TÔI MỘT CHÚT CŨNG KHÔNG ĐÁNG YÊU



Ăn tết đơn giản chính là các loại thăm người thân, ăn tiệc cưới, Thư Trừng không thích náo nhiệt, thành thành thật thật mà làm tổ ở nhà.

Cuối năm, Thư Trừng một lần nữa trở lại Thanh Viễn, kỳ nghỉ của cô dài hơn so với người khác, cũng nên thấy đủ.

Đi làm ngày đầu năm, ánh mắt đầu tiên Thư Trừng thấy Giả Dung Dung liền cười.

Giả Dung Dung buồn bực mà nhíu mày, “Cô đã là người thứ tư thấy tôi liền cười.”

“Không có việc gì không có việc gì, chỉ tròn một chút.” Thư Trừng nhìn Giả Dung Dung trên mặt tròn một vòng, nhanh chóng an ủi cô ấy một tiếng.

“Không cần gạt tôi, tôi đã cân rồi, nặng lên tám cân!” Giả Dung Dung thở phì phì mà nói.

“Nhất định là mùa đông mặc quần áo quá nhiều mới như vậy.” Thư Trừng lại nói một câu.

“Tôi cởi hết quần áo, chỉ mặc áo ngủ, chỉ thiếu trần truồng mà đứng ở trên cân điện tử.” Giả Dung Dung mắt trợn trắng, ngồi xuống.

Thư Trừng thật sự nghĩ không ra lời an ủi gì, nghẹn đã lâu mới nói nói: “Kỳ thật, cô như vậy cũng rất đẹp, làn da thoạt nhìn rất tốt.”

“Cảm ơn cô an ủi tui, nhưng bây giờ tôi bình tĩnh không được, tôi sợ đến lúc đó đi dạy học, tụi sinh viên sẽ cười nhạo tôi.” Giả Dung Dung có chút uể oải.

“Trong lúc cô mập lên, bọn họ cũng sẽ mập lên, cô không cần lo lắng.” Thư Trừng cười nói.

“Cũng đúng ha, Tết nhất này, lại không phải chỉ có một mình tôi ăn quá nhiều.” Giả Dung Dung tức khắc cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn.

Thấy đã an ủi cô ấy xong, Thư Trừng liền ngồi xuống làm việc.

Giả Dung Dung nhìn chằm chằm Thư Trừng, mặt cô cho dù cúi đầu cũng không có cằm đôi, “Thư Trừng, ở nhà ăn Tết cô đã ăn cái gì? Tại sao lại cảm giác một chút cũng không mập lên vậy.”

“Thịt cá, phối hợp chay mặn.” Thư Trừng cũng không ngẩng đầu lên mà trả lời.

“Ăn nhiều như thế, thế nhưng cũng chưa mập lên.” Giả Dung Dung kinh ngạc.

Thật là người so với người sẽ tức chết nha.

“Tôi còn tốt, thể chất không phải dễ béo.” Thư Trừng trả lời.

“Thư Trừng, cô biết cô nói những lời này có bao nhiêu làm người hận sao!” Giả Dung Dung cắn răng nói.


Thư Trừng lập tức nhấp môi, “Tôi câm miệng.”

“Tôi ăn Tết cũng không dám đi thăm người thân, tất cả đều là hỏi có bạn trai hay không, lúc nào kết hôn, tôi giúp cô giới thiệu nha, phiền đến sắp chết rồi.” Giả Dung Dung cau mày nói.

“Cho nên tôi đều không muốn đi, trừ phi bất đắc dĩ.” Thư Trừng nâng đầu nói.

“Năm nay nguyện vọng là tìm được một anh bạn trai.” Giả Dung Dung cầm quyền nói.

“Cố lên, cô nhất định có thể.” Thư Trừng cổ vũ cô ấy.

“Cô thì sao? Cô có nghĩ tìm một anh bạn trai?” Giả Dung Dung thò đầu ra hỏi.

Thư Trừng tức khắc nghẹn lời, cô ngượng ngùng mà cười vài tiếng, “Cái này…… trước mắt còn đang suy xét……”

“Được! Vậy chúng ta cùng nhau cố lên!”

***

Mỗi học kỳ gặp được sinh viên tuy rằng không giống nhau, nhưng là cho Thư Trừng cảm giác lại không khác mấy.

Công cộng môn tự chọn đối với bọn họ mà nói, chỉ là vì học phần.

Thư Trừng cũng không thêm ràng buộc bọn họ nhiều lắm, trừ bỏ khi chính mình ngẫu nhiên bị trêu chọc, Thư Trừng mới có thể lấy ra uy nghiêm của giảng viên.

Cuối tuần này, Thư Trừng trước tiên mua rất nhiều đồ ăn, bởi vì Lê Dữ tới Thanh Viễn, nói muốn chủ nhật tới đây gặp mặt cô.

Tuyên truyền điện ảnh đã bắt đầu, thành phố Thanh Viễn tự nhiên cũng là một thành phố trong đó, cho nên Lê Dữ mới có thể có thời gian tới đây.

Thư Trừng có đôi khi cảm thấy, bọn họ yêu đương so với yêu xa còn phải càng thêm gian nan, nhưng là cũng làm cho cả hai càng thêm quý trọng thời gian ở chung.

Thứ bảy.

Thư Trừng dậy tương đối muộn, giữa trưa chỉ là tùy tiện làm hai món ăn.

Buổi chiều là thời gian quét dọn.

Cô vừa mới quét dọn xong, ngoài cửa liền vang lên một trận tiếng đập cửa.

Thư Trừng có chút nghi hoặc, cô không nhớ rõ hôm nay có người nào muốn tới đây mà?

Cô đi đến chỗ lối vào, từ mắt mèo nhìn ra bên ngoài, đỉnh đầu mũ lưỡi trai màu đen ánh vào mi mắt, trong lòng Thư Trừng lộp bộp một chút, tức khắc liền có một suy đoán.

Chỉ thấy mũ lưỡi trai ngẩng đầu, hướng về phía mắt mèo hơi hơi mỉm cười, cô cũng thấy được khuôn mặt quen thuộc kia.

Trong nháy mắt, trong lòng Thư Trừng liền như là bị cảm xúc kỳ lạ gì đó tràn ngập, có chút chua lại có chút ngọt.

Cô gấp không chờ nổi mà mở cửa, Lê Dữ liền lắc mình một cái tiến vào.

Cửa đóng lại cùng lúc, Lê Dữ cũng một tay ôm Thư Trừng vào trong lòng.

“Em rất nhớ em đó.” Giọng nói Lê Dữ khàn khàn, lộ ra vài phần mỏi mệt.

Trong mũi Thư Trừng tràn đầy mùi hương trên người Lê Dữ, vừa là yên tâm, vừa là ngọt ngào.

“Không phải anh nói ngày mai mới tới sao?” Giọng nói của cô nghe thấy có chút run.

“Đi tới Thanh Viễn, biết em đang ở nhà, anh không có cách nào nhưng mà tới tìm em.” Lê Dữ trầm giọng mà nói, “Thư Trừng, anh nhịn không được.”

Cái ôm này có hơi chặt, cũng có chút lâu.

Hai người đều có loại cảm giác khác thường mất mà tìm lại được, vì thế đều siết chặt cánh tay, ôm đối phương thật chặt, giống như sợ đối phương chạy vậy.

Nếu không phải tiếng chuông di động của Lê Dữ reo lên, cái ôm này có lẽ còn sẽ không dừng lại.

Lê Dữ buông tay ra, nghe máy, “A lô? Anh Tần.”

“Em lại chạy đi đâu rồi!” Đầu kia điện thoại anh Tần đang rít gào.

Lê Dữ thầm liếc mắt nhìn Thư Trừng một cái, liền thanh giọng mà nói: “Ở trong nhà bạn gái.”

“Không phải nói ngày mai cho hai đứa gặp mặt sao?” Anh Tần bất mãn nói.

“Em nhịn không được.” Lê Dữ có chút ủy khuất.

“Trước 7 giờ tối cần phải trở về cho anh, bằng không, sau này em cũng đừng muốn trở ra!” Anh Tần tức giận mà cúp máy.


Tiếng nói chuyện của anh Tần có hơi lớn, cho dù không mở loa ngoài, Thư Trừng cũng nghe rõ ràng.

Cô liếc mắt nhìn Lê Dữ một cái, “Anh lại là lén chạy ra?”

Lê Dữ ngoan ngoãn mà ừ một tiếng, “Anh nhớ em mà.”

“Ngày mai gặp mặt cũng giống nhau mà, tại sao lại không nghe lời người đại diện?” Thư Trừng có chút đau đầu.

“Hồi nãy em cũng không phải là ý này mà, ôm anh thật chặt đó.” Lê Dữ khoa tay múa chân một chút.

Thư Trừng thẹn thùng mà trừng mắt liếc mắt nhìn Lê Dữ một cái, liền phút chốc tự vào phòng khách.

Lê Dữ thuần thục mà thay dép lê, đi theo Thư Trừng tới phòng khách, “Em đừng nóng giận, hồi nãy anh cũng ôm thật sự chặt.”

“Lê Dữ, anh im đi!” Thư Trừng khó thở.

Lê Dữ lập tức im miệng, đôi tay vâng lời mà rũ xuống, ngoan ngoãn mà đứng ở kia.

Thấy anh như thế, Thư Trừng bất đắc dĩ, “Muốn uống nước không?”

Lê Dữ ghi nhớ lời nói mới vừa rồi, cho nên nhanh chóng gật gật đầu.

“Ngồi đi, em đi rót nước cho anh.” Thư Trừng chỉ chỉ sô pha, liền xoay người vào phòng bếp.

Bưng nước lại đây Thư Trừng thấy Lê Dữ vẫn mím môi chặt như cũ, cô bất đắc dĩ mà nói: “Anh có thể nói chuyện rồi.”

Lê Dữ lập tức mở miệng hít thở nói: “Nín chết anh rồi.”

Thấy mắt anh hơi có tia máu, Thư Trừng biết anh nghỉ ngơi không tốt, “Gần đây có phải rất mệt hay không?”

Lê Dữ uống một ngụm nước, thấm giọng đỡ khát, “Vẫn ổn, chỉ là tuyên truyền điện ảnh mà thôi.”

“Sau khi phim mới thông báo chính thức, liền phải vào tổ sao?” Thư Trừng có chút đau lòng mà nhìn anh.

“Sắp rồi, liền thông báo chính thức trong mấy ngày này.” Lê Dữ trả lời.

Thư Trừng nhẹ nhàng thở dài, “Làm liên tục cũng quá mệt mỏi, ngủ cũng ngủ không ngon.”

Lê Dữ cười tủm tỉm mà nói: “Nếu không em hôn anh một chút, anh bảo đảm nạp đầy máu sống lại.”

Thư Trừng hơi hơi nhíu mày, kề sát Lê Dữ nói: “Gần đây anh đã tiếp xúc người nào vậy? Ở đâu học mấy thứ lung tung rối loạn này thế?”

Chợt tới gần, Lê Dữ lập tức liền ngây ngẩn cả người, nhưng giây tiếp theo, Thư Trừng đã ngồi về chỗ cũ.

Trong lòng Lê Dữ có chút mất mát, nhưng trên mặt lại một chút không hiện ra, “Anh tiếp xúc người rất nhiều nha, nói hết một ngày một đêm cũng nói không xong đâu.”

“Có mấy thứ không cần học bậy, biết không?” Thư Trừng sắc mặt nghiêm túc mà nói.

Cô giống như một cô giáo dạy dỗ học sinh, giống như sợ học sinh vào nhầm con đường lạc lối vậy.

Lê Dữ nghiêm túc gật đầu, “Anh thật sự không học.”

***

Thư Trừng thay đổi đề tài, “Em thấy ‘Thời gian’ lại đạt được mấy cái giải thưởng, nghe nói còn muốn ở trên TV truyền phát tin lần hai, chúc mừng anh.”

“Đạo diễn Lý đã hẹn thời gian nói mời nhân viên chủ yếu của đoàn phim ở tụ họp với nhau, mở một tiệc chúc mừng đâu.” Lê Dữ híp híp mắt cười nói.

“Bộ điện ảnh bây giờ của anh còn không phải là đạo diễn Lý quay sao?” Thư Trừng nghĩ tới.

“Đúng vậy, cho nên ông ấy cũng biết anh đang yêu đương, còn biết đối phương là em.” Lê Dữ nói thẳng.

Thư Trừng kinh ngạc, “Tại sao đạo diễn Lý lại biết được?”

“Đoán được.” Lê Dữ gãi gãi đầu, “Ông ấy ở trong lúc quay phim điện ảnh biết anh ở theo đuổi người, nhưng khi đó còn không biết là em. Sau lại lúc gọi điện thoại cho em, ông ấy vừa vặn đi ngang qua, liền nghe được.”

“Đã bảo anh lúc gọi điện thoại phải cẩn thận một chút, may mắn là đạo diễn Lý nghe được, nếu là đổi lại là nhân viên công tác, anh phải làm sao bây giờ?” Thư Trừng thở dài.

“Kia không phải tín hiệu trong núi không tốt sao, anh cũng không có cách nào mà.” Lê Dữ ủy khuất mà cúi đầu, “Bị phát hiện thì công bố ra thôi, anh không sợ đâu.”

Thư Trừng không có cách nào với anh, “Đạo diễn Lý chưa nói cái gì đi?”

“Không có, ông ấy chúc phúc anh.” Lê Dữ nhếch miệng, cười đến rất vui vẻ.

Thấy Lê Dữ hình như có hơi mệt mỏi, Thư Trừng liền đề nghị nói: “Anh muốn ngủ một lát hay không?”


“Không được, trước 7 giờ anh liền phải đi trở về, bây giờ ngủ, liền không thể nói chuyện phiếm với em rồi.” Lê Dữ nhanh chóng lắc đầu.

“Ngày mai cũng có thể gặp, anh trước tiên ngủ đi, tới 5 giờ thì em gọi anh dậy.” Thư Trừng nói.

“Vậy anh có thể lựa chọn chỗ ngủ không?” Lê Dữ thật cẩn thận mà giơ tay.

“Nói đi.”

“Ngủ trên đùi em.”

Thư Trừng trừng mắt, Lê Dữ lập tức nhấp môi, như vậy rất là đáng thương.

Sau đó, Thư Trừng xê dịch về phía sô pha bên cạnh, cô vẫy vẫy tay, “Lại đây đi.”

Nhưng Lê Dữ cuối cùng vẫn là nằm ở trên sô pha, nhưng đỉnh đầu kề sát ở chân Thư Trừng.

Thư Trừng hơi hơi sửng sốt.

“Anh sợ chân em bị tê.” Lê Dữ cong môi cười cười, sau đó liền nhắm mắt lại.

Rất nhanh Lê Dữ liền đi vào giấc ngủ.

Trong phòng mở điều hòa, tự nhiên không lạnh, nhưng Thư Trừng vẫn là lo lắng, cô tay chân nhẹ nhàng mà đứng dậy, đi vào phòng, cầm một tấm thảm lại đây.

Thư Trừng ôm thảm lại đây, liền nhẹ nhàng mà đắp lên người Lê Dữ.

Sau đó, Thư Trừng liền cầm một quyển sách, ngồi ở vị trí vừa rồi, không tiếng động mà đọc.

Một người ngủ một người ngồi, thế nhưng lại cực kỳ hài hòa.

Chưa đến 5 giờ, Lê Dữ lại tự mình tỉnh lại.

Anh ngơ ngác mà ngồi dậy, nhìn Thư Trừng ngẩn ngơ.

“Anh ngủ đã bao lâu rồi? Bây giờ là mấy giờ?”

Thư Trừng đặt sách xuống, mắt xem di động, “Chưa đến bốn giờ rưỡi.”

Lê Dữ xoa xoa mặt, “Cảm giác ngủ hồi lâu.”

“Đi rửa mặt đi.” Thư Trừng cười một tiếng.

Sau khi rửa mặt xong, Lê Dữ tức khắc cảm thấy tinh thần thoải mái rất nhiều, ngồi xuống liền than thở, “Nếu mà anh cả đời đợi ở trong phòng này thì tốt rồi.”

“Được, đến lúc đó em dọn ra ngoài, anh thuê cái phòng này đi.” Thư Trừng cười chọc hắn.

Lê Dữ buồn bực một chút, “Tụi mình rất lâu không gặp nhau rồi, chẳng lẽ liền không nên làm chút gì đó sao?”

“Anh muốn làm cái gì?” Thư Trừng nhìn anh chăm chú.

Lê Dữ ở trong lòng suy nghĩ một chút, ngượng ngùng mà quay đầu đi.

Thư Trừng sao mà không biết ý tưởng của anh, khóe miệng cô cong lên, dịch người về phía bên cạnh Lê Dữ.

Tiếp theo trong nháy mắt, cô duỗi tay nắm lấy áo Lê Dữ, kéo anh về phía mình.

Ở dưới ánh mắt hơi kinh ngạc của Lê Dữ, Thư Trừng hôn lên.

Cánh môi ấm áp dán vào nhau, là tim đập, cũng là ngọt ngào.




Bình luận

Truyện đang đọc