TÔI NHƯ ÁNH DƯƠNG RỰC RỠ (PHẦN 2)

Thật là kỳ lạ, trước kia khi tôi nghĩ tới kỳ nghỉ hè đó, giống như nhớ lại một cuốn sách có nội dung phong phú. Mỗi chi tiết đều rõ ràng, cậu ấy mặc bộ quần áo thế nào, có mỗi biểu cảm nhỏ xíu ra sao, tôi đều có thể nghĩ tới lâu thật lâu. Nhưng bây giờ khi kể cho Lâm Tự Sâm, lại như tóm tắt những điểm chính của một câu chuyện.

Không phải tôi cố ý kể cho mơ hồ, chỉ là rất nhiều cảnh tượng, kể cả nhân vật trong đó, đột nhiên mất hết màu sắc trong tâm trí của tôi.

Tôi nhớ mình từng nhiệt tình, từng vui vẻ, từng đau khổ, từng rơi lệ, nhưng chỉ là nhớ mà thôi.

Tình tiết thì nhớ, nhưng lại không thấy đau buồn.

Nhưng người nghe kể chuyện lại dần dần nhíu chặt mày lại, đến khi tôi nói xong, đã bị anh kéo vào vòng ôm thật chặt.

"Xin lỗi."

Tôi không ngờ được Lâm Tự Sâm sẽ nói lời xin lỗi với tôi.

"Lúc đó, anh nên tới tìm em sớm hơn."

Tôi lặng yên tựa vào ngực anh, nhớ tới chuyện trước đây giữa hai chúng tôi, không nhịn được mà cười: "Tìm em làm gì? "Báo thù" sao?"

Lâm Tự Sâm cũng cười: "Vậy anh đoán đó sẽ là một câu chuyện rất đáng yêu."

Đáng yêu?

Tôi tưởng tượng tình tiết câu chuyện, lúc đó tôi còn là sinh viên đại học năm ba, mỗi ngày ngoan ngoãn an phận lên lớp, đột nhiên có một anh đẹp trai siêu cấp lái chiếc xe sang, chặn tôi lại trong sân trường.

Sau đó thì sao nhỉ?

Tôi nói cảnh tượng này cho Lâm Tự Sâm nghe, "Tiếp theo thì anh biên kịch đi, anh sẽ nói gì?"

Tôi kéo anh cùng ngồi xuống bậc thang trên cầu đá, bày ra dáng vẻ nghiêm túc soạn kịch bản.

Lâm Tự Sâm lại có ý kiến với tình tiết tôi tạo ra: "Nhất định phải là xe sang à? Xe bên ngoài có thể lái vào trường được sao? Tự tiện dừng xe trước mặt người khác có phải hơi mất phong độ không?"

"... Anh đừng can thiệp, mỗi người nghĩ một đoạn. Anh mau nói lời thoại đầu tiên đi."

"Anh sẽ nói ---" Lâm Tự Sâm hẳn là chẳng có thiên phú gì về văn vẻ, suy tư đau khổ nửa ngày mới nói, "Anh nói, "Bạn học à, tòa nhà dạy học đi đường nào?""

Tôi cực kỳ sốc, nhắc nhở anh: "Anh đến báo thù nha, nói vậy nghe có hơi hèn nhát không?"

Lâm Tự Sâm nói lý nói lẽ: "Sao có thể làm bại lộ mục đích từ đầu được, nhất định phải giả vờ thân thiện, lấy được sự tin tưởng của em, rồi mới báo thù chứ."

"... Nhưng mà anh gặp em ở công ty rồi có làm vậy đâu. Lúc đó ngày nào anh cũng ngược đãi em, làm em ghét anh cực, anh không nhớ à?"

Lâm Tự Sâm: "..."

Tôi than thở: "Lâm Tự Sâm hình như anh chẳng hiểu bản thân gì cả, chắc chắn anh sẽ không hỏi đường, đổi lời thoại đi."

Anh lanh trí chuyển chủ đề: "Vậy để anh nghĩ thêm một chút. Em nói kỹ trước xem, lúc đó em ghét anh đến mức nào?"

"Ặc... phải nói thật à?" Tôi quan sát vẻ mặt anh một chút, dè dặt đưa ví dụ: "Như là, lần đó anh đưa em và Ân Khiết Vũ Hoa đến chùa Tĩnh An ở Thượng Hải, anh còn nhớ không?"

"Nhớ, sao cơ?" Anh hơi nghĩ lại rồi mất hứng nói: "Không muốn ngồi ghế cạnh tài xế? Quần áo đụng vào em còn phải cố ý tránh xa?"

???

Người gì chứ, trí nhớ tốt đến vậy.

Tôi hấp tấp nói tới chuyện nghiêm trọng hơn để làm nhạt đi mấy chi tiết này, "Không phải, là em có một điều ước nguyện ở chùa Tĩnh An."

Hiển nhiên Lâm Tự Sâm đã ý thức được vấn đề nghiêm trọng, cau mày nhìn tôi.

"... Ước cho anh nhanh chóng biến mất... Sau đó thứ hai đi làm nghe được tin anh bị tai nạn xe."

Lâm Tự Sâm lặng lẽ nắm lấy tay tôi, thở dài thật sâu, "Nhiếp Hi Quang, em thật là..."

"Hiểu lầm mà hiểu lầm thôi, sau đó chúng ta đã hòa thuận rất nhanh mà." Tôi vội vàng an ủi anh.

"Vậy là sức quyến rũ của anh cũng không tệ lắm, mới cầu nguyện cho anh biến mất, sau đó nhanh như vậy biến thành bạn gái anh." Anh tự vực dậy tinh thần.

"Đúng thế đúng thế, anh đẹp trai quá mà."

"... Còn gì nữa không?"

"Không có không có, sao có thể còn gì nữa. Rất nhanh sau đó em phát hiện anh thông minh ưu tú, anh tuấn tiêu sái, hiếm có trên đời, hạnh phúc ngã vào trong vòng tay anh."

"... Được rồi."

Dáng vẻ không hài lòng lắm của anh làm tôi hơi buồn cười, nhưng mà tôi không cười được.

Nghiêm túc nào.

"Lâm Tự Sâm."

"Ừ?"

"Ý em muốn nói, trước kia đúng thật em từng thích người khác, nhưng bây giờ đó đã là quá khứ rồi. Trong lòng anh không thể có sự hoài nghi và không tin tưởng chút xíu nào nha."

Lâm Tự Sâm nói: "Từ trước tới giờ chưa từng không tin tưởng."

"Tại sao ạ?" Chẳng lẽ nhân phẩm tuyệt vời của tôi biểu hiện ra ngoài rõ vậy sao?

Tôi đợi anh đáp lại tôi một tràng khen ngợi tâng bốc, không nghĩ đến anh lại hơi nghiêng người hôn lên môi tôi một cái, sau đó đứng lên, phóng khoáng đi xuống khỏi cầu, "Đương nhiên là bởi vì anh thông minh ưu tú, anh tuấn tiêu sái hiếm có trên đời."

Tôi sửng sốt vài giây, tức giận nhảy bật lên đuổi theo, "Lâm Tự Sâm, anh không biết cái gì là đáp lễ à!"

Trả lời tôi là một tràng cười lớn sung sướng.

Buổi tối chúng tôi đến nhà ông bà nội ăn một bữa linh đình, lại đi cùng bà tới nhà mấy người thân thích chơi mạt chược - tôi nghi ngờ bà nội muốn khoe khoang, rồi mới về nhà ở Vô Tích.

Lúc về đến nhà đã hơn mười giờ, dưới mí mắt của mẹ, tôi không dám thức khuya, ngoan ngoãn trở về phòng mình đi ngủ.

Tôi cho là chắc chắn mình sẽ không ngủ được, sẽ lén lút gọi điện thoại với Lâm Tự Sâm gì đó, kết quả chắc là hôm nay chạy qua lại nhiều nơi, chạm vào gối đã ngủ khò.

Một đêm mộng đẹp, hôm sau thần thanh khí sảng thức dậy, đi xuống phòng khác, thấy mẹ và Lâm Tự Sâm đã ngồi ở đó uống trà nói chuyện phiếm.

"Cậu học đại học sớm như vậy sao?" Thanh âm của mẹ có chút ngạc nhiên.

"Vâng, lúc bé cũng coi là thông minh." Lâm Tự Sâm cười nói.

"Hi Quang khi còn bé cũng thông minh lắm, từ nhỏ đã hiểu chuyện, ăn uống cũng không kén, cho đến giờ cũng không làm gì để chúng ta phải bận tâm..."

Đây chỉ là một khung cảnh hết sức bình thường, hai người cũng chỉ nói mấy câu chuyện gia đình, nhưng không biết tại sao, tôi nhìn cảnh tượng như vậy, lại đứng lặng yên, không muốn kinh động tới.

Bỗng nhiên tôi hiểu được sâu sắc hơn ý nghĩa câu nói của Lâm Tự Sâm ngày hôm qua.

“Anh tìm được đúng người, cuộc đời cũng được sắp xếp ổn thoả, chẳng mấy chốc anh sẽ lại có được tất cả những gì mình muốn.”

Vào giờ khắc này, tôi hoàn toàn cảm nhận được điều đó.

Bởi vì tôi cũng một lần nữa có được hết thảy những gì mình mong muốn.

Tôi lại có được một mái nhà hoàn chỉnh.

Hơn nữa tôi cực kỳ chắc chắn, hình ảnh như vậy, sau này nhất định sẽ thường xuyên xuất hiện trước mắt tôi. Mẹ tôi, Lâm Tự Sâm, bọn họ sẽ luôn luôn bầu bạn bên tôi.

Vết thương khi cha mẹ bỗng nhiên ly hôn cuối thời niên thiếu, tôi chưa từng nói đến với ai. Nhưng hôm nay dường như nó đã lặng lẽ, im hơi lặng tiếng, cũng chẳng ai biết mà khép lại.

Không, có lẽ Lâm Tự Sâm biết.

Anh làm hết thảy, đều là để nói cho tôi, anh biết.

Tôi chớp mắt, kiềm chế sự nóng bỏng đột nhiên dâng lên trong hốc mắt, bước chân nhẹ nhàng đi về phía bọn họ.

Lâm Tự Sâm thấy tôi trước, anh đứng dậy. Mẹ tôi quay đầu: "Dậy rồi à? Mẹ ăn trước rồi, để lại cho con món hoành thánh cá thu đao đấy, sang nay vừa có người đưa tới."

"Anh cũng ăn rồi ạ?" Tôi hỏi Lâm Tự Sâm.

"Vẫn chưa, chờ ăn cùng em."

Mẹ trêu ghẹo: "Tiểu Lâm sáng sớm ngồi uống trà với mẹ, mẹ cũng nghe được tiếng bụng kêu ùng ục."

Thật hay giả vậy?

Tôi lập tức tập trung vào vùng bụng bằng phẳng của anh, Lâm Tự Sâm dở khóc dở cười nói: "Không có, đừng có nhìn, dì nói đùa đấy."

Mẹ càng vui vẻ hơn, "Nhanh đi ăn đi."

Tôi kéo Lâm Tự Sâm vào phòng bếp, mở tủ lạnh ra, ba hộp hoành thánh cá thu đao bày biện chỉnh tề bên trong.

Tôi lấy hoành thánh ra, Lâm Tự Sâm chủ động nói: "Để anh."

"Vâng." Tôi đưa hoành thánh cho anh, suy nghĩ một chút, lấy một cái chảo ra khỏi tủ, "Anh có muốn thêm trứng chiên không? Em thích cho thêm vào nước súp hoành thánh, như vậy sẽ tươi hơn."

"Được. Để anh chiên, kẻo bị dầu bắn vào người."

"Không cần đâu, em làm được. Anh nấu hoành thánh và lấy gia vị đi, à, anh xem trong tủ lạnh có hành không."

Phân công xong, tôi làm nóng chảo rồi rót dầu, nghiêm túc chiên trứng gà.

Phòng bếp nhà tôi ở hướng Đông, có hai cửa sổ sáng sủa. Lúc này mặt trời vừa lên, không có gì ngăn cản mà chiếu vào phòng, nhuộm hai người chúng tôi trong ánh nắng vàng.

Trứng gà trong chảo đang chiên tí tách, tôi ngẩng đầu nhìn vầng mặt trời rực rỡ ngoài cửa sổ, không khỏi nhớ lại những dòng Lâm Tự Sâm từng viết cho tôi trước Tết âm lịch.

Cúi đầu nhìn trứng chiên tròn xoe trong chảo, khóe miệng tôi không khỏi cong lên.

"Lâm Tự Sâm, khi nào chúng ta có thời gian rảnh, đi gặp mẹ anh một chút đi."

Hoành thánh đã ra khỏi nổi, Lâm Tự Sâm đang điều chỉnh nước súp. Nghe được lời tôi, anh dừng động tác lại, ánh mắt quay về phía tôi. Một hồi lâu trong mắt anh mới ánh lên nét cười, đơn giản đáp lại một chữ "Được".

"Vâng." Vậy là quyết định, "Còn nữa, anh có nhớ trước Tết, anh gửi một email cho em, nói muốn em tặng anh một vầng dương rạng rỡ?"

"Có không vậy?" Anh giả bộ suy nghĩ.

"Có đó."

Tôi tắt lửa, cẩn thận gặp trứng chiên vào đĩa, sau đó đưa tới trước mặt anh, để anh nhìn miếng trứng chiên tròn trịa tiêu chuẩn đó, mỉm cười nói: "Tặng anh."

Em muốn tặng anh ánh dương rạng rỡ, là khoảnh khắc rực rỡ huy hoàng, là hết thảy chuyện thường bình dị, là tia nắng đầu tiên mọc lên mỗi sáng, cũng hy vọng là ánh tà dương cuối ngày của rất nhiều năm sau.

Em muốn tặng anh tất cả những điều này.

Mong anh nhất định trân trọng.

- HOÀN -

Lời tác giả:

Chính văn kết thúc rồi, đăng liền một lần, ngày mai trải qua sinh nhật ung dung ~

Sau này sẽ còn viết ngoại truyện, nhưng mà hơi lâu một chút, nếu không biên tập viên của nhà xuất bản sẽ khóc mất. Dĩ nhiên vẫn sẽ đăng lên trước khi xuất bản, để mọi người không cần mua sách cũng có thể đọc toàn bộ nội dung.

Đột nhiên không biết nói gì, chỉ có thể cảm ơn mỗi bạn đọc đã đọc tới đây ~ Vất vả rồi, cảm ơn tất cả mọi người, hẹn gặp lại.

Bình luận

Truyện đang đọc