TÔI NGỦ CÙNG CHỒNG TRONG QUAN TÀI

Edit: Kidoisme

“Từ từ đã Phong Tẫn, cậu ta đến tìm đồ thôi! Anh nhìn nó này…” Vương Tiểu Mị giơ cái dây buộc tóc trong tay hắn lên, mấy viên Ngư Châu va vào nhau vang lên tiếng ‘cạch cạch”.

Còn Trinh Bắc bắt đầu bị ngu, đầu óc quay vòng vòng.

Cậu ta không biết tại sao bạn thân của Vương Tiểu Mị lại nổi giận nhưng bản năng sinh tồn nói cho Trinh Bắc biết kẻ này không dễ chọc. Cậu ta vội vàng nhét Ngư Châu vào trong balo rồi trốn ra sau lưng Vương Tiểu Mị, lộ cái đầu xù như tổ quạ.

Văn Phong Tẫn nhìn cái dây buộc tóc trong tay Vương Tiểu Mị không những không nguôi giận mà ngược lại cái mặt còn trở nên nhăn nhó như vừa ăn phải lẩu cay.

Khổ nỗi thời của Văn lão đại, nam tử đính ước bằng việc tặng dây buộc tóc, nữ tử đính ước bằng trâm cài, đại ý biểu đạt tình yêu sâu sắc, muốn theo đuổi đối phương đến cuối đời.

Nhưng Vương Tiểu Mị đường đường lớn lên ở thời hiện đại nào có biết, hắn nhìn Văn Phong Tẫn bỗng nhiên nở nụ cười tươi khát máu, thấp giọng nói: “Ta đổi ý rồi, sư huynh, Mộc Nhất không cần giết nó…”

Vương Tiểu Mị thở phào nhẹ nhõm: “Anh hiểu được là tốt…”

Văn Phong Tẫn nghiêng đầu cười thanh lịch: “Sư huynh yên tâm, để ta lên.”

Ừ, tôi yên tâm…

Tâm con mẹ anh!

Vương Tiểu Mị nhìn gã đàn ông vung tay lên, áo hỷ rực lửa không gió mà bay, khuôn mặt gã trắng bệch kết hợp với màu đỏ tươi của máu trông cực kỳ có tính nghệ thuật.

Vương Tiểu Mị đang sợ sun vòi cũng phải cảm thán trong lòng một câu: Má ơi, ăn gì đẹp dữ.

Giây tiếp theo, Vương Tiểu Mị chỉ cảm thấy khó hiểu, có một tia lạnh lẽo đẩy hắn ra ngoài, người đứng phía sau hắn đột nhiên bị cướp mất, khi tỉnh lại đã bị dính chặt lên tường.

Trong nháy mắt, Vương Tiểu Mị ngồi xổm trên đất mà Văn Phong Tẫn đang đứng giữa không trung bóp cổ Trinh Bắc!

Đệt má?! Anh có tốc biến à?

“Dây buộc tóc của sư huynh ngươi cũng dám cầm?” Văn Phong Tẫn nhéo cổ Trinh Bắc giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bẻ gãy cổ cậu ta. Hai chân Trinh Bắc bị treo lên, đau khổ ngửa đầu dùng tay túm Văn Phong Tẫn muốn cào cấu thoát khỏi ma trảo của gã.

“Đừng sợ sư huynh, ta biết huynh ghét nó, ta giúp huynh giải quyết nó nhé?!” – Miệng gã lẩm bẩm rồi cười tươi như đóa hoa, thậm chí âm cuối còn hơi cao lên giống như đang dỗ dành người khác bằng cách cho kẹo.

Gã quay đầu nhìn Vương Tiểu Mị phảng phất giống như trong mắt gã chỉ có hắn, Vương Tiểu Mị bị sát khí của Văn Phong Tẫn dọa suýt khóc, ngẩn ngơ dựa vào vách tường nhìn Trinh Bắc giãy giụa.

Sức một người trưởng thành không thể khiến hành động của gã lệch đi chút nào.

Không phải Vương Tiểu Mị không muốn can, mà là nếu hắn dám rặn ra câu nào khẳng định gã ta sẽ thực sự giết chết Trinh Bắc, Vương Tiểu Mị hít một hơi thật sâu tiếp nhận sự thật này.

“Ê…”

Cổ họng Trinh Bắc phát ra tiếng hét khiến Vương Tiểu Mị tỉnh lại, hắn vội vàng chạy lại dùng sức ôm cánh tay Văn Phong Tẫn: “Không phải dây buộc tóc, là hạt châu, là cái này, anh xem điii…”

Vương Tiểu Mị hoảng loạn đưa nó trước mặt Văn Phong Tẫn.

Văn Phong Tẫn nhìn đôi bàn tay trắng xanh của hắn, mày nhăn chặt.

“Cậu ta nói anh cả của mình bị mù cần phải có Ngư Châu! Buông tha cho cậu ta đi! Buông tha đi mà Phong Tẫn, tôi xin anh đấy! Tôi cầu xin anh…”

Vương Tiểu Mị chỉ là người bình thường, hắn thừa nhận.

Hắn sợ chết, sợ giết người, sợ phải chứng kiến người khác bỏ đi trước mặt mình, sợ cả những tên tội phạm máu lạnh…

Coi như hắn chỉ là thằng nhóc ngu xuẩn nhát chết, hắn thánh mẫu nhưng hắn không thể nhìn người vô tội bị giết ngay trước mặt mình.

Hắn chỉ là người bình thường… Hơi thở của Trinh Bắc dần trở nên mỏng manh, Vương Tiểu Mị bắt đầu run rẩy, hắn dùng giọng nói thút thít của mình cầu xin Văn Phong Tẫn, cầu xin cái ‘người’ hôm qua mình còn muốn sống chung như hai người bình thường.

Cho đến khi Văn Phong Tẫn lộ ra sự ác độc của gã, Vương Tiểu Mị mới hiểu được sự tồn tại của gã là gì, hắn lại là gì…

Bọn họ đã không thể được gọi là con người nữa rồi…

Hốc mắt của hắn khóc mãi cũng chả ra nước mắt, một con cương thi không còn cơ quan nào hoạt động sao có thể có nước mắt được đây?

Văn Phong Tẫn ngạc nhiên trợn mắt nhìn bóng hình sắp khóc đến nơi, Miên Đăng khóc rồi…. Gương mặt này trong nháy mắt trùng lặp với khoảng thời gian hơn một nghìn năm trước, sư huynh của gã quỳ xuống, tuyệt vọng đau đớn cầu xin gã, xin gã tha cho đồng môn dối trá, tha cho sư phụ ác độc.

Kết quả thế nào? Gã vẫn thẳng tay trừng phạt bọn họ, biến bọn họ thành những khối thi thể lạnh như băng, còn sư huynh, sư huynh bỏ mặc gã, ra đi vĩnh viễn không trở về.

Văn Phong Tẫn luống cuống, gã ném Trinh Bắc sang một bên, quái dị khổ sở ôm chặt Vương Tiểu Mị.

Hắn run lên bần bật, Văn Phong Tẫn thấy thế càng ôm càng chặt.

“Đừng sợ, Miên Đăng đừng sợ… là ta, ta hiểu lầm huynh, ta sai rồi, ta ngu dốt, huynh đừng giận ta nhé? Đừng bỏ ta đi mà, ta tha cho nó, ta để nó đi! Huynh muốn gì ta cũng cho huynh, đừng đi, đừng đi mà…”

“Huynh sẽ tha thứ cho ta có đúng không? Huynh lương thiện như thế, dễ mềm lòng như thế… Miên Đăng, ta sai rồi, ta ôm huynh về nhé…”

“Miên Đăng sao huynh không trả lời ta?”

Vương Tiểu Mị chỉ cần hoảng sợ là chả khác nào pho tượng, mà Văn Phong Tẫn kiểu bị mù có chọn lọc, cười cười bế hắn bay lên trời.

Lúc về gã còn quyến luyến cúi đầu cọ cọ Vương Tiểu Mị, cố gắng ngửi mùi hương trên người hắn.

Vương Tiểu Mị nằm trong ngực gã không dám cử động.

“…Huynh xem huynh cứ giận ta, sao nửa ngày rồi vẫn không chịu nói chuyện với ta?” Văn Phong Tẫn nói như oán trách. sợi tóc dài rũ xuống gương mặt dịu dàng làm người ta tan chảy, khóe miệng khẽ nhếch, cặp mắt đỏ lòm tia máu…

“…” Bố ai dám nói.

“Tôi, tôi, tôi…” Vương Tiểu Mị không khống chế được nỗi sợ theo bản năng, ngoài chữ ‘tôi’ ra hắn không phọt được thêm câu nào khác.

Văn Phong Tẫn vậy mà làm như nghe được hắn nói, gật gù: “Ta biết, ta biết, tên kia sẽ được Mộc Nhất đuổi ra ngoài, nó đi cùng với rất nhiều người, ta đều đưa bọn chúng ra, ha ha, huynh nói xem ta có giỏi không Miên Đăng?”

“…”

Tôi xác định, anh giai này khẳng định bị bệnh, bệnh tâm thần! Nhưng Vương Tiểu Mị nào dám nói năng trái ý gã, nhanh miệng nói theo: “Ừ.”

Mặt mày Văn Phong Tẫn thả lỏng, gã sung sướng tiếp tục nói chuyện, bọn họ bay mãi, bay mãi mà Văn Phong Tẫn vẫn chưa thả Vương Tiểu Mị xuống như sợ hắn chạy mất, ôm càng lúc càng chặt.

Vương Tiểu Mị ngoan như cún trong vòng tay gã, mãi đến khi về gần quan tài, gã mới dừng chân lại.

Vương Tiểu Mị ngửa đầu hóng hớt thấy cãi mặt thớt của gã căng chặt, vẻ tươi cười lúc nãy biến mất trong một giây đổi thành gương mặt lạnh lùng, cúi đầu nói chuyện: “Sư huynh, nó rơi xuống lúc huynh đi nhà xí có đúng không?’

“Ừ…”

“Khi đó sư huynh kéo quần lên chưa?”

“Chưa…”

“Không được, sư huynh bị người ta nhìn rồi, ta ghen lắm…” Trong lúc lông tóc Vương Tiểu Mị dựng thẳng lên trời, Văn Phong Tẫn tiếp tục nói: “Ta.. ta phải trừng phạt nhỏ sư huynh thôi…”

Hết chương 14

Bình luận

Truyện đang đọc