TÔI NHƯ ÁNH DƯƠNG RỰC RỠ (PHẦN 2)

Vẫn còn may, còn may là người lái thuyền giặc chỉ nói đùa thôi.

Lúc quay về Tô Châu, trên xe chúng tôi có thêm một người.

Một thanh niên cao to, nhìn thoáng có vẻ hơi quen. Lâm Tự Sâm giới thiệu anh ta là phó tổng mới đến, họ Đới.

Người thanh niên cao to cười tủm tỉm nói với tôi: "Cô Nhiếp, cô cứ gọi tôi Tiểu Đới là được."

... Ở công ty tôi cũng gọi anh là Tiểu Đới à? Chức vụ của anh còn cao hơn tôi.

"Tiểu Đới là đàn em ở trường bên cạnh của anh." Lâm Tự Sâm giới thiệu.

"Trường bên cạnh cũng có thể gọi là đàn em à?" Tôi bất ngờ.

Lâm Tự Sâm cười giải thích: "Trường họ đứng top ba về chuyên ngành quản lý, lúc anh học đại học có đến dự thính mấy lần, quen được một số bạn. Lần trước em đến nhà anh đã gặp qua một vài người, lúc đó Tiểu Đới cũng ở đó."

Chẳng trách tôi cứ cảm thấy đã gặp ở đâu đó rồi.

Lâm Tự Sâm nói: "Năm sau tổng giám đốc Trương về Thượng Hải nghỉ hưu, anh thăng một bậc, nhưng mà cũng chuẩn bị dưỡng lão. Tiểu Đới sẽ tiếp nhận một số công việc cụ thể. Hi Quang, em quan sát cậu ta nhé."

Anh có dưỡng lão hay không dưỡng lão em không quan tâm, nhưng mà bảo em quan sát Tiểu Đới là ý gì đây?

Tôi không rõ, hỏi lại: "Anh ấy là phó tổng giám đốc, là cấp trên của em mà?"

"Nhưng mà cô là vợ ông chủ mà." Tiểu Đới ngồi hàng ghế sau nói với vẻ mặt trêu chọc.

Tôi liếc mắt nhìn Lâm Tự Sâm một cái, nét cười trên môi anh càng lúc càng rõ ràng. Hơ hơ, sau này anh không đi làm, còn muốn chiếm hời của tôi? Nếu vậy cũng không phải không được.

Vì thế, tôi hắng hắng giọng, quay đầu lại nói với Tiểu Đới: "Gọi là bà chủ."

Tiểu Đới sững sờ, tôi dùng vẻ trịnh trọng nói với anh ấy: "Tổng giám đốc Lâm của các anh sau này chỉ có danh thôi, anh ấy còn cần nhờ tôi nuôi đó."

Trong thoáng chốc, Tiểu Đới không kịp phản ứng, mà Lâm Tự Sâm đang lái xe ở bên cạnh thì phát ra một tràng cười sung sướng.

Ở công ty đương nhiên sẽ phải gọi là phó tổng Đới rồi.

Phó tổng Đới nhảy dù xuống tạo thành một trận náo động, Ân Khiết hân hoan nhanh chóng gọi điện thoại cho tôi, cung cấp một mớ tin tức cả hữu dụng và vô dụng. Ví dụ như chuyện tôi đã biết là tốt nghiệp trường nào, trước kia làm quản lý cấp cao ở một công ty nước ngoài lớn nào đó ở Thượng Hải các thứ, cùng với chuyện không biết - Phó tổng Đới ba mươi hai xuân xanh, trước mắt vẫn còn độc thân.

Ân Khiết kể chuyện xong thì cảm thán muôn vàn: "Vốn dĩ tổng giám đốc Trương rời đi tớ còn đang hơi hoài niệm, nhưng thế mà lại có thêm một phó tổng đẹp trai đến, lời quá đi!"

...

Hoài niệm của cậu thật chẳng đáng một xu.

Ngắt điện thoại, tôi gửi tin nhắn cho Lâm Tự Sâm: "Trường đại học bên cạnh thì thôi đi, Tiểu Đới còn lớn hơn anh nữa, sao anh lại gạt người ta gọi anh là đàn anh chứ?"

Qua một lúc anh trả lời tôi: "Dựa theo thời gian nhập học mà tính thôi, những thứ như vai vế này, nên thế nào thì là thế đấy, làm sao chiếm hời gì ở đó được."

Ờ, là anh đó.

Tôi vừa định mắng anh mặt dày, lại có một tin nhắn nhanh chóng được anh gửi đến: "Anh trẻ hơn cậu ta nhiều như thế mà em không nhận ra?"

Tôi: "Với em mà nói thì cũng không khác nhau mấy."

Cười hì hì một tiếng, ngón tay tôi lại nhanh chóng thêm một tin: "Anh tập trung làm việc đừng trả lời em, bữa tối gặp!"

Tắt điện thoại, bắt đầu làm việc!

Đương nhiên tôi vẫn ở bộ phận Tài vụ, Lâm Tự Sâm đã từng hỏi tôi có muốn được gọi về bộ phận Quản lý hay không, nhưng lúc đó tôi từ chối. Làm ơn đi, tôi mới chuyển qua bộ phận Tài vụ không được bao lâu, vừa hết Tết đã quay về, cũng quá không nghiêm túc ấy chứ.

Giống như chúng tôi dính nhau dữ lắm ấy!

Mặc dù cũng hơi hơi, nhưng mà sao có thể để đồng nghiệp nhận ra được, ở công ty nhất định phải giữ hình tượng cương trực công chính! Lại nói thêm, mảng tài vụ này tôi còn chưa hoàn toàn thông thạo, cũng không vội phải quay về khu trung tâm quản lý. Tóm các lý do lại, là không quay về, làm một kế toán nho nhỏ vui vẻ ở bộ phận Tài vụ trước đã.

Nhưng mà cuộc sống làm kế toán bé nhỏ vui vẻ bình thản còn chưa được một tuần đã bị người ta phá hoại, người phá hoại chính là phó tổng giám đốc mới nhậm chức của chúng tôi.

Đó là một buổi chiều rất bình thường, tuyết rơi bên ngoài, trong công ty lại ấm áp như mùa xuân. Tôi ôm một đống sổ sách giấy tờ tài liệu đưa đến phòng hồ sơ cất, trên đường đi thì gặp được phó tổng Đới.

Phó tổng Đới nhìn thấy tôi, bỗng chốc mắt sáng rực lên, "ôi" một tiếng: "Chuyện gì đây, sao bà chủ lại cầm tài liệu nặng như vậy?"

Tôi dại cả người ra, vừa khéo Kỳ Kỳ ôm tài liệu chạy theo đằng sau cũng đơ ra, đương nhiên nguyên nhân chúng tôi sững sờ không giống nhau. Tôi khụ một cái, dùng sức nhắc nhở anh ta: "Phó tổng Đới, chúng tôi là nhân viên phòng Tài vụ, nửa cuối năm ngoái tôi mới vào công ty, là nhân viên mới."

Phó tổng Đới bỗng nhiên hiểu ra: "Bà chủ, bây giờ cô còn là một tài vụ nữa ạ?"

...

Tôi thề, tôi có thể nhìn xuyên qua khuôn mặt giả vờ ngơ ngác của anh ta đang che giấu một vạn nụ cười trộm!

Thế này tôi có thể nhịn không mách đàn anh của anh ta được không? Đương nhiên là không được! Lại còn phải chuyện bé xé ra to cơ!

Trên đường đi ăn sau khi tan tầm, xe của Lâm Tự Sâm còn chưa lái ra khỏi công ty một trăm mét, tôi đã tố cáo được mấy ngàn từ rồi.

"Chuyện này vô cùng nghiêm trọng anh có biết không?" Định tính trước cái đã, "Mặc dù Kỳ Kỳ bảo cô ấy sẽ không nói ra, nhưng nếu như hôm nay không phải là Kỳ Kỳ thì sao, nếu truyền ra thì sao? Anh ta nói như vậy, quần chúng nhân dân sẽ cảm thấy em dựa vào anh mà leo lên, vô cùng ngang ngược, ngay cả phó tổng mới đến cũng phải cúi đầu gọi bà chủ."

"Không phải em bảo người ta gọi à?"

... Rốt cuộc anh đứng phe ai thế?

"Đó là em nói giỡn thôi!"

"Có truyền ra cũng không sao." Lâm Tự Sâm khuyên tôi: "Dù sao sớm muộn gì em cũng phải tiếp nhận công ty, đến lúc đó mọi người sẽ chỉ nghĩ rằng anh dựa vào em mà trèo lên."

Còn chuyện có năng lực để tiếp nhận hay không thì nói sau...

Tôi nhắc nhở anh: "Ông cụ Thịnh giao cổ phần công ty cho anh, anh còn nhiều hơn nhà em một chút."

"Thì phải dựa vào em mới nhận được cổ phần công ty mà."

... Sao anh không thèm nghĩ ngợi gì mà đã soạn ra lời đồn rồi vậy? Hơn nữa, nghĩ kỹ lại thì cũng có vẻ hợp lý.

Tôi đang cạn lời, Lâm Tự Sâm lại còn nói: "Nhưng mà, nếu trong lòng phó tổng Đới của chúng ta nhận định em là bà chủ thì em sẽ không nhàn hạ nữa rồi. Đợt này vừa đúng lúc anh đang đưa cậu ta đi làm quen tình hình trong công ty, em cũng đến chung luôn đi."

Không đúng, từ câu nào mà anh nhìn ra được trong lòng phó tổng Đới nhận định em là bà chủ?

Cứu mạng! Kiểu tiến triển gì thế này?

Tôi đi mách tội sao lại tự đập vào chân mình rồi?

Lâm Tự Sâm nhanh như sấm rền gió cuốn, gọi luôn Tiểu Đới đến ăn cơm cùng.

Tiểu Đới vừa đến đã giơ ngón tay cái về phía tôi: "Bà chủ hào phóng."

Anh ta ngồi xuống uống ngụm nước rồi lại tiếp tục tán dương tôi: "Tôi còn đang nghĩ chiều nay nói đùa với cô một chút, chắc chắn cô sẽ mách với đàn anh, không ngờ lại còn mời tôi ăn cơm."

Tôi: "..."

Tôi đã mách rồi, chỉ là kết quả hơi ngoài ý muốn thôi.

Lâm Tự Sâm nghiêm túc phê bình anh ta: "Tổng giám đốc Nhiếp của chúng ta sao lại mách lẻo được chứ, nhưng mà cậu phải khiêm tốn lại một chút, trước mặt những người khác đừng gọi là bà chủ."

Tiểu Đới gật đầu liên hồi: "Hiểu rồi, hiểu rồi, chủ yếu là hôm nay lúc đầu không nhìn thấy người khác, sau đó lỡ gọi rồi. Lỗi tại tôi kích động quá không kiềm chế được, dù sao thì cũng đã mấy ngày không nhìn thấy bà chủ... à, tài vụ Tiểu Nhiếp."

Các người cùng nhau chọc tôi đúng không?

Tổng giám đốc Lâm nói: "Sau này ngày nào cũng gặp, vừa khéo đợt này đang đưa cậu đi làm quen những nghiệp vụ trong công ty, Tiểu Nhiếp cũng đi chung."

"Tốt quá, tốt quá, đưa một người là đưa, đưa hai người cũng là đưa." Tiểu Đới nhiệt tình nâng ly lên hoan nghênh tôi: "Đây nào, chạm ly một cái, hoan nghênh cô tham gia tổ học tập của chúng tôi, sáng mai có buổi họp sáng, chiều đến phân xưởng, đừng quên nha."

Có quỷ mới chạm với anh.

Tôi hấp hối giãy giụa: "Tốt chỗ nào? Hai người đừng quấy nữa. Dù sao phó tổng Đới cũng là cấp trên, tôi chỉ là một nhân viên quèn thuộc bộ phận Tài vụ, đến tham gia hội nghị cấp cao, cùng mọi người đến phân xưởng, thế nào cũng không phù hợp, sẽ bị người ta bàn tán linh tinh."

"Ừm, em lo lắng rất chu đáo." Lâm Tự Sâm chống cằm ra vẻ trầm tư, trong thoáng chống mặt anh đã giãn ra, cười nói: "Em yên tâm, để anh sắp xếp."

Vì vậy ngày hôm sau, tất cả các phòng ban lớn đều nhận được thông báo từ bộ phận Quản lý - Để bồi dưỡng thanh niên nòng cốt, sau này các hội nghị cấp cao, giám đốc các bộ phận có thể mang theo vài nhân viên trẻ tham gia dự thính.

Trưởng phòng Ngô không hề do dự đã đưa tôi đi theo.

Công ty lại nhanh chóng ra thêm một thông báo - Vì để thúc đẩy sự hợp tác, hợp lực giữa bộ phận quản lý và bộ phận sản xuất, bộ phận quản lý cũng phải xuống phân xưởng để hiểu thêm về tình hình sản xuất cụ thể, giám đốc các bộ phận có thể đưa theo vài nhân viên tham dự.

Đương nhiên trưởng phòng Ngô lại đưa tôi đi.

Phải nói rốt cuộc là ông ấy bị ra lệnh ngầm hay tất cả đều là tự giác đây...

Tôi cũng chẳng thể không biết xấu hổ mà đi hỏi ==

Vì vậy, ngoài công việc theo chức vụ của mình, tôi không thể không đi theo trưởng phòng Ngô tham gia các cuộc họp cấp cao, cũng đến phân xưởng học tập, tìm hiểu các thiết bị sản xuất, quy trình, tiêu chuẩn kỹ thuật các loại. Thật ra tôi thấy cũng khá ổn, mặc dù trở nên bận rộn hơn nhiều nhưng mà cũng có thể học hỏi được thêm nhiều thứ mới mẻ khác. Hơn nữa nhìn ngắm dáng vẻ bình tĩnh, thông minh tài trí của tổng giám đốc Lâm khi họp cũng là một loại hưởng thụ. Nhưng mà trưởng phòng Ngô lại có phần không ổn...

Lần nữa trở về từ phân xưởng, trưởng phòng Ngô mỏi mệt cất bước, dùng giọng nặng nề gọi tôi: "Tiểu Nhiếp này ~~~~"

"Đây ạ!"

Mày ông ấy nhăn tít: "Năm nay mới làm được hơn nửa tháng, sao tôi lại cảm thấy họp hành nhiều hơn trước kia nhỉ?"

Trong lòng tôi hơi chột dạ.

"Hơn nữa, tổng giám đốc Lâm đưa phó tổng Đới mới đến xuống khu vực nhà máy làm quen tình hình sản xuất, loại chuyện này cũng phải mang theo bộ phận Tài vụ chúng ta sao?"

Tôi không dám nói lời nào.

"Trước kia cũng không phải tăng ca, hôm nay xem ra lại phải làm thêm giờ rồi. Lần trước Thái Thượng Lão Quân nhà tôi đã nổi giận, hoài nghi tôi có vấn đề, còn chạy đến công ty bắt tôi."

Tôi vô cùng áy náy.

Nhưng mà Thái Thượng Lão Quân? Trưởng phòng, ông chắc chắn bà nhà ông nổi giận là vì ông tăng ca sao?

"Thế sao? Trưởng phòng, ông thật sự ở lại làm thêm giờ mà, chắc là không có chuyện gì đúng không."

"Chuyện thì chắc chắn không có gì rồi." Trưởng phòng căm phẫn cất lời: "Chỉ là bà ấy thấy tôi thật sự đang tăng ca, thế mà lại bảo tôi tăng nhiều hơn, dù sao thì tiền lương cũng gấp đôi, lại còn chẳng mang cho tôi chút gì ăn nữa chứ."

Ặc... cái này chắc không phải nồi của tôi rồi...

"Hơn nữa, tất cả mọi người đều cảm thấy tôi đang nịnh bợ tổng giám đốc Lâm, lần nào cũng dẫn theo Tiểu Nhiếp cô... Tiểu Nhiếp ơi!" Bỗng nhiên trưởng phòng Ngô cất cao giọng gọi tên tôi, mong mỏi nhìn tôi: "Cô xem, lần sau để trưởng phòng Hồ đưa cô đến khu nhà máy được không?"

"Chuyện... chuyện này sao tôi biết được..." Tôi ấp úng từ chối, nhưng khi chạm phải đôi mắt đáng thương kia của trưởng phòng Ngô, tôi lại đành lặng lẽ sửa miệng: "Tôi cảm thấy chắc là được..."

Mặt trưởng phòng Ngô sáng bừng trong tức khắc, dáng dấp không xiêu vẹo nữa, bước chân cũng nhẹ nhàng, tinh thần hăng hái nói: "Đi thôi, cùng nhau về tăng ca nào. Tôi nói Tiểu Nhiếp cô cũng không dễ dàng, công việc phòng Tài vụ phải làm, còn phải tham gia nhiều cuộc họp như vậy, lại còn phải đến nhà máy học tập. Cô nói xem, cô tìm một người bạn trai tốt như tổng giám đốc Lâm thế rồi, sao công việc lại trở nên nhiều hơn chứ?"

Vấn đề này...

Tôi nhìn trái nhìn phải không thấy ai, lén nói với trưởng phòng Ngô: "Tổng giám đốc Lâm nói anh ấy định bồi dưỡng tôi, sau này giao hết công ty cho tôi quản lý."

Bước chân nhẹ nhàng của trưởng phòng bỗng chốc cứng đờ, cứng ngắc quay đầu nhìn về phía tôi, trên khuôn mặt bàng hoàng từ từ hiện lên bốn chữ - thế mà cô tin?

Bước chân của trưởng phòng lại không được nhanh nhẹn nữa.

"Tiểu Nhiếp này..."

"Đây ạ!"

Cách một phút đồng hồ.

"Cô tin à?"

"Tin ạ."

Trưởng phòng hoàn toàn câm nín.

Đến văn phòng, tôi vẫy vẫy tay, đang định chạy đến cái ổ làm việc của mình thì trưởng phòng lại gọi tôi.

Ông ấy đứng tại chỗ, sắc mặt mang nét giằng co.

"Tiểu Nhiếp à, tôi không phải nhắm vào ai cả, chỉ là... chỉ là..."

Trưởng phòng Ngô cố gắng mấy lần, cuối cùng quyết tâm thấy chết không sờn, cất lời: "Những lời đàn ông nói khi yêu đương, cô đừng tin."

Bình luận

Truyện đang đọc