TÔI NHẶT ĐƯỢC BẠN TRAI Ở VEN ĐƯỜNG


Tiêu Viễn khoanh chân ngồi trước bàn máy tính, bàn phím để trên đầu gối.

Ngón tay gõ xong chữ cuối cùng, anh thở phào một hơi rồi duỗi người ra.
Mấy ngày nay anh nhận đơn phiên dịch trên web, rốt cuộc cũng dịch xong trong hai ngày.

Tiêu Viễn bấm lưu, sau đó tắt máy tính.

Thấy đã hơn mười hai giờ, anh định bụng xuống lầu ăn cơm.
Lúc xuống lầu đi ngang cửa siêu thị thì hơi do dự, suy nghĩ một hồi rồi vẫn bước vào.

Lộc An đang nằm bò trên quầy thu ngân, nhìn chằm chằm điện thoại di động xem TV, nghe thấy tiếng động ở cửa thì ngẩng đầu nhìn thấy người tới, rất bình tĩnh chào hỏi: “Đến rồi à.”
“Ăn chưa?” Tiêu Viễn đi tới kệ lấy hộp sữa đặt lên quầy thu ngân.
“Đang chuẩn bị ăn mì hộp đây.”
“Cùng ăn đi, hôm bữa anh giúp tôi khiêng đồ chuyển phát nhanh, tôi còn chưa cảm ơn mà.” Tiêu Viễn lấy điện thoại thanh toán.
Lộc An không để ý: “Tiện tay thôi.”
“Đi thôi.” Tiêu Viễn nói: “Dù sao tôi ăn một mình cũng chán.”
Nghe anh nói vậy, Lộc An cũng không từ chối nữa, kéo cửa cuốn của siêu thị xuống một nửa, rồi cùng Tiêu Viễn ra ngoài.
Hai người đi một trước một sau đi sát bên đường, ánh mắt Tiêu Viễn đảo qua quán ăn hai bên, không rõ khẩu vị của Lộc An thế nào: “Anh ăn gì?”
“Tôi sao cũng được.”
“Vậy thì ăn hủ tiếu khô đi.” Tiêu Viễn chỉ vào cửa hàng trước mặt, gần đây chỉ có tiệm hủ tiếu khô này trông khá đàng hoàng.

Nói là đàng hoàng cũng chỉ vì nhìn nó có vẻ lớn hơn những tiệm khác trên phố thôi.

Chủ tiệm là một chú trung niên, lại là người quen của Lộc An, vừa thấy hắn thì niềm nở chào hỏi: “Chẳng phải Lộc An đó à, mau ngồi xuống, cháu muốn ăn gì nào?”
Lộc An cười gật đầu với ông chủ, tìm một chỗ ngồi xuống cùng Tiêu Viễn.
Ông chủ mang trà cho họ, còn bưng thêm một đĩa hạt dưa: “Cậu này chưa thấy bao giờ, bạn cháu à?”
“Dạ.” Lộc An đưa thực đơn cho Tiêu Viễn.
Tiêu Viễn chọn mấy món đặc sản của tiệm.

Lộc An nhìn anh, mấp máy môi hồi lâu vẫn chưa nói nên lời.
Tiêu Viễn chẳng hiểu mô tê gì: “Anh muốn nói gì?”
“Nhiều quá, ăn không hết thì phí.” Lộc An lấy hai đôi đũa trụng qua nước sôi.
Tiêu Viễn tặc lưỡi: “Bảo anh chọn thì không chịu, tôi lại không biết một phần ở đây to cỡ nào.”
Thực tế đã chứng minh rằng các món ăn ở quán địa phương không chỉ rẻ mà còn cực kỳ nhiều.

Mùi vị cũng tạm, chỉ là thịt hơi già.
Tiêu Viễn nhấp một ngụm trà, là trà kiều mạch rất bình thường: “Anh đi đâu cũng có người quen nhỉ.”
Lộc An cười: “Tôi lớn lên ở đây mà.”
Tiêu Viễn sờ mũi: “Thế anh bao nhiêu tuổi rồi?”
Lộc An ngẩn người một lúc mới nói: “Trên thẻ căn cước là 21, tôi cũng không biết có thật không.”
Tiêu Viễn nhớ Lý Hàng từng nói Lộc An là trẻ mồ côi, không biết ngày sinh là chuyện bình thường.

Chỉ nhìn bề ngoài đúng là không nhìn ra Lộc An chỉ mới 21, tên này trông khá chín chắn.
Cơm nước xong, hai người đi bộ về.

Lộc An tiếp tục trông coi siêu thị.

Tiêu Viễn cầm chìa khóa mở cửa thì cảm thấy là lạ.

Khi anh xuống lầu rõ ràng cửa đơn vị đã mở rồi, nhưng anh cũng không để ý lắm.
Vừa mở cửa, anh lập tức ngớ người, căn nhà vẫn như cũ, nhưng lại cực kỳ bừa bộn, quần áo vứt dưới sàn, vì tiền lăn lóc trên bàn.

Tiêu Viễn bước tới lục lọi ví tiền, tất cả tiền mặt đã biến mất.
Nếu anh còn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra thì đúng là đần.

“Đệch.” Tiêu Viễn chửi một tiếng, lại chạy vào phòng ngủ.

Trên giường bừa bộn như bị chó bới, mà cái máy tính vốn nên nằm trên bàn giờ lại chỉ còn cái bàn trơ trọi cạnh tường.

“…”
Từ trước đến nay Tiêu Viễn chưa từng bị trộm, cũng chưa từng thấy trộm.

Mới đầu anh cảm thấy mở mang tầm mắt, sau lại có chút tức giận, cơn phẫn nộ không có chỗ trút.
“Mẹ kiếp.” Anh đạp mạnh vào bàn máy tính, không biết phải làm gì bây giờ, nên gọi cảnh sát hay là thế nào.
Tiêu Viễn bước nhanh ra ban công, ló đầu ra nhìn xuống siêu thị, gọi to: “Lộc An! Lộc An!”
Lộc An đang ngậm điếu thuốc, tay cầm bật lửa thì nghe thấy có người gọi mình, hắn bước ra ngoài, ngẩng đầu nhìn người vừa gọi mình.
“Nhà tôi bị trộm rồi! Tiên sư nó!” Tiêu Viễn thấy có người đi ra, thấy hắn thì hét tiếp.
Lộc An phản ứng rất nhanh, xoay người chạy lên lầu.

Hắn đi vòng quanh phòng lại liếc mắt nhìn khóa cửa, không có dấu hiệu hư hỏng, nhưng trên khung cửa bên cạnh ổ khóa có vết xước: “Anh không khóa cửa à?”
Tiêu Viễn lắc đầu.
“Cửa đơn vị dưới lầu cũng không khóa phải không?”
“…”
Lộc An bất lực nhìn anh: “Anh có muốn báo cảnh sát không?”
Tiêu Viễn sờ mũi: “Ở đây mấy người giải quyết thế nào?”
“Thì báo cảnh sát, cảnh sát đến chụp hình lập hồ sơ, rồi không có sau đó nữa.

Ở đây loạn lắm, cảnh sát muốn quản lý cũng không quản lý được, đến cả camera giám sát còn không có mà.” Lộc An hỏi: “Anh mất gì?”
“Chút tiền mặt.” Tiêu Viễn hồi tưởng: “Khoảng hơn hai ngàn, còn có máy tính, cả tai nghe cũng mất luôn.”
“… Anh có muốn báo cảnh sát không?”
Tiêu Viễn thở dài: “Anh đã nói không có sau đó mà, thôi bỏ đi.

Sáng nay tôi vừa lưu tài liệu đã dịch trong máy tính, chưa gửi cho khách hàng, phải làm lại rồi.”
Lộc An nhìn Tiêu Viễn, mớ nãy gọi hắn ở dưới lầu còn giận đùng đùng, giờ cơn giận đã vơi đi, chỉ có chút phiền muộn, lông mày hơi nhíu lại, Lộc An muốn giúp anh vuốt phẳng ra.
“Đúng là mới lạ.” Tiêu Viễn nghĩ ngợi một lúc: “Đây là lần đầu tiên trong đời tôi đấy.”

Lộc An vỗ vai anh: “Nghĩ thoáng một chút.”
Tiêu Viễn phiền muộn gật đầu: “Tôi dọn dẹp nhà cửa đã, cậu về siêu thị đi, phiền cậu chạy lên đây rồi.”
Lộc An đáp một tiếng, xoay người trở lại siêu thị.

Ngồi ở quầy thu ngân châm điếu thuốc, suy nghĩ một hồi, hắn lại lấy điện thoại ra gọi điện: “Anh Triệu, nghe nói thằng Chuột gần đây bận lắm à?”
“…”
“Được, cảm ơn anh.”
Lộc An cúp máy, đứng dậy đi ra ngoài, kéo cửa cuốn của siêu thị xuống nửa chừng, rồi đi về phía chợ nông sản.

Ở đầu chợ nông sản có một căn nhà vô cùng dột nát, tường bong tróc phủ rêu xanh.

Chân tường đầy nấm mốc, giống như mảnh gỗ bị ngâm nước quanh năm đã mọc rễ.
Ở cửa đơn vị dưới lầu, có một thanh niên đầu húi cua mặc quần bó, mang giày vải, Lộc An híp mắt nhìn cậu ta: “Tiểu Hắc.”
Người tên Tiểu Hắc quay lại nhìn Lộc An, cười gượng, lớn giọng nói: “Anh Lộc, lâu rồi không gặp ha.”
Lộc An nhìn chằm chằm Tiểu Hắc hồi lâu không lên tiếng, ánh mắt trần trụi như muốn nhìn thấu người ta.

Tiểu Hắc vốn đã chột dạ, bị hắn nhìn đăm đăm như thế nhất thời hoảng loạn, cậu ta lắp bắp: “Anh Lộc, anh có, chuyện gì à?”
Lộc An vẫn im lặng quan sát cậu ta.

Tiểu Hắc bị hắn nhìn đến phát hoảng, muốn lui nhưng không dám lui, cũng không dám nhìn thẳng hắn, chỉ có thể đi lung tung xung quanh, cố gắng phân tán lực chú ý..


Bình luận

Truyện đang đọc