Biên tập: Aimee
Chỉnh sửa: Kiến Tự Như Ngộ
Tiêu Viễn thong thả bước ra khỏi con hẻm nhỏ, khi còn cách đường chính bên ngoài vài chục mét thì nhìn thấy một chiếc xe thương vụ gầm thấp màu đen đậu ở ven đường, biển số đuôi 999.
Khuôn mặt anh mang chút ý cười, ba bước thành hai đi tới, mở cửa lên xe.
Ngồi trên ghế sau của xe thương vụ là một người đàn ông mặc bộ đồ màu xám đậm.
Từ đầu tóc đến ngón chân anh ta đều được chăm chút tỉ mỉ, tướng ngồi ngay ngắn, đôi mắt có bảy phần tương tự Tiêu Viễn, mặt mày sáng sủa, nhưng phong cách chững chạc, đúng là hai thái cực với Tiêu Viễn.
“Anh hai, em đã nói là tự đến đó mà, anh còn tới đón em.” Tiêu Viễn liếc mắt nhìn thoáng qua tài xế: “Đi thôi, đi thôi, chỗ này không cho đậu.”
Tài xế khởi động xe, Tiêu Dương nhìn mấy căn nhà tồi tàn qua cửa kính xe, đoạn cau mày: “Em sống ở đây à?”
Tiêu Viễn sờ mũi, cười hì hì: “Em tình cờ tìm được hôm bỏ nhà đi thôi, không phải tiết kiệm tiền đâu…”
Tiêu Dương tháo hai chiếc cúc áo sơ mi, dựa vào lưng ghế xe, cả người thả lỏng không ít so với ban nãy: “Chẳng phải anh cho em tiền rồi sao? Đây là chỗ nào chứ? Mau dọn ra ngoài cho anh.”
“…” Tiêu Viễn nói: “Em vừa mới chuyển vào mà…”
Tiêu Dương liếc xéo anh: “Đây là nơi cho người ở hả?”
Tiêu Viễn liếc nhìn tài xế đang ngồi thẳng lưng nghiêm túc lái xe trước mặt, cảm thấy hơi xấu hổ, liền ho khan hai tiếng: “Thôi mà anh hai, chuyện này để sau rồi nói.”
Tiêu Dương quay đầu lại liếc anh một cái, không thèm nói nữa.
Tiêu Viễn sờ mũi: “Anh hai, chúng ta đi đâu vậy ạ?”
“Tìm chỗ bán em đi.”
Tài xế đằng trước ngạc nhiên liếc nhìn Tiêu Dương qua gương chiếu hậu.
“…”
Nơi họ đến là chỗ ở gần công ty nhất của Tiêu Dương, một căn hộ ba phòng ngủ cách trung tâm thành phố không xa.
Lúc trước Tiêu Viễn đã từng đến đây, chỉ là một căn nhà hoàn thiện bình thường.
Tài xế dừng xe, đem rau trong cốp xe lên lầu trước khi rời đi.
Tiêu Viễn nhìn rau sạch trên bàn liền hiểu anh hai muốn tự tay nấu cơm.
Tiêu Dương rửa tay, mang rau vào phòng bếp, Tiêu Viễn lẽo đẽo theo sau anh hai như cái đuôi: “Anh hai, anh mới về mà, không mệt ạ?”
Tiêu Dương rửa sạch từng loại rau một rồi cho vào rổ, bắt đầu tập trung thái rau, trả lời mà không ngẩng đầu: “Anh nhìn chỗ em ở là biết em ăn bao nhiêu đồ bẩn rồi.”
“…” Tiêu Viễn thở dài: “Anh hai, anh đúng là tên kỳ thị chính hiệu.”
“Em chuyển đến đây đi, trông chỗ em ở chẳng khác gì cái nhà rách.” Nghĩ đến chỗ ở của Tiêu Viễn, Tiêu Dương lại cau mày.
“Nhưng em cãi nhau với cha…” Tiêu Viễn nói: “Cha khóa thẻ của em rồi.”
“Anh nói chuyện với cha rồi, cha sẽ không ép em lấy vợ nữa đâu, em không có tiền thì anh cho em.”
Tiêu Viễn chớp mắt, hơi khó tin: “Anh hai, anh nói thế nào?”
“Chuyện này em khỏi lo.” Tiêu Dương thái rau xong, lại cho gạo vào nồi, bắt đầu nấu cơm: “Ngày mai chuyển qua đây đi.”
“Mấy ngày nữa đi, em trả ba tháng tiền thuê nhà rồi.”
“Em còn đế ý chút tiền đó? Chắc không tới năm ngàn chứ?” Tiêu Dương rửa tay, vừa nói vừa đi ra phòng khách, lấy trong túi ra một cái hộp, vẫy tay với Tiêu Viễn: “Lại đây.”
Tiêu Viễn ngoan ngoãn đi qua, ngồi trên sofa.
Tiêu Dương lấy từ trong hộp ra một cái khấu bình an bằng bạch ngọc[1], đeo lên cổ Tiêu Viễn, rồi bỏ vào áo cho anh.
Bạch ngọc lành lạnh trên da khiến Tiêu Viễn khẽ giật mình: “Đây là?”
“Khấu bình an, nghe nói mới khai quang đấy, cho em đeo.”
Tiêu Viễn sờ khấu bình an qua lớp áo, cảm thấy lòng ấm áp như vừa uống canh gừng, anh ôm lấy eo Tiêu Dương: “Cảm ơn anh hai.”
Tiêu Dương vuốt tóc anh, giọng cưng chiều: “Bao nhiêu tuổi rồi mà còn làm nũng.” Lại vỗ vai anh: “Tránh ra để anh đi xào rau.”
Tiêu Viễn buông anh hai ra, quả nhiên anh hai chỉ dịu dàng một phút là cùng.
Dù tài nấu nướng của Tiêu Dương không thể so với đầu bếp trong nhà hàng nhưng lại có hương vị gia đình.
Mỗi lần anh hai nấu ăn, dù Tiêu Viễn có no căng rồi cũng phải ráng ăn hết.
Những món Tiêu Dương nấu đều là món anh thích, ba món ăn và một canh.
Tiêu Viễn nhai đồ ăn trong miệng, híp mắt hưởng thụ: “Đúng là lâu rồi chưa được ăn cơm anh hai nấu, hoài niệm ghê.”
“Bảo em dọn qua đây thì không chịu?”
Tiêu Viễn cười hì hì: “Anh hai à, ngày nào anh cũng bận rộn, đâu có thời gian nấu cho em ăn mỗi ngày.”
Tiêu Dương chẳng ừ hử gì, lát sau lại nhớ ra một chuyện: “Có chuyện gì giữa em và Hà Lãng vậy?”
“Nó hả… Mấy ngày nay em vốn đã khó chịu rồi, nó cứ phải xáp lại gần em nên em đánh nó cho hả giận.” Cuối cùng Tiêu Viễn cũng uống cạn bát canh rồi nằm vật ra sofa, khuôn mặt đầy thỏa mãn, tay sờ soạng cái bụng đã to ra một vòng, ăn no quá nên ợ lên một cái.
“…” Tiêu Dương liếc mắt nhìn anh, đặt đũa xuống, hết muốn ăn rồi: “Đừng để bản thân bị thương là được.”
Tiêu Viễn vui vẻ: “Anh hai, anh đúng là bất công.”
“Anh có phải anh hai nó đâu, quan tâm nó làm gì.” Tiêu Dương hùng hồn cho hay, lại nâng cằm hướng phòng bếp, người sau tự giác đem chén đũa vào bếp, cho vào máy rửa chén.
“Tối em muốn đi chơi không?” Giọng của Tiêu Dương vọng vào từ phòng khách.
“Đi đâu ạ?”
Tiêu Dương suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra nơi nào hay ho: “Không thì… đi xem phim?”
Tiêu Viễn tặc lưỡi: “Hai thằng đàn ông tụi mình… không hợp đâu anh.”
“Thế thì đi mát xa? Hay em muốn uống rượu?”
Tiêu Viễn vắt óc suy nghĩ hồi lâu: “Thôi đi, lần trước uống rượu xong là đánh lộn, chúng ta đi xem phim thì hơn.”
Tiêu Dương gật đầu, nhấc máy gọi trợ lý sắp xếp.
Trợ lý Tiêu Dương đặt vé ở rạp tư nhân với màu hồng chủ đạo, có lẽ bình thường chỉ toàn mấy cặp yêu nhau hoặc các cô gái đến đây thôi.
Đại sảnh không đông người, chỉ có vài cặp đôi.
Khi họ bước vào ai cũng quay lại nhìn.
Tiêu Viễn chợt cảm thấy hơi khó ở.
May thay, rạp VIP không phải màu hồng, mà là chủ đề chú mèo Poko, thậm chí cả ghế sofa và giường cũng là màu xanh.
Trên bàn có rất nhiều đồ ăn vặt và trái cây Tiêu Viễn thích.
Tiêu Dương ngồi trên sofa, lấy laptop trong túi xách ra: “Em cứ tự nhiên đi, không cần để ý đến anh.”
Tay trái Tiêu Viễn cầm miếng dưa hấu, tay phải cầm điều khiển từ xa tìm phim: “Anh hai, sao anh không nói mình bận từ đầu đi, ở nhà tốt biết mấy.”
Tiêu Dương cúi đầu nhìn màn hình, ngón tay gõ lách cách trên bàn phím: “Chỉ là chút việc hôm qua chưa xong thôi, em xem phim đi.”
“Anh như thế em có cảm giác tội lỗi lắm đó.” Tiêu Viễn lầu bầu.
“Vậy chúng ta đổi chỗ ha?”
“…” Tiêu Viễn im lặng.
Tiêu Dương mỉm cười bất đắc dĩ.
Tiêu Dương chưa bao giờ ép buộc Tiêu Viễn điều mà anh không thích, mỗi lần cha ép anh đều có anh hai ngăn cản, Tiêu Viễn vừa cảm kích vừa áy náy với người anh hai này: “Anh hai, cảm ơn anh.”
Tiêu Dương dừng tay, ngẩng đầu lên, nhìn anh với vẻ dịu dàng: “Em là em trai anh mà, có chi đâu.”
Tiêu Viễn sờ mũi, cảm thấy hơi chua xót.
Tiêu Dương cũng không bận quá lâu, chỉ hơn nửa tiếng anh hai đã cất laptop, yên vị bên cạnh Tiêu Viễn cùng anh xem phim: “Phim hài à?”
Tiêu Viễn gật đầu, quay đầu thấy Tiêu Dương đang xoa ấn đường, liền nhìn ra vẻ mệt mỏi trên mặt anh hai: “Anh hai, lên giường ngủ một lát đi.”
Tiêu Dương vỗ vai anh cười xin lỗi: “Ừ, vốn đến để xem cùng em, nhưng quả thực anh hơi mệt.”
“Anh em chúng ta không cần để ý mấy chuyện này.” Tiêu Viễn lấy điều khiển chỉnh nhỏ âm thanh.
Đến khi hết phim Tiêu Dương vẫn chưa tỉnh.
Tiêu Viễn cũng không gọi anh hai dậy, chỉ tắt máy chiếu, còn mình thì nằm trên sofa chơi điện thoại.
Tiêu Dương ngủ thẳng đến hơn tám giờ tối, anh hai mơ mơ màng màng nhìn điện thoại, giọng hơi khàn: “Sao không gọi anh dậy?”
“Anh mệt thế mà, nên em để anh ngủ thêm chút nữa.” Tiêu Viễn đưa ly nước cho anh hai.
Tiêu Dương uống nước, vào toilet rửa mặt, ngồi trên sofa một lúc rồi cả hai mới chuẩn bị ra nhà.
Lúc ra ngoài, Tiêu Viễn đi trước Tiêu Dương, ở góc rẽ đột nhiên dừng lại, anh nhìn người cầm chày trước mặt mình, vẻ dịu dàng ban đầu lập tức biến mất, lông mày nhướng lên, cười nhạt khiêu khích: “Chậc, chẳng phải cậu hai nhà họ Hà đây sao?”
Hà Lãng vốn đang đợi người ở cách vách, chợt quay đầu nhìn thấy Tiêu Viễn.
Lần chạm trán này đúng là kẻ thù gặp mặt nhìn ngứa cả mắt.
Nó trợn mắt há mồm định chửi, lại thấy được người phía sau Tiêu Viễn, đành nuốt lại lời muốn nói, mặt đỏ bừng, hồi lâu mới phun được một câu: “Anh Tiêu…”
“Ngoan.” Tiêu Viễn đáp lời, có chút bất ngờ, lúc chạm mắt với Hà Lãng mới phát hiện nó đang nhìn người phía sau mình: “…”
Tiêu Dương nở nụ cười lịch sự mà xa cách: “Cậu hai Hà, đi một mình à?”
Mặt mày Hà Lãng lập tức đỏ bừng, hệt như con tôm nấu chín: “Với chị gái ạ.”
Hà Lãng quen biết Tiêu Dương cũng không có gì lạ, nhưng gặp phải người hơn tuổi liền biến sắc thì không phải phong cách của cậu hai nhà họ Hà.
Một lý do khác khiến Tiêu Viễn và Hà Lãng ghét nhau là do đám bạn thường so sánh hai bọn họ.
Quan hệ rộng lại nhiều bạn bè chung, bị người ta so sánh khó tránh khỏi khó chịu, thế là vừa nhìn liền ghét nhau.
Tiêu Viễn liếc nhìn Tiêu Dương, dùng ánh mắt truyền tải thông điệp.
Tiêu Dương đã hiểu, gật đầu với Hà Lãng: “Vậy các cậu chơi vui nhé, chúng tôi có việc nên đi trước đây.”
Lúc xuống lầu Tiêu Dương đến quầy lễ tân bảo họ tính chi phí của hai chị em họ Hà cho mình luôn.
Dù sao lần trước vẫn là Hà Lãng bị đánh, đây coi như bồi thường, nhà bọn họ và nhà họ Hà còn hợp tác làm ăn, không thể quá căng với nhau được.
Khi về đến nhà, Tiêu Dương lại nhắc việc chuyển nhà với Tiêu Viễn: “Rốt cuộc bao giờ em mới chịu dọn đi, cho anh một lời chắc chắn xem nào.”
Hôm nay đã nhắc tới lần thứ ba, não Tiêu Viễn cũng phình hết cả não ra rồi, chỉ có thể tùy theo anh hai: “Tuần tới, tuần tới.”
Tiêu Dương hài lòng, vuốt tóc anh: “Ngủ sớm đi, sáng mai anh để lại bữa sáng cho em, khi nào dậy nhớ ăn đấy.”
Tiêu Viễn gật đầu đi vào phòng ngủ.Tiêu Dương có rất nhiều nhà, căn nào cũng dành riêng một phòng cho anh, trong phòng đều có quần áo, thoải mái như ở nhà mình vậy.
Hết chương 5.
[1]Khấu bình an bằng bạch ngọc: