TÔI MỘT CHÚT CŨNG KHÔNG ĐÁNG YÊU



Khi Thư Trừng nhìn qua, trong lòng có một cái chớp mắt hoảng loạn, cô cũng không biết có người ở chỗ ngoặt chính đại quang minh (*) mà nghe.

(*) Chính đại quang minh (正大光明): là một thành ngữ với ý nghĩa: “Con người làm việc gì cũng phải đàng hoàng, trung thực, hợp với khuôn phép.”

Sườn mặt sạch sẽ của chàng trai hơi hơi buông xuống, hàng mi dài hơi cong lên, sống mũi cao thẳng, đường nét cái cằm đẹp, ở trong ánh sáng có vẻ đặc biệt mê người.

Thư Trừng cũng không phải một người trầm mê nam sắc, bình thường ở trên TV thấy ngôi sao nam cũng không có cảm giác bao lớn. Chỉ là trong nháy mắt này, nhịp tim của cô không khỏi đập nhanh hơn.

Lê Dữ mặt hướng về phía chỗ Thư Trừng đứng, anh hơi hơi ngước mắt, ánh mắt hoảng loạn nhìn lại đây, mang theo lời lẽ xin lỗi, cuống quít giải thích: “Xin lỗi, tôi không phải cố ý nghe lén. Chỉ là vừa vặn đi ngang qua, nghe thấy hai cô đang nói chuyện, cũng không có thuận tiện đi ra ngoài.”

Thư Trừng có thể lý giải, rốt cuộc nơi này là khách sạn, trường hợp công chúng người đến người đi, cô vẫn không thể còn hạn chế hành động của người khác chứ.

Chỉ là một màn này làm cô có chút kinh ngạc, cho nên mới có chút ngẩn người.

Thư Trừng cười cười: “Không sao cả, đây cũng không phải lỗi của anh.”

Ánh mắt của Lê Dữ quá mức sạch sẽ, làm cho Thư Trừng cảm giác chính mình nói nặng lời một chút, cũng là sai lầm.

“Sau này nói chuyện có thể chọn một chỗ bí ẩn một chút.” Lê Dữ gãi gãi đầu đề nghị.

Thư Trừng cười khẽ: “Tôi với cô ta chỉ là ngẫu nhiên gặp phải, sau này cũng sẽ không có cơ hội nói nữa.”

“Vậy thì không nhất định, đều sống ở cùng một thành phố mà, vẫn sẽ có cơ hội gặp được.” Lê Dữ nói.

Lời này nhưng thật ra nhắc nhở Thư Trừng, Vạn Vi nói cô ta tới Thanh Viễn đóng phim, mà cô biết nói chính là bộ phim《Chúng ta trong thời gian》 này muốn ở Thanh Viễn lấy cảnh quay phim, có thể hay không……

Thư Trừng ngưng mắt, cô do dự hỏi: “Nơi này có phải là có rất nhiều nghệ sĩ hay không?”

“Đúng vậy, còn có nhân viên công tác của đoàn phim cũng ở đây.” Lê Dữ gật đầu trả lời.

“Anh…… cũng là nghệ sĩ hả?” Thư Trừng lặng lẽ đánh giá hai mắt.


“Ừ, tôi cũng là đi theo bộ phim《Chúng ta trong thời gian》 này lại đây.” Lê Dữ rất là ngoan ngoãn trả lời.

Hít…… Quả nhiên là bộ phim này……

Thư Trừng không khỏi đau đầu lên, sau ngày ấy cơ hội gặp mặt không khỏi liền tăng lên.

“Cảm ơn anh nói cho tôi.” Thư Trừng nói cảm ơn liền chuẩn bị rời đi.

Một bàn tay của cô buông đồ xuống, rồi mới nhấn nút thang máy chờ đợi.

Lê Dữ lại không có rời đi, dựa vào góc tường nhìn mấy thứ kia, “Đây là người nhà của cô đưa cho cô sao?”

Thư Trừng hơi giật mình, không sao hiểu được Lê Dữ vì cái gì sẽ hỏi như vậy.

Thấy Thư Trừng khó hiểu mà nhìn anh, Lê Dữ cười giải thích: “Hôm nay tôi nhìn thấy một ông chú xách theo hai bao đồ đi qua, cho nên thuận miệng hỏi một chút.”

“Đó là bố tôi, ở chỗ này rất nhiều đồ ăn đều là mẹ tôi tự tay làm.” Thư Trừng nhẹ giọng trả lời.

“Woa! Cô thật hạnh phúc!” Lê Dữ mở to mắt cảm thán.

“Anh muốn ăn không? Tôi chia cho anh một chút?” Thư Trừng nhìn mắt to sáng lấp lánh của Lê Dữ, giống như một con thỏ con, cô như bị ma xui quỷ khiến hỏi một câu.

Tầm mắt của Lê Dữ từ trên món đồ chuyển qua trên mặt Thư Trừng, chờ mong lại do dự hỏi một tiếng: “Có thể chứ?”

“Tôi hẳn là phải hỏi anh, có thể chứ?” Thư Trừng cười nói, rốt cuộc rất nhiều ngôi sao cũng không dám tùy ý thu đồ vật của fans và người xa lạ.

Lê Dữ gật gật đầu, sau đó lại có chút ngượng ngùng: “Tôi dùng tiền lấy lòng với cô được không?”

Thang máy đã tới, Thư Trừng cũng không quản, phút chốc tự ngồi xổm người xuống, cho Lê Dữ cầm trái cây khô Phùng Lan Anh tự chế.

Đựng xong cả hộp trái cây khô, đựng đầy hộp ở trong túi nhựa trong suốt. Mỗi loại trái cây khô đều là hai hộp, Thư Trừng tự mình chọn lựa mỗi cái một hộp.

“Đây là mẹ tôi tự mình làm, mùi vị cũng không tệ lắm, anh cầm đi.” Thư Trừng đưa ba hộp trái cây khô cho Lê Dữ, lại thuận tiện nhấn nút thang máy.

“Tôi đưa tiền cho cô.” Lê Dữ một tay tiếp nhận, một tay khác thì ở trong túi tìm kiếm, lại một đồng tiền cũng không có lục lọi được.

Anh thất vọng mà ngẩng đầu: “Tôi không mang theo tiền mặt, chị à bằng không chị đọc số điện thoại cho tôi, tôi Alipay (*) cho chị đi.”

(*) Alipay: 支付宝 (Zhīfùbǎo – chi phó bảo) là một ví điện tử tại Trung Quốc của bên thứ 3, không tính phí giao dịch, ra mắt vào năm 2004 bởi Jack Ma và tập đoàn Alibaba Group sở hữu và phát triển.Bạn có thể thanh toán được tất cả các đơn hàng mua trên tất cả các hệ thống website thương mại điện tử của tập đoàn Alibaba như Taobao.com, Aliexpress.com, 1688.com, Tmall.com,… một cách tiện lợi, an toàn nhất.

Đột nhiên không kịp phòng ngừa bị kêu một tiếng chị ngọt ngào, trong lòng Thư Trừng nhảy dựng, cô trấn định mà cười nói: “Không có việc gì, mấy cái này đều là mẹ tôi tự mình làm, không đáng giá tiền gì cả. Mẹ tôi nếu là biết một ngôi sao thích bà ấy làm mấy thứ này, miễn bàn sẽ có bao nhiêu cao hứng.”

Thang máy đã tới rồi, Thư Trừng nhanh chóng xách đồ đi vào, “Tôi đi trước.”

Lê Dữ ôm ba hộp trái cây khô đứng ở cửa thang máy vẫy tay với cô, “Chị à, cảm ơn trái cây khô của chị.”

Một tiếng cuối cùng vừa dứt, cửa thang máy cũng đóng lại.

Thư Trừng hồi tưởng lại nụ cười sáng ngời của Lê Dữ, giống như bị cảm nhiễm, không tự giác khóe miệng mà cong lên.

Cô nhớ tới khi còn nhỏ Thư Hàng từng nuôi một con hỉ thước, mỗi ngày đều sẽ đúng giờ cho ăn. Khi đến giờ, hỉ thước liền sẽ không ngừng kêu to đòi ăn, Thư Hàng cũng sẽ vui tươi hớn hở mà đi qua đi cho nó ăn.

Hỉ thước ríu rít mà ăn cái gì, Thư Hàng còn lại là vẻ mặt từ ái mà nhìn, một người một chim ra vẻ hài hòa này.

Nhớ tới nụ cười vừa rồi của Lê Dữ, Thư Trừng không khỏi suy nghĩ sâu xa, đây chẳng lẽ chính là thú vui cho ăn?

Thang máy đã xuống lầu một, Thư Trừng không hề suy nghĩ miên man, xách theo đồ rời đi khách sạn Lệ Nguyên.

Lê Dữ ôm ba hộp trái cây khô, vui vui vẻ vẻ mà trở về phòng, mới vừa vào phòng, di động liền vang lên.

“Tiểu Dữ à, con ở Thanh Viễn hả? Có phải ở tại Lệ Nguyên hay không? Bây giờ mẹ rất bận, không thể đi gặp con, thiếu cái gì liền nói với mẹ nha.” Tốc độ nói chuyện của người phụ nữ có hơi nhanh, phảng phất dường như rất gấp.

Lê Dữ thở dài: “Cái gì con cũng cũng không thiếu, mẹ không cần lo lắng đâu.”

“Vậy được, mẹ cúp trước đây.” Người phụ nữ cúp điện thoại, không cho Lê Dữ một chút thời gian phản ứng.


Lê Dữ nhìn chằm chằm trái cây khô, ở trong lòng thở dài, mẹ của anh nhưng cho tới bây giờ chưa từng làm mấy thứ này cho anh.

Kỳ thật khi Thư Hàng và Thư Trừng ngồi ở kia nói chuyện phiếm, Lê Dữ cũng ngồi ở cách đó không xa, anh nghe thấy được cuộc trò chuyện của bọn họ. Một mái ấm tốt đẹp, người cha sẽ bớt thời giờ tới gặp con gái, người mẹ cũng sẽ tỉ mỉ chuẩn bị các loại thức ăn.

Lê Dữ mở ra một cái hộp trong đó, duỗi tay cầm một miếng trái cây khô đặt ở trong miệng, mềm ngọt vào miệng.

Ừm, ăn ngon!

***

Sau khi Thư Trừng trở về, liền gọi điện thoại cho Thư Hàng, Thư Hàng ở trong điện thoại nói cho cô, ông ấy cũng sắp đi tới nhà ga.

Hai người hàn huyên vài câu với nhau, Thư Trừng lại dặn dò ông ấy chú ý an toàn, lúc này mới không nỡ mà cúp điện thoại.

Cầm di động, Thư Trừng nhớ tới khuôn mặt của Lê Dữ, ngón tay không khỏi lướt nhẹ, lên mạng tìm kiếm.

Cô một tìm kiếm ‘Thời gian chúng ta’, liền thấy được rất nhiều bản thảo, còn có nhân viên tham gia diễn xuất, mà khuôn mặt của Lê Dữ liền thình lình ở trong đó.

Thư Trừng lại đi tìm kiếm Lê Dữ, lúc này mới phát hiện anh từng đóng một vài bộ phim khi còn nhỏ cô từng xem qua. Thì ra là ngôi sao nhí xuất đạo, trách không được cô nhìn có hơi quen.

Chỉ là cô không khỏi nghi hoặc, gương mặt này của Lê Dữ ưu việt như thế, lại không có quá hot, thật là kỳ lạ nha.

Hôm nay nhìn thấy Lê Dữ, lại cùng trong ảnh chụp vô cùng không giống nhau, không mang theo trang sức, cũng không có mặc quần áo tinh xảo phối hợp. Nhưng mà áo thun vô cùng đơn giản, làm nổi bật thiếu niên vừa sạch sẽ lại tốt đẹp.

Thư Trừng cười cười, chỉ sợ nghệ sĩ bây giờ hiện thiếu tự nhiên lại chân thật như vậy đi.

***

Lúc chạng vạng, Thư Trừng đang nấu cơm, Thư Hàng liền gọi điện thoại lại đây báo bình an.

Bày đồ ăn lên bàn, Thư Trừng liền cười hỏi: “Bố, bố ăn cơm chưa?”

Thư Hàng ở bên kia điện thoại vừa tức giận trả lời: “Mẹ con hôm nay cũng không ở nhà, không biết chạy đi đâu, chỉ còn dư lại căn nhà trống rỗng, lạnh như băng.”

Thư Hàng cảm thấy trong lòng có chút đau xót, hưng phấn về nhà, không nghĩ tới trong nhà một người cũng không có.

“Có lẽ đi ra ngoài có chuyện gì đó, hoặc là đang ở bên cạnh mấy dì trong đoàn văn nghệ thì sao.” Thư Trừng lên tiếng an ủi.

“Hừ!” Thư Hàng không lại tiếp tục nói chuyện, hai người cúp điện thoại.

Ngày thứ hai, Thư Trừng liền ở trong nhóm bạn bè nhìn thấy bố cô đã đăng một cái trong nhóm bạn bè.

“Ủy khuất.”

...... Cô gọi điện thoại đến hỏi một chút.

Thư Trừng ở giữa Thư Hàng và Phùng Lan Anh do dự, cuối cùng vẫn là gọi điện thoại cho Phùng Lan Anh.

“Alo? Trừng Trừng à, có chuyện gì sao?”

Giọng điệu nhẹ nhàng, không giống bộ dáng tức giận, Thư Trừng phân tích trong lòng.

“Không phải có một đoạn thời gian không gọi điện thoại cho mẹ sao, muốn nghe giọng của mẹ mà.” Thư Trừng cười tủm tỉm mà nói.

“Phải không?” Phùng Lan Anh trong giọng nói lộ ra hoài nghi.

Thư Trừng quyết định nói bóng nói gió, “Mẹ, gần đây mẹ có phải rất thích xem TV hay không?”

“Có lời gì cứ việc nói thẳng đi, quanh co lòng vòng làm cái gì.” Phùng Lan Anh cắt đứt lời nói của cô.

...... Cô xem thường mẹ cô QAQ.

“Nghe bố con nói gần đây mẹ đang yêu thích một ngôi sao?” Thư Trừng mở miệng hỏi.

“Cái này à.” Phùng Lan Anh từ từ mà nói, “Lúc trước người kia không thích nữa, gần đây thay đổi một người.”


Thư Trừng: “…………”

Hít sâu một hơi, Thư Trừng mới cười nói: “Mẹ, tại sao mẹ lại giống như mấy cô gái nhỏ đó vậy, thấy một người thích một người, đổi lên cũng thật cần mẫn……”

“Cái này có gì đâu, mẹ lớn tuổi, luôn là xem giống nhau liền sẽ cảm thấy chán, đương nhiên muốn thay đổi mà.” Phùng Lan Anh bình tĩnh mà nói.

Nói rất có đạo lý nha, cô thế nhưng không có cách nào phản bác……

“Việc này là bố con nói cho con đi? Ngày hôm qua liền vì việc này cãi nhau với mẹ đó, nói mẹ không để bụng ông ấy, không quan tâm ông ấy, cho nên ông ấy rất ủy khuất đó.” Phùng Lan Anh cười lạnh nói.

“Bố nói mẹ không ở nhà, sau khi về nhà chỉ còn dư lại một ngôi nhà lạnh như băng.” Thư Trừng nói.

Phùng Lan Anh nói: “Làm ra vẻ! Con không cảm thấy bố con rất trẻ con sao?”

Thư Trừng quyết định không xen vào, dù sao bố mẹ cô cho dù cãi nhau cũng sẽ rất nhanh sẽ làm hòa.

“Vậy bố mẹ tự mình nhìn mà làm đi.” Thư Trừng thở dài một hơi.

“Con yên tâm đi, chuyện không lớn lắm, bảo đảm qua hai ngày bố con liền tung ta tung tăng lại đây.” Phùng Lan Anh chút nào không lo lắng.

Thư Trừng nhớ tới trước kia khi Thư Hàng và Phùng Lan Anh cãi nhau, cuối cùng giống như đều là Thư Hàng thỏa hiệp trước ……

“Dạ được, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho con.” Thư Trừng nói xong liền cúp điện thoại.

***

Ngày thứ hai đi làm, Thư Trừng lên lớp xong thì dọn đồ, chuẩn bị cùng nhau rời đi với Giả Dung Dung.

Triệu Gia Tùng lập tức ra tiếng kêu nàng, “Thư Trừng à, tôi có chút việc tìm cô.”

Giả Dung Dung cho cô một ánh mắt tự cầu nhiều phúc, liền ôm notebook rời đi.

Thư Trừng căng da đầu đi vào.

Vào văn phòng, Triệu Gia Tùng cũng không do dự, trực tiếp mở miệng nói: “Phía trên hôm nay cũng hỏi tôi, hỏi chuyện này đã quyết định được chưa.”

“Chủ nhiệm, tôi……”

Thư Trừng đang suy nghĩ tới tìm từ cự tuyệt, Triệu Gia Tùng liền cắt đứt lời nàng.

“Việc này đối với cô mà nói cũng không phải là chuyện xấu, nghe nói sẽ cho phí diễn xuất đó, hơn nữa cũng giúp được trường học, cô cũng đừng cự tuyệt, cứ quyết định như vậy đi, tôi trực tiếp báo lên nhà trường.”

Triệu Gia Tùng nói thẳng một hồi, chưa cho Thư Trừng một chút thời gian phản ứng.

Thư Trừng chớp chớp mắt, trong lòng có chút ủy khuất, thật là không cho cô một chút cơ hội để cự tuyệt à, vậy vì cái gì phải cho cô thời gian hai ngày suy xét vậy……

Cuối cùng, Thư Trừng liền bị không trâu bắt chó đi cày, vô cùng “vinh hạnh” trở thành nhân viên tham gia diễn xuất của bộ phim này.

Vì thế, Giả Dung Dung còn chúc mừng riêng cô, nhưng mà bị Thư Trừng đánh một trận.

Mà cũng đã chính thức đến thời gian đoàn phim tới đại học sư phạm Thanh Viễn bắt đầu quay phim……




Bình luận

Truyện đang đọc