di động gọi một cuộc, không bao lâu thì có nhân viên của vườn bách thú đưa họ đến văn phòng.

Thẩm Ương thay xong quần áo ra ngoài, gặp Túc Hàn Anh và Đoạn Vi Vi trong văn phòng thì kinh ngạc nói: "Sao hai người lại ở đây?"

"Anh Tuấn rơi đồ trên xe, tôi đem đến cho cậu ấy, thuận tiện đi dạo một lát." Túc Hàn Anh giải thích qua loa một câu, "Nghe nói vườn bách thú mới mở tiệm ăn gấu trúc phải không?"

Thẩm Ương hoàn toàn không để ý tới "Vì sao đưa đồ cho Anh Tuấn lại phải tới vườn bách thú", mà đã hoàn toàn bị tâm trạng phấn khích vì hẹn hò lại gặp được bạn tốt che lấp: "Đúng lúc quá, Long Nữ cũng nói trưa nay đến tiệm ăn gấu trúc, nhiều người càng vui."

Long Nữ khoan thai tới muộn: "......"

Mặc kệ hai cô gái có bao nhiêu không tình nguyện, bốn người vẫn thẳng bước tới tiệm ăn.

Tuấn nam mỹ nữ còn có camera, rất dễ khiến cho du khách liên tưởng đến đóng phim gì đó, cho nên lúc thấy hai em gái thét chói tai vọt tới trước mặt Túc Hàn Anh muốn xin chữ ký, Thẩm Ương cũng cảm thấy không có gì bất ngờ.

"Tiểu ca ca, anh tên là gì thế?" Em gái xinh xắn tóc ngắn đỏ mặt đưa ra một cuốn sổ nhỏ, "Có thể ký tên cho em không? Lần sau em nhất định nhớ kỹ tên của anh!"

Túc Hàn Anh lạnh lùng từ chối: "Xin lỗi, tôi không phải minh tinh."

Có lẽ em gái quá gấp gáp nên bật thốt ra: "Không phải minh tinh cũng được......"

Lần này Túc Hàn Anh không nói gì mà chỉ lẳng lặng nhìn đối phương.

Không khí bỗng trở nên áp lực, em gái vừa chột dạ vừa lúng túng, cô hiếm khi bị nam sinh từ chối nên lúc này cảm thấy không ngẩng mặt lên được, lại còn trước mặt bao nhiêu người nên càng xấu hổ hơn. Đang lúc mất mát mà né tránh ánh mắt người khác thì thấy một nam sinh khác mỉm cười trấn an mình, hình như tính tình rất tốt? Chớp mắt một cái, cô như thể phát hiện ra nguồn nước giữa hoang mạc, dựa vào bản năng kéo lại tự tôn: "Soái ca, anh có thể ký tên cho em không?"

Hỏi xong cô mới hối hận, nếu bọn họ đều không phải minh tinh, hơn nửa đều sẽ không đồng ý.

Nhưng mà nam sinh kia chỉ thoáng chần chờ một lát, rồi cầm lấy giấy bút, so với cô còn ngượng ngùng hơn, nói: "Anh cũng không phải minh tinh, nếu em không ngại......"

Em gái vô cùng cảm kích nam sinh đã giải vây giúp mình, vội nói: "Không ngại không ngại!"

Thẩm Ương xấu hổ mỉm cười, loạt xoạt ký tên của mình.

Thẩm Ương đang định trả sổ lại cho đối phương thì Túc Hàn Anh đột nhiên cầm lấy tay anh, thuận thế viết xuống tên họ của mình.

Thẩm Ương ngốc lăng, em gái thì ngây dại, mà bạn của cô lại rất lanh lợi, ánh mắt quan sát hai nam sinh trước mặt này, ngay sau đó đưa sổ của mình cho Thẩm Ương: "Hai vị soái ca cũng ký giúp em nhé."

"...... Được." Thẩm Ương biết mình quà đính kèm nhưng vẫn ngoan ngoãn ký tên.

Quả nhiên, anh vừa ký xong, Túc Hàn Anh cũng ký theo, chỉ là lần này tự mình cầm bút.

Mấy em gái được như ý nguyện, lại xin chữ ký của Long Nữ và Đoạn Vi Vi, cuối cùng cảm thấy mỹ mãn mà rời đi.

Vẫn còn mấy em gái khác cũng ngo ngoe rục rịch, nhưng đều bị nhân viên vườn bách thú ngăn lại.

Thấy thế, Thẩm Ương trộm thở phào một hơi, liền nghe thấy Túc Hàn Anh thấp giọng hỏi: "Sao anh cứ hay mềm lòng như vậy?"

Thẩm Ương ngượng ngùng nói: "Cô bé bị cậu từ chối kia nhìn đáng thương......"

Túc Hàn Anh: "Cho nên chỉ cần người khác ra vẻ đáng thương thì anh đều nguyện ý đáp ứng sao?"

Thẩm Ương lập tức phản bác: "Chắc chắn không phải a, nhưng ký tên chỉ cần động tay một chút, cũng không phiền toái gì."

Túc Hàn Anh lại có thâm ý khác hỏi: "Nếu tôi cũng rất đáng thương, có chuyện muốn nhờ giúp đỡ, có phải anh cũng nguyện ý đáp ứng không?"

Thẩm Ương nghiêm túc nói: "Nếu là cậu, tôi nhất định đáp ứng, không cần phải đáng thương."

Túc Hàn Anh mỉm cười, không nói gì nữa.

Đoàn người tới tiệm ăn gấu trúc, tuy đồ ăn không quá xuất sắc nhưng thắng ở tạo hình độc đáo, mỗi món đều có thể liên tưởng đến gấu trúc béo béo tròn tròn. Thẩm Ương vừa ăn vừa hứng thú bừng bừng kể lại công việc buổi sáng mình làm, thấy anh mặt mày hớn hở, ánh mắt Đoạn Vi Vi lộ ra hâm mộ, ngay cả Long Nữ cũng cảm thấy công việc của mình càng có ý nghĩa hơn.

"Anh thích gấu trúc đến vậy sao?" Túc Hàn Anh cười như không cười: "Tôi tặng anh một con nhé?"

Quốc bảo sao có thể nói tặng là tặng được? Thẩm Ương cho rằng Túc Hàn Anh đang nói đùa, "Được a, cậu dám đưa thì tôi dám nuôi."

Túc Hàn Anh cười khẽ hai tiếng, chậm rãi uống nước.

Sau khi ăn xong, Đoạn Vi Vi thấy Túc Hàn Anh không có ý định rời đi, đành nhận mệnh tiếp tục hẹn hò 4 người.

Thẩm Ương thì lại vô cùng vui vẻ, anh ngoài thích gấu trúc còn thích những thứ có lông xù xù, địa điểm hẹn hò mà Long Nữ chọn thực sự xứng đáng nhận điểm tối đa! Tin nhắn của anh tối nay nhất định dành cho Long Nữ!

Bọn họ đi dọc con đường qua núi sư tử hổ báo, chuồng động vật về đêm, chuồng voi, vườn chim trĩ, hồ thủy cầm, lúc đến chuồng tinh tinh lại xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.

Trong chuồng có một con tinh tinh cái tên là Lucy, đã ở trong vườn bách thú mười mấy năm, cũng là con thú nổi tiếng nhất. Nó có một đặc điểm nổi bật là thích nhổ nước bọt vào du khách, lần vườn bách thú A thị cải tạo lại đã cố ý lắp kính cường lực ngoài lồng sắt của Lucy, để tránh lại có du khách bị trúng chiêu, không nghĩ tới du khách không những không vui mà bọn họ còn đem việc né nước bọt của Lucy trở thành trò chơi thú vị.

Vì thế trước sự phàn nàn của du khách, vườn bách thú lại gỡ kính xuống, giờ đã qua mười mấy năm, mỗi ngày Lucy vẫn lựa chọn người được nước bọt của nó lâm hạnh.

Mà người "may mắn" hôm nay chính là Đoạn Vi Vi.....

Lúc này Đoạn Vi Vi đang cúi đầu nhìn mảng lớn nước bọt thum thủm trên ngực, nghe tiếng cười hoặc thiện ý hoặc vui sướng khi người gặp họa xung quanh, cảm thấy hít thở không thông!

Cô khóc không ra nước mắt, nào còn tâm tình chơi bời gì nữa? Chỉ muốn nhanh chóng đổi một bộ quần áo khác!

Trước khi đi, Đoạn Vi Vi cho Túc Hàn Anh hai tấm vé, mất mát nói: "Hôm nay có bán kết WTK. Tôi nghĩ tới Túc ca là game thủ nên đã mua 2 vé, không thì cậu và Thẩm muội đi đi......"

Túc Hàn Anh yên lặng nhận trợ công từ Đoạn Tiểu Thư, thể hiện sự chân thành xưa nay chưa từng có: "Cảm ơn cô, Vi Vi."

Vì thế hẹn hò 4 người lại biến thành 2 người, còn là hai thằng con trai.

Lúc Thẩm Ương theo Túc Hàn Anh vào sân vận động thì biết đội thi đấu hôm nay là GBG Trung Quốc GBG đánh với KF Hàn Quốc, nghĩ thầm thật đúng là nghiệt duyên, mỗi lần xem thi đấu đều gặp câu lạc bộ cũ của mình. Nhưng so với thấp thỏm bất an lần trước, lúc này Thẩm Ương đã bình thản hơn rất nhiều, dù sao anh cũng đã là ngã ngựa boy!

Vé Đoạn Vi Vi mua không ở hàng đầu nhưng cũng rất gần trung tâm sân khấu, Thẩm Ương và Túc Hàn Anh tìm được chỗ ngồi chưa được bao lâu, trong sân vận động đã bắt đầu vang lên tiếng đếm ngược.

"Năm! Bốn! Ba!"

"Hai!"

"Một!"

Cùng với tiếng hò hét và huýt sáo của khán giả, âm nhạc cuồng nhiệt vang lên, ánh đèn sân khấu sáng lạn, hơn mười coser(2) lên biểu diễn mở màn.

(2) Coser hay Cosplayer là người hóa trang thành nhân vật mình yêu thích, có thể là nhân vật trong phim, game, anime...

Thẩm Ương định nói chuyện với Túc Hàn Anh, mới vừa quay đầu, đối phương liền cảm ứng được cũng quay lại.

Ánh đèn xanh tím lần lượt chiếu lên gương mặt của hai người, giữa sáng tối đan xen, ánh mắt dây dưa. Bỗng nhiên, Thẩm Ương nhớ tới bất ngờ lần trước, tim đập chậm mất nửa nhịp, nơi khóe môi bị chạm vào hơi tê dại.

Anh tránh mắt đi trước, cố gắng trấn định nói: "Cậu cảm thấy bên nào sẽ thắng?"

Túc Hàn Anh: "GBG."

Thẩm Ương ngoài ý muốn: "Trạng thái của GBG không tốt lắm, có thể đánh tới hiện tại phần lớn là nhờ may mắn....."

Túc Hàn Anh: "Vận may cũng là một loại thực lực, muốn cược với tôi không?"

Thẩm Ương cảm thấy hứng thú, "Cược cái gì?"

Túc Hàn Anh ghé gần sát tai Thẩm Ương, thấp giọng nói: "Anh thắng, tôi để anh chạm lại."

"Chạm vào cái gì......" Chờ Thẩm Ương phản ứng lại, mặt nháy mắt đỏ bừng, lắp bắp nói: "Cậu, cậu đừng nói linh tinh!"

Túc Hàn Anh mỉm cười, biết nghe lời phải mà sửa miệng, "Ai thua thì người đó sẽ nói cho đối phương một bí mật, thế nào?"

Thẩm Ương bị đùa giỡn đến không nghĩ được gì nữa, lung tung gật đầu.

Mãi cho đến khi bắt đầu thi đấu, Thẩm Ương mới dần dần bình tĩnh lại, lúc nhìn thấy KF lấy thế như chẻ tre tiến vào khu vực phòng thủ của GBG, anh còn không có quên đắc ý liếc Túc Hàn Anh một cái.

Suốt hai ván đấu, GBG từ đội trưởng đến đội viên như thể đều đang mộng du, thua vô cùng chật vật, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của mọi người, tất nhiên nhận được tiếng xì xào từ người xem.

Ván thứ 2 kết thúc, đội viên GBG đen mặt trở lại phòng nghỉ, ánh mắt huấn luyện viên ngưng tụ đảo qua mọi người, cuối cùng dừng trên người Blackjack nhập đội muộn nhất. Ông chuẩn bị chất vấn thì Ngụy Phong Miên đã đứng ra trước một bước, "Xin lỗi, trách nhiệm chủ yếu là do tôi, là tôi chỉ huy không tốt, phong độ thất thường."

Huấn luyện viên ngạc nhiên, ông sao mà không nhìn ra? Chỉ là kiêng kỵ địa vị của Ngụy Phong Miên ở trong đội, hơn nữa đối phương thân là đội trưởng quyền uy, ông không tiện công khai chỉ trích.

Ngụy Phong Miên hít sâu, "Tôi sẽ cẩn thận điều chỉnh."

Nhưng nói thì nói như vậy, bản thân Ngụy Phong Miên cũng không nắm chắc có thể tìm lại phong thái trong thời gian ngắn, tâm hắn đã rối loạn.

Hôm nay vừa ra trận hắn đã có trực giác không tốt, cứ nghĩ tới Thẩm Ương có thể nào tới xem thi đấu hay không, nhưng sau khi tìm kiếm mấy lần trên khán đài cũng không thấy người, cứ thế thất thần thi đấu.

Mặc dù tới hiện tại, hắn biết rõ đối với hắn, đối với toàn đội mà nói điều quan trọng nhất là gì, nhưng tâm trí vẫn không khống chế được mà nghĩ đến Thẩm Ương.

Mà Thẩm Ương "Lam nhan họa thủy" hoàn toàn không biết nội tình, anh phát hiện GBG lần nữa lên sân khấu có vẻ đã tìm về chút ý chí chiến đấu, cuối cùng ván thứ 3, Ngụy Phong Miên thân là đội trưởng còn thể hiện một lần chỉ huy cực kỳ xuất sắc, thành công đảo ngược phòng bị, bạo cúc bảo hộ Lưu Bị của KF.

Nhưng rất đáng tiếc, bởi vì thực lực của hai đội chênh lệch nên nữ thần may mắn cũng không hề ưu ái GBG, cuối cùng bọn họ thua ở ván thứ tư, vứt bỏ cơ hội tranh chức quán quân.

Không ít người xem bị biểu hiện GBG làm tức đến hộc máu, thậm chí không giữ nổi bình tĩnh mà bỏ về sớm, nhưng Thẩm Ương thì hoàn toàn không bị ảnh hưởng.

Anh kiêu ngạo nhướng mày, "Thế nào? Tôi thắng rồi!"

Túc Hàn Anh không hề thấy tiếc nuối vì thua cược, cười hỏi: "Chúc mừng. Vậy anh muốn tôi thẳng thắn ngay bây giờ, hay là về nhà rồi nói?"

Thẩm Ương nhìn đoàn người xung quanh cùng với nhóm quay phim như hổ rình mồi cách đó không xa, quyết đoán nói: "Về nhà!"

Lúc hai người chuẩn bị rời đi, Thẩm Ương đi tranh toilet.

Anh đang rửa tay thì chợt nghe thấy một giọng nói hơi khàn vang lên phía sau: "Tiểu Ương, đã lâu không gặp."

Trong gương, sắc mặt Thẩm Ương nháy mắt biến đổi.

Bình luận

Truyện đang đọc