TÔI THẬT SỰ KHÔNG MUỐN NỔI TIẾNG

*Foredawn: Bình minh

Thẩm Hựu Lam, anh có biết chiều nay anh đã từ chối tôi không?

Tô Tử Bác đối với những tin đồn xoay quanh mình từ trước đến nay luôn chỉ có bốn chữ: "Không hiểu ra sao".

Ngoại trừ chuyện từng bị paparazzi hoặc fan cuồng chụp lén việc cậu sống chung với Thẩm Hựu Lam, những lần khác mọi người đều thích tự dựng lên một "bạn trai/bạn gái" trong tưởng tượng của họ cho cậu.

Đúng vậy, không chỉ có bạn gái mà còn có cả bạn trai.

Tuy rằng cậu chẳng mấy bận tâm về những tin đồn xoay quanh mình, nhưng tin đồn của người khác... Dù sao cũng đang rảnh, hóng thử cũng chẳng sao mà ha.

Tựa lưng vào cửa sổ xe, Tô Tử Bác lướt mạng một lúc. Xem một hồi, cậu phát hiện vụ việc của Ngôn Hòa này dường như còn ly kỳ hơn so với tưởng tượng của cậu.

Mở đầu câu chuyện là bài đăng dài của một cô gái có biệt danh "Lilian đang giảm cân". Tuy không chỉ đích danh nhân vật chính là ai, nhưng cuối bài cô đã đăng kèm một bức ảnh giường chiếu, trong đó mặt của Ngôn Hòa rõ ràng nằm ngay giữa màn hình, không hề mơ hồ.

Nội dung bài đăng, tóm gọn lại là những cáo buộc rằng Ngôn Hòa, với tư cách nam chính trong câu chuyện, khi không có công việc thì dựa vào cô ta để sống; rằng Ngôn Hòa và cô quen nhau thông qua "một giao dịch đặc biệt", đồng thời khi hẹn hò với cô ta thì lại lén lút qua lại với người khác; và rằng hiện tại anh ta đã bỏ trốn, để lại cho cô một khoản nợ khổng lồ.

Mỗi chi tiết trong đó, nếu tách riêng ra đều có sức sát thương rất lớn. Bức ảnh cuối cùng thì khỏi nói, không cần vòng vo đã đóng đinh Ngôn Hòa lên cây cột ô nhục.

Điều khiến Tô Tử Bác chú ý hơn cả là chi tiết Lilian nói rằng cô từng là fan của một thành viên khác trong nhóm họ: "Tôi tin rằng rất nhiều người trong fandom đều biết đến tôi, có lẽ chính anh ấy cũng biết tôi."

Tô Tử Bác mở trang cá nhân của cô gái kia ra xem, nghĩ bụng: Tôi không quen cô, sao lại phải biết cô?

Kết quả lướt xem mấy tấm hình, Tô Tử Bác càng xem cậu càng cảm thấy... thực sự trông rất quen mặt.

Tiếp tục lục lại ký ức, cuối cùng từ một bức ảnh selfie mà cô gái đeo khẩu trang đen đăng tải, cậu phát hiện ra manh mối. Tô Tử Bác khẳng định đây chính là một trong số những cô gái từng rất hay theo dõi và bám đuôi cậu, bởi cậu nhận ra đôi mắt kia.

Tô Tử Bác "Híz-hà-zzz " một tiếng.

Trong đầu cậu như có tiếng sét đánh đùng đùng, từng mảng trí nhớ vỡ vụn như bị đập tan.

Cậu đột nhiên cảm giác được, mọi chuyện dường như sáng tỏ hơn rồi...

Tại sao những người đó luôn biết hết hành tung của cậu? Bỏ qua những trường hợp cần dùng đến chứng minh thư, chẳng hạn như khi cậu ở khách sạn—vì chứng minh thư của cậu từ lâu đã bị lộ và bán ra ngoài, khiến mọi hành tung của cậu bị nắm rõ. Nhưng ngoài những chuyện đó, tại sao ngay cả khi cậu đi trên đường cũng bị theo dõi, hoặc ngẫu nhiên ra khỏi khu chung cư cũng có người rình rập chính xác thời gian?

Hóa ra là vì có người hoàn toàn nắm rõ hành tung của cậu! Có lẽ ngay cả việc cậu lỡ đăng vài câu than thở trên mạng xã hội, hoặc chỉ đơn giản chia sẻ vài tấm ảnh đời thường, Ngôn Hòa cũng dễ dàng tiết lộ với những fan cuồng này.

Theo như bài đăng của Lilian, khoảng thời gian Ngôn Hòa mượn tiền cô có lẽ chỉ trong vòng một tháng qua. Trước đó, giữa hai người đã tồn tại một mối quan hệ mang tính giao dịch, và Lilian mặc định rằng mình và Ngôn Hòa là người yêu. Nhưng có lẽ trong mắt Ngôn Hòa, cô chỉ là công cụ và một mối quan hệ "PY*", điều này chính là nguyên nhân khiến Lilian tức giận.

*PY theo ngôn ngữ mạng là "gái điếm". Còn có nhiều nghĩa khác như "lừa tiền", "lừa người".

Mọi thứ hợp lý rồi, đúng không?

Tô Tử Bác chớp mắt.

Mọi chuyện đột nhiên trở nên sáng tỏ... Những đầu mối giờ đã xâu chuỗi lại với nhau.

Sau màn phân tích ấy, phản ứng đầu tiên của cậu là muốn kể chuyện này cho Thẩm Hựu Lam. Nhưng mối quan hệ giữa hai người hiện tại đang có chút kỳ lạ.

Hơn nữa, liệu Thẩm Hựu Lam giờ có bận không nhỉ? Gọi làm phiền liệu có ổn không?

Cuối cùng, Tô Tử Bác không nhắn tin ngay mà tiếp tục lướt qua nội dung liên quan. Chẳng mấy chốc, một người mẫu tên Duy Cầm cũng đứng ra tuyên bố mình chính là "kẻ thứ ba" mà Lilian nhắc đến. Cô tiết lộ rằng dịp Giáng sinh cô và Ngôn Hòa đã ở bên nhau, và chính Ngôn Hòa cũng thừa nhận quan hệ của họ. Cô thậm chí còn đăng cả ảnh chụp màn hình đoạn chat, trong đó hai người gọi nhau bằng những xưng hô như "chồng", "vợ", thậm chí còn ngụ ý rằng họ đang sống chung.

Cậu nhớ ra rồi, chuyện này Thẩm Hựu Lam đã từng nhắc đến, chính là người mẫu đó...

Xem đến đây, Tô Tử Bác bắt đầu thấy buồn ngủ. Cậu xoa đầu, ngáp một cái, thầm nghĩ chẳng biết cuộc họp kia còn kéo dài đến bao giờ, có lẽ mình nên tự bắt xe về thì hơn.

Sau một lúc đắn đo, cậu quyết định nhắn cho Thẩm Hựu Lam:

—— Tôi hình như đã nghĩ thông suốt một chuyện, tại sao luôn có người biết chính xác vị trí của tôi.

Hai phút sau, Thẩm Hựu Lam trả lời:  —— Chưa ngủ à?

Câu trả lời hoàn toàn chẳng liên quan đến câu hỏi!

Tô Tử Bác đáp lại: 

—— Vẫn đang ở công ty, ngủ gì mà ngủ.

Thẩm Hựu Lam: 

—— Ở công ty hóng drama sao?"

Nhìn thấy dòng này, những cảm xúc u ám trong lòng Tô Tử Bác bất giác tan biến. Cậu cầm điện thoại, bật cười thành tiếng. Lúc nào cũng vậy, kiểu hài hước lạnh lùng bất ngờ của Thẩm Hựu Lam luôn làm cậu thấy vui vẻ. Tô Tử Bác nhắn lại:

—— Có muốn gọi điện không? Tôi có chuyện muốn nói với anh.

Thẩm Hựu Lam:

—— Tôi đang họp, để sau đi.

Không nói "không muốn", chỉ nói "để sau". Tô Tử Bác lập tức cảm thấy mình không bị từ chối, tâm trạng vui vẻ nên cái đuôi phía sau của cậu cứ lắc lia lịa.

...

Thẩm Hựu Lam đặt điện thoại xuống, nhìn màn hình laptop trước mặt.

Đã hơn 12 giờ đêm, buổi họp trực tuyến về các ấn phẩm số quý vẫn đang diễn ra, âm thanh ồn ào trong cuộc họp truyền qua tai nghe vào tai hắn.

Liếc nhìn biểu tượng đồng hồ ở góc trên bên phải, hắn vuốt ứng dụng điện thoại lên để tắt chế độ nền, rồi nói: "Trùng hợp là, một thành viên của nhóm Uranus vừa rơi vào vòng xoáy dư luận tối nay. Dù trước đó đã có dấu hiệu, nhưng chúng ta vẫn giữ họ trong danh sách khách mời. Vì vậy, lập trường của tạp chí chúng ta lúc này đã rất rõ ràng rồi, phải không? Hãy lập tức hủy lời mời phỏng vấn và chụp hình với cậu ta."

Thẩm Hựu Lam tiếp tục: "Hiện tại là 12 giờ 10 phút. Chúng ta sẽ đưa ra thông báo chính thức vào 12 giờ 23 phút, vì ngày 23 tháng 12 là sinh nhật của Tô Tử Bác. Điều này vừa thể hiện sự chân thành của chúng ta, vừa tận dụng được sức hút từ hai vụ nổ lưu lượng hôm nay."

Hắn nhấn mạnh: "Ngoài ra... chúng ta cần làm rõ rằng mọi hợp tác giữa tạp chí và nhóm Uranus chỉ có Tô Tử Bác, không bao gồm bất kỳ ai khác."

Mệnh lệnh của Thẩm Hựu Lam đã đưa ra, định sẵn sẽ biến đêm nay thành một đêm không ngủ cho ngành giải trí  đồng thời kéo theo cả ngành thời trang đến gần ngành giải trí hơn, và thậm chí làm xáo trộn toàn bộ bản đồ thương mại của nhóm nhạc Uranus.

Nhưng chỉ có Thẩm Hựu Lam biết, hắn đã chờ đợi ngày này rất lâu rồi.

Việc hé lộ trước thông báo chính thức vào buổi tối dường như không phải là lựa chọn khôn ngoan, nhưng đúng 12:23, toàn bộ tài khoản chính thức của tạp chí Cherry, các phương tiện truyền thông khác, cùng với các mạng xã hội quốc tế như Instagram và Twitter đã đồng loạt đăng bài.

Thông báo là một bức ảnh ngược sáng dễ nhận diện, nhìn qua cũng biết ngay là Tô Tử Bác. Dự kiến sau một tiếng nữa, họ sẽ kiểm tra số liệu. Vì không muốn đồng nghiệp phải thức khuya, Thẩm Hựu Lam để mọi người đi nghỉ, còn hắn tự mình canh chừng số liệu.

Nhưng chỉ sau nửa giờ, kết quả đã vượt xa kỳ vọng ban đầu.

Thẩm Hựu Lam bao nhiêu lần cảm thấy mình đánh giá thấp sức hút của Tô Tử Bác. Hôm nay vừa hết hạn lệnh cấm, cậu đã hút toàn bộ lượng truy cập một cách ngoạn mục, chưa kể còn được đồng đội tặng thêm một làn sóng quảng bá miễn phí.

Và giờ, vị phó tổng biên tập lúc nào cũng lo lắng ấy, cuối cùng cũng có thể ngủ ngon một đêm.

Thẩm Hựu Lam trở lại khách sạn, tắm xong nằm lên giường, nhắn tin cho Tô Tử Bác:

——Ngủ chưa?

Tô Tử Bác gần như trả lời ngay lập tức:

——Chưa, vừa về nhà.

Thẩm Hựu Lam trực tiếp gọi điện đến. "Sao anh làm việc muộn thế..." Giọng Tô Tử Bác rõ ràng đã rất buồn ngủ nhưng vẫn cố trò chuyện. "Giờ này đã mấy giờ rồi..."

"Còn không phải vì em." Thẩm Hựu Lam trả lời.

"Vì tôi?" Tô Tử Bác thắc mắc. "À... thông báo muộn vậy sao?"

"Đúng rồi, em có chuyện gì muốn nói với tôi à?" Thẩm Hựu Lam hỏi.

"Còn có thể là gì chứ, chuyện của Ngôn Hòa." Tô Tử Bác nhìn lên trần nhà, nói: "Tôi cảm giác mình đã nghĩ thông suốt."

Cậu kể lại suy nghĩ của mình cho Thẩm Hựu Lam. Bên kia, hắn vừa đeo tai nghe vừa kiểm tra số liệu, thỉnh thoảng đáp lại vài tiếng nhưng không ngắt lời cậu. Tô Tử Bác nói được một lúc, giọng đã lẫn chút buồn ngủ, thỉnh thoảng còn ngáp: "... Thế nên là..."

"Ừ." Thẩm Hựu Lam đáp,

"Em buồn ngủ rồi thì ngủ đi."

"Anh có nghe tôi nói không đấy..." Tô Tử Bác cằn nhằn, "Qua loa."

"Nghe rồi." Thẩm Hựu Lam đáp, "Tôi từ đầu đã biết mọi chuyện."

"Hả?" Tô Tử Bác ngạc nhiên. "Biết gì cơ?"

Thẩm Hựu Lam biết nếu không giải thích rõ ràng thì tối nay cậu sẽ không chịu để yên. Hắn kiên nhẫn tổ chức lại ngôn từ, kể chi tiết: "Từ lâu, Từ Dĩ Thanh đã biết việc Ngôn Hòa có thể đang qua lại với fan. Dù gì, nhiều tài khoản của công ty các em đều do quản lý vận hành. Sau khi đóng băng Ngôn Hòa, vì hợp đồng chưa hết hạn, cậu ta tự biết mình cũng có điểm yếu, nên giữ vụ việc "quan hệ với fan" làm con bài cuối cùng. Nếu Ngôn Hòa muốn dùng lý do này để hủy hợp đồng, Từ Dĩ Thanh sẽ tung bằng chứng khiến cậu ta không nhận được một xu nào." Thẩm Hựu Lam nói tiếp: "Thực ra, nếu cậu ta an phận, sống nhờ mức lương cơ bản mà Từ Dĩ Thanh đưa ra, thỉnh thoảng nhận vài công việc nhỏ, chờ hết hợp đồng rồi rời đi trong hòa bình, có lẽ sẽ là lựa chọn tốt nhất. Không có dư luận, sau này có thể trở lại một cách thuận lợi."

"... Nhưng cậu ta lại biến mất, khiến người phụ nữ kia mất kiên nhẫn, mọi thứ rối tung lên." Tô Tử Bác trở mình.

"Ừ, đúng vậy. Thôi nào, em cũng nên ngủ đi." Thẩm Hựu Lam nói. "Em biết bây giờ là mấy giờ không?"

"Biết rồi, biết rồi." Tô Tử Bác lẩm bẩm. "Bao giờ anh về thế?"

"Ngày kia."

"Mai tôi phải bay đi Bắc Kinh." Tô Tử Bác nói, "Chuyến bay sáng."

"Có nghe nói, biểu hiện cho tốt, nhân vật này nhất định phải là của em." Thẩm Hựu Lam nói.

"Sao mà chuyện gì anh cũng biết thế..." Tô Tử Bác bất mãn nói.

"Nhóm chat cư dân." Thẩm Hựu Lam nói.

"Cái nhóm cư dân của các anh sao cái gì cũng bàn thế!" Tô Tử Bác hét lên, nhưng rồi lại xìu xuống như tấm rong biển. "Ngày kia à... Vậy chúng ta cũng không gặp được..."

Nói xong, cậu tự tát nhẹ vào mặt mình, nghĩ mình đang nói cái gì vậy hả, nghe như rất muốn gặp anh ấy vậy. Tỉnh táo lại đi, Tô Tử Bác!

"Trên bàn có để trà và đồ ăn vặt tôi mua cho em." Thẩm Hựu Lam lảng sang chuyện khác. "Mang theo mà đi."

"Tôi đâu phải đi dã ngoại, mang đồ ăn vặt làm gì."

"Toàn thứ em thích, không có nhiều calo." Thẩm Hựu Lam nói. "Tự chăm sóc bản thân khi ra ngoài quay phim, nhớ ăn uống đầy đủ."

"..." Tô Tử Bác nghe câu này, bỗng thấy sóng mũi cay cay. "Thẩm Hựu Lam, anh biết chiều nay anh vừa từ chối tôi không?"

"Ừ." Thẩm Hựu Lam trả lời, không chút chột dạ.

"Thế bây giờ anh nói những lời này làm gì?" Tô Tử Bác nói, "Không phải anh nên dứt khoát cúp máy sao?"

"Thiếu gia, đừng tưởng tượng lung tung nữa." Thẩm Hựu Lam thở dài. "Ngủ đi."

"Anh phiền thật đấy!" Tô Tử Bác nói.

Lại nữa, mỗi lần trước mặt Thẩm Hựu Lam, cậu đều không hiểu mình đang giận cái gì. Có lẽ là giận chính mình, vì lần nào cũng tỏ ra trẻ con và vô lý, trong khi bình thường đâu có như vậy.

Thẩm Hựu Lam lại thúc giục: "Ngủ ngon."

"Ngủ ngon..." Tô Tử Bác đáp.

Cúp máy, Thẩm Hựu Lam khẽ nhướn mày nhìn màn hình trò chuyện của hai người. Hắn nghĩ, lời muốn nói đã nói hết rồi, nhưng cái người vừa hô to mình thích người ta, tính khí cũng chẳng nhỏ chút nào.

Hắn thở dài, trên môi nở một nụ cười bất đắc dĩ, rồi nhắm mắt lại.

Bình luận

Truyện đang đọc