TÔI NGỦ CÙNG CHỒNG TRONG QUAN TÀI

Edit: Kidoisme

Địa cung.

Vương Tiểu Mị xắn tay áo đứng ngoài Thiên Điện nhìn chằm chằm đống vàng bạc châu báu chất thành núi, không những không vui vẻ mà ngược lại còn thở dài ngao ngán.

Nhận ra số phận bi thảm của mình, chó cũng phải tập lên kế hoạch.

Tất cả đống vàng bạc châu báu bị hắn gạt hết sang một bên, quan trọng nhất phải tìm được vũ khí!

“Tiểu Văn Tử, tới giúp tôi!”

Văn Phong Tẫn từ nơi khác tới nhìn bánh chưng nhỏ nhà mình chổng mông lên trời dùng sức đào vàng, khóe miệng hơi nhếch lên: “Tiểu Mị, đừng cong mông quá.”

Vương Tiểu Mị đầu đầu vạch đen: “Anh tính sàm sỡ tôi hả? Còn không đến giúp, hừ, anh xem mấy con Boss trong phim con nào con nấy lồng lộn, hai ngày nữa người ta tới đào mồ đào mả anh lên mà anh còn có tâm trạng đứng ngắm cảnh!?”

“Dù sao cũng là đám trộm mộ đến, ta đứng đợi trong nhà có gì là lạ?” Ngoài miệng gã đàn ông nói thế nhưng đã xắn tay áo chạy lại gia nhập đội quân tìm kiếm.

“Phải chuẩn bị sẵn sàng ứng chiến, nhỡ đâu anh không đánh lại người ta thì sao?”

“Ta còn sư huynh.” Văn Phong Tẫn cười đáp.

“Tôi có thể làm gì? Alo chú cảnh sát hay alo cô bác sĩ?” Vương Tiểu Mị không ngẩng đầu lên, bỗng nhiên hai mắt sáng ngời lôi từ trong đám vàng bạc ra…

Một cái áo ba lỗ bằng vàng ròng!!!

“Quỷ gì đấy??? Nội y anh cũng làm bằng vàng là sao?!” Mặc xong khoe của kiểu gì, chả nhẽ mặc mỗi cái áo lót lông nhông ngoài đường?

Văn Phong Tẫn trầm mặc một lát, nói: “Tiểu Mị, đó là ‘Hoàng Kim Nhuyễn Vị Giáp’(*).”

(*) Áo giáp mềm lai giữa Hoàng Kim Giáp của Trương Nghệ Mưu và Nhuyễn Vị Giáp của bác Kim Dung:)))

Vương Tiểu Mị: “…”

Hoàng, Hoàng Kim Nhuyễn Vị Giáp??? Là cái thứ bé bé tránh được mọi sát thương tới từ đao kiếm? Hắn vội vàng cầm cái áo ba lỗ lên nhét vào túi.

Khụ, khụ, khụ, khụ.

Vương Tiểu Mị hơi xấu hổ tiếp tục đào vàng, nói lảng sang chuyện khác: “Ai dồ ôi, nhiều thứ tốt như thế sao anh không xây riêng một cái điện mà nhét vào, giờ chất chồng chất đống đào mệt quá.”

Động tác xúc vàng của Văn Phong Tẫn dừng lại, xoa thái dương: “Tiểu Mị…”

“Ơi?” Vương Tiểu Mị trừng đôi mắt chó nhìn gã.

“Huynh đã quên mấy hôm trước mình vừa đập cái giá treo đào của ta làm móc phơi quần áo, Tàng Khí Điện bị đổi tên thành Phòng Giặt Đồ rồi sao?” Văn Phong Tẫn cúi đầu nhìn hắn: “Đống này cũng là do huynh sai Mộc Nhất chất lên đấy…”

“…”

Vương Tiểu Mị tiếc hận biết thế chả làm! Sau đó hắn ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm cái mặt thớt của gã đàn ông: “Tôi làm đấy! Thì sao?! Anh muốn cắn tôi hả? Cắn đi, gâu gâu gâu!”

Mặt mày dữ tợn, lời nói như mấy bà vợ chanh chua ở nhà hay chửi đổng.

Văn Phong Tẫn: “…”

Bánh chưng nhỏ nhà ta kêu gâu gâu đáng yêu quá phải làm sao giờ? Địa vị trong nhà của ta còn được bảo tồn không?

Đối mặt với sự phát rồ (đáng yêu) của hắn, gã bánh chưng chẳng biết nên làm gì, chỉ đành ngậm miệng an tĩnh tìm kiếm.

Âm thanh va chạm rối tinh rối mù vang lên bên tai không dứt.

Nửa ngày sau có người hỏi: “Liêu Việt Kiếm của ta…”

“Sao anh bủn xỉn thế nhỉ? Một giây nữa tôi đào nó ra cho anh được chưa?”

“…”

Sau đó bí quá bọn họ phải lêu Mộc Nhất lên đào cùng mới lộn hết đống bảo vật thần khí di chuyển sang chỗ khác.

Vương Tiểu Mị nhìn sàn nhà bóng loáng, nhịn không được nằm ườn xuống mà Văn Phong Tẫn cũng híp mặt dựa vào cột nhà, hiển nhiên thể lực vừa bị tiêu hao đáng kể.

Đáng thương nhất có lẽ là Mộc Nhất, nó không bò nổi lên vách tường nữa rơi cái bộp xuống sàn nhà, cái lưỡi dài nửa mét thở phì phò. Nói thật nếu nó không thở, Vương Tiểu Mị đã tưởng nó chết thẳng cẳng ra đấy rồi.

“Chắc là xong rồi ha…” Vương Tiểu Mị uể oải xì hơi nhìn Văn Phong Tẫn.

Gã gật đầu: “Ừ, ta thấy bằng này đã đủ rồi…Tiểu Mị, huynh không cần lo lắng chuyện bọn chúng, cứ để ta xử lý.”

“Tôi biết.” Vương Tiểu Mị đặt tay lên đầu Mộc Nhất sờ như sờ thú cưng, Mộc Nhất rầm rì kêu ‘ư ử’ làm nũng: “Nhưng tôi không yên tâm, cứ có cảm giác nguy hiểm đang rình rập đâu đó…”

Càng tới thời điểm đám trộm mộ xuống dự cảm của hắn càng xấu.

Văn Phong Tẫn thở dài: “Tiểu Mị…”

Vương Tiểu Mị cắt ngang lời gã, cười nói: “Tôi hiểu, tôi không nghi ngờ anh nhưng tôi lo tên đàn ông Trinh Bắc nói. Hắn ta muốn moi tim anh, chắc chắn phải chuẩn bị kỹ càng rồi mới dám làm.”

Đêm qua Vương Tiểu Mị mơ thấy ác mộng Văn Phong Tẫn bị người ta moi tim. Hắn hoảng hốt tỉnh lại, tay run nửa ngày phải áp mặt vào lòng gã đàn ông mới bình tĩnh lại.

Văn Phong Tẫn ngồi xổm xuống trước mặt hắn, dùng đôi tay nâng mặt Vương Tiểu Mị, nhẹ nhàng xoa khóe mắt người thương: “Đừng lo, ta là người bất tử dù thế nào cũng có thể sống sót.”

Vương Tiểu Mị rũ mắt: “Bất tử thì cũng có nhược điểm, bị moi tim có mọc tim mới ra được đâu?”

Khóe môi gã đàn ông nhẹ nhàng nhếch lên, con ngươi gần như chiếm trọn con mắt phản chiếu hình ảnh người gã yêu nhất: “Ta vui quá.”

“Vui gì? Vui vì được người hẹn lịch tới moi tim à?” Vương Tiểu Mị ngẩng mặt trừng gã.

Văn Phong Tẫn cười rộ lên: “Ta vui vì huynh quan tâm, để ý ta.” Ta thực sự chưa từng nghĩ tới sau khi làm những chuyện đó với huynh, huynh còn có thể an ủi ta như giờ phút này.

“Yên tâm, bọn chúng sẽ không đạt được mục đích.” Văn Phong Tẫn kéo Vương Tiểu Mị vào ngực, cảm nhận được độ mềm mại của hắn, âm thầm thở ra một hơi.

Gã bánh chưng nheo mắt, nụ cười trên môi ngày càng tươi.

Chờ ta…chờ ta một chút nữa…

Không ai có thể ngăn cản ta và huynh bên nhau, nếu có ta sẽ khiến nó sống không bằng chết!

Nhà họ Trinh.

Ở căn dinh thự cổ xưa có một đám nam nữ đang ngồi, tuy nhìn qua có vẻ hòa khí nhưng không ai trong số đó có ý định liếc nhìn nhau.

Người ngồi hàng ghế chủ nhà là ông Trinh và bà Trinh, phía bên trái có Trinh Hạo và người đàn ông mặt cứng, bên phải là Trinh Mộc và Trinh Bắc.

“Người trong nghề đều khen ngợi các vị đây kỹ thuật phi phàm, hôm nay nhà họ Trinh có mặt mũi mời được các vị, ơn tình này chúng tôi xin ghi tạc trong lòng. Còn có Nghiêm tiên sinh, con trai cả Trinh Hạo của tôi đã nhiều lần nhắc tới ngài.”

Ông Trinh cười cười nhìn về phía người đàn ông bên cạnh Trinh Hạo, hắn không nói năng gì, chỉ khẽ gật đầu.

Ông Trinh từng nghe nói mặt hắn bị thương cho nên cũng chả nghĩ nhiều, tiếp tục nói mấy lời khách khí.

Mấy tay trộm mộ phía dưới rất tôn trọng ông chủ cho nên nghiêm túc nghe, thậm chí có một người đàn bà đanh đá đưa theo cậu thanh niên hơn hai mươi tuổi cười cười nhìn Trinh Mộc.

Trinh Mộc cảm nhận được ánh mắt nóng rực, y vội vàng tránh né.

Người đàn bà nhỏ giọng cười rồi bắt đầu nhàm chán ngồi cậy móng tay. Cậu thanh niên sau lưng thấy vậy chỉ có thể thở dài.

Chờ ông Trinh nói xong, bà Trinh vẫn luôn im lặng đột nhiên u sầu mở miệng: “Trinh Bắc, Trinh Mộc.”

Cả hai nhanh chóng ngẩng mặt nhìn bà.

Bà Trinh nói: “Anh cả các con mẹ không cản được, bao nhiêu mộ sao cứ phải chọn ngôi mộ kia làm gì? Trinh Mộc con am hiểu địa bàn, nhớ chăm sóc anh con nhé, được không?”

Trinh Mộc rũ mắt, ngũ quan sắc bén mang theo chút gì đó trưởng thành lại dịu dàng, đối mặt với lời nhờ vả của mẹ, theo thói quen gật đầu.

Bà Trinh lộ ra nụ cười vui vẻ, bà tin khả năng của con trai thứ hai.

“Còn Trinh Bắc.” Bà Trinh nhìn gương mặt ngu đầu của cậu ta, nhíu mày quát lớn: “Mày xem cái mặt mày đi, lớn thế nào rồi còn để anh cả lo lắng cho mày, lúc xuống mộ liệu cái thần hồn đấy biết chưa?!”

Trinh Bắc rụt cổ lại, sắc mặc Trinh Mộc cũng chả tốt hơn là bao, cãi lại: “Mẹ, Trinh Bắc không ngốc, em ấy là người thành thục nhất cả đám, mẹ đừng nói như thế.”

“Con!”

“Thôi được rồi!” Ông Trinh nhanh chóng can ngăn bà Trinh đang định nổi giận: “Nhà chúng ta đang bàn việc lớn, mấy người cãi nhau tính để cho khách khứa cười vào mặt tôi phải không?!”

Bà Trinh hừ một tiếng rồi quay mặt đi, Trinh Hạo thấy thể nhỏ giọng an ủi mẹ, dịu dàng nói: “Con hiểu mẹ muốn tốt cho bọn con, nhưng bố nói đúng, hay để con tiếp khách, mẹ đi nghỉ trước đi.”

Bà Trinh cười với con trai, ông Trinh thấy anh ta mở miệng cũng chả nói năng gì nữa. Ông quay đầu dặn dò vài câu rồi cùng bà Trinh ra ngoài.

Nghiêm tiên sinh mặt than đứng dậy vẫy mọi người ra hiệu tụ họp, Trinh Hạo giảng giải sơ qua về chuyện ‘xuống đất’ cùng với một số trình tự cuối cùng phân công nhiệm vụ, thời gian xuất phát.

Cả đám người tụ vào nhau vô tình ngăn Trinh Bắc và Trinh Mộc ra ngoài.

Trinh Bắc bĩu môi nhỏ giọng nói với Trinh Mộc: “Anh hai, Trinh Hạo có ngu đâu đâu mà mướn người ngoài lại còn cố tình cô lâkp chúng ta, đợi tới lúc Nghiêm tiên sinh kia phản bội, xem lúc đó anh ta làm thế nào thoát được.”

Trinh Mộc nhìn đám người vây quanh Trinh Hạo, đúng lúc anh ta nhìn qua, đắc ý cong môi khiêu khích trừng lại.

Trinh Mộc rũ mắt, dùng bàn tay đầy sẹo vỗ vào ót Trinh Bắc.

“Đừng lo, anh hai sẽ bảo vệ em, bảo vệ đầu tiên.”

Trinh Bắc nở nụ cười xán lạn, gật đầu: “Vâng ạ.”

Cậu ta nhìn về phía Trinh Hạo, Trinh Hạo làm khẩu hình miệng, không tiếng động đáp: “Đồ ngu.”

Trinh Bắc làm như không biết gì vẫn nở nụ cười, Trinh Hạo khinh bỉ nghĩ đang yên đang lành anh ta đi giao lưu với thằng ngốc làm gì cho mệt.

Giờ xuất phát được ấn định cụ thể, dụng cụ đặt trước sẽ đến nhanh chóng.

Mà ở dưới địa cung.

Văn Phong Tẫn cười tủm tỉm khoanh tay dựa vào cây Tương Tư nhìn Vương Tiểu Mị ‘nhỏ bé nhanh nhẹn’ dùng dao chém loạn xạ.

“Tiểu Mị, ta kiến nghị huynh dùng con dao kia sẽ tốt hơn.” Văn Phong Tẫn nói.

Vương Tiểu Mị nhìn con dao lóng lánh ánh vàng trong tay rồi lại ngó qua cục sắt vụn đen thùi lùi dưới đất, nhướn mày ghét bỏ: “Con này ngon hơn!”

“Cấp bậc của đao kiếm không được đo bằng sự sạch sẽ, chỉ có những vũ khí cùn hoặc dùng để trang trí mới đẹp, đấy là ‘ánh sáng trộm’. Trên thực tế phải rút kiếm ra nhìn lưỡi bên trong xem có cứng cáp, sắc bén hay không thì mới đánh giá được, tất nhiên trong số đó không bao gồm ‘nhuyễn kiếm’.”(*)

“Ồ? Thế á?” Vương – không biết nhìn hàng – Tiểu Mị cúi xuống nhìn đống đá quý khảm trên dao, phảng phất nó đang nói ‘tui lòe tui loẹt’.

Hắn im lặng ném đi rồi nhặt con cao đen sì dưới đất lên, tiếp tục sử dụng gương mặt ‘chó dữ nhe răng’ vung vẩy.

Rất có khí thế chuẩn bị sống mái với đám trộm mộ!

Văn Phong Tẫn trầm mặc,  vươn tay che miệng mình lại.

Sư huynh siêu dữ, siêu dữ sư huynh…

…Chậc.

Hết chương 27

Bình luận

Truyện đang đọc