TÔI THẬT SỰ KHÔNG MUỐN NỔI TIẾNG

*Skyscraper:  Ẩn dụ cho sự vượt trội của ai đó.

Anh có phải bạn trai em không?

Khi Tô Tử Bác tỉnh dậy, cả cơ thể cậu run lên một cái rồi bất ngờ ngồi bật dậy.

Cậu vừa mơ thấy mình đang ở trong một căn phòng đầy những đôi mắt. Cậu bị trói chặt, xung quanh là những ánh nhìn dò xét, không có ý tốt, cứ chằm chằm soi mói khắp cơ thể cậu.

Tô Tử Bác thở hổn hển, kinh hoàng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Rèm cửa kéo kín, ánh nắng chiếu xuyên qua khe hở, rõ ràng đã là giữa trưa.

"Có chuyện gì thế?"

Tô Tử Bác quay đầu lại, thấy Thẩm Hựu Lam đang nửa người nằm ngoài mép giường. Chăn đệm đã bị cậu kéo hết về phía mình. Hắn mặc đồ ngủ, để lộ phần ngực, mái tóc rối và vẻ mặt lười biếng khác hẳn thường ngày, làm toát lên vẻ quyến rũ hiếm thấy khi vừa tỉnh giấc.

"Không có gì, em chỉ gặp ác mộng thôi..."

Tô Tử Bác vừa nói xong, nhìn thấy dáng vẻ của Thẩm Hựu Lam thì lập tức ngậm miệng.

Vừa mới tỉnh giấc, những hình ảnh chấn động tối hôm qua lại ùa về trong đầu cậu.

Thẩm Hựu Lam dường như cũng không thoải mái, lông mày hắn hơi nhíu lại, nhưng ánh mắt dịu dàng hơn hẳn: "Bây giờ đỡ hơn chưa?"

"Đỡ hơn rồi." Tô Tử Bác khẽ đáp.

"Ừ." Thẩm Hựu Lam nói, "Vậy để anh đi làm bữa sáng... à không, bữa trưa."

"Đợi đã." Tô Tử Bác lập tức nằm sấp lên người hắn.

Cậu như một chú cún con, vùi người vào lòng hắn, gương mặt tinh nghịch cọ cọ lên cổ hắn. Thẩm Hựu Lam do dự một lúc, sau đó đặt tay lên eo cậu, bất lực nói: "Sáng sớm đã làm nũng gì thế."

"Cho em xem lưng anh đi." Tô Tử Bác dụi mũi vào cằm hắn, tay vòng qua eo như sợ hắn chạy mất, "Tối qua em chưa nhìn kỹ."

Thẩm Hựu Lam chiều ý cậu, khẽ dịch người ngồi dậy. Tô Tử Bác lập tức trườn ra phía sau hắn. Nhìn một lát, cậu lập tức phát hiện ra hai vết cào khá rõ trên lưng hắn do chính mình để lại tối qua. Mặc dù không đến mức làm xước da, nhưng giờ nhìn lại, chúng vẫn vô cùng nổi bật.

Chỉ là một nụ hôn thôi mà, có cần phải mãnh liệt thế không...

Tô Tử Bác ghé sát lại, lần đầu tiên cậu nhìn kỹ hình xăm trên lưng Thẩm Hựu Lam. Ngoài bông hồng mới trên lưng hắn, những phần khác vẫn còn dấu vết của những vết bỏng cũ. Lớp da chỗ ấy nhăn nheo, không đều màu. Nếu không có hình xăm che phủ, những vết sẹo lớn ấy chắc chắn trông rất đáng sợ.

Phía gần xương bả vai trái của hắn, bông hồng mới trông như đã được xăm từ khá lâu. Nó không còn lớp vảy, màu sắc cũng dịu lại, hòa quyện với làn da xung quanh. Nếu không để ý kỹ, chắc chắn khó nhận ra đó là hình xăm mới.

"Anh nói thật đi, xăm từ bao giờ thế?" Tô Tử Bác hỏi.

"Không nhớ nữa." Thẩm Hựu Lam trả lời.

Tô Tử Bác bĩu môi, tiến sát lại, nhẹ nhàng hôn lên bông hồng: "Là từ lúc chúng ta có thỏa thuận hai năm đúng không?"

"Sớm hơn một chút." Thẩm Hựu Lam đáp.

"Hehe." Tô Tử Bác cười ngốc nghếch.

Thẩm Hựu Lam quay người ôm cậu vào lòng. Tô Tử Bác nhào vào lòng hắn, dính lấy như một miếng bánh nếp ngọt ngào. Thẩm Hựu Lam bất lực nói: "Anh nói hết rồi. Những gì nên biết em đều biết cả rồi."

"Còn, còn một chuyện em chưa hỏi!" Tô Tử Bác lập tức ngẩng đầu, "Anh có phải bạn trai em không?"

Thẩm Hựu Lam biết không thể trốn được, đành vuốt tóc cậu, nhẹ giọng đáp: "Phải."

"Ha ha ha ha!" Tô Tử Bác cười rạng rỡ, "Đúng vậy, anh là của em."

"Em không hiểu rõ anh." Thẩm Hựu Lam phá bĩnh bầu không khí ngọt ngào, "Nếu hiểu rõ hơn, có lẽ em..."

"Có lẽ sẽ càng thích anh hơn." Tô Tử Bác nhanh chóng chen lời, ghé sát lại, "Em không hiểu rõ anh chỗ nào? Nói em nghe thử xem."

Thẩm Hựu Lam nhìn xa xăm, nói: "Ban đầu anh tiếp cận em là để có được tài nguyên trao đổi cho tạp chí."

"Em biết mà." Tô Tử Bác bình thản nói.

"Anh từng hiểu lầm em." Thẩm Hựu Lam tiếp tục, "Nghĩ rằng em chỉ là một công tử bột."

"Anh cũng biết đó là hiểu lầm rồi mà." Tô Tử Bác đáp, "Hơn nữa, em đúng là có tính công tử. Sau này anh phải chăm sóc em cho tốt đó."

Thẩm Hựu Lam suy nghĩ thêm rồi nói: "Anh vì mục tiêu mà không từ thủ đoạn, làm việc không quan tâm đến cảm xúc của người khác. Nhiều người từng làm việc với anh cảm thấy rất khó chịu."

"Đúng, em đã chứng kiến rồi." Tô Tử Bác thản nhiên trả lời, "Còn gì nữa không?"

Thẩm Hựu Lam trầm ngâm một lát, cuối cùng nói: "Anh khá là keo kiệt."

"Ồ?" Tô Tử Bác hứng thú, "Keo kiệt thế nào?"

Thẩm Hựu Lam im lặng một lúc, sau đó đứng dậy: "Dậy đi, ăn cơm thôi."

Tô Tử Bác không kịp phản ứng, mất đà ngã xuống giường. Thẩm Hựu Lam đã mặc xong quần áo, nói: "Nhớ gọi lại cho Lý Tư Lục."

Tô Tử Bác giận dỗi: "... Ừm."

Rõ ràng keo kiệt thật. Chuyện nhỏ như thế mà cũng không chịu nói.

Khi Tô Tử Bác rửa mặt xong thì đã hơn 12 giờ trưa. Buổi họp báo chắc chắn đã kết thúc, cậu gọi điện cho Lý Tư Lục.

"Cũng ổn." Lý Tư Lục nói, "Có hai vấn đề, buổi họp báo và truyền thông đều đã giải quyết rõ ràng, tất cả các bài viết trên báo cũng đã được chuẩn bị xong xuôi. Ông chủ Từ hy vọng chuyện này không dừng lại ở đây. À, ông ấy còn đặt lịch cho em gặp bác sĩ tâm lý."

"Hả?" Tô Tử Bác hơi sững lại.

"Ông chủ Từ nói ông ấy hiểu những chuyện này sẽ gây ra gánh nặng tâm lý và tinh thần lớn cho em, nên ông ấy hy vọng em sớm đi gặp bác sĩ tâm lý." Lý Tư Lục giải thích, "À đúng rồi, lần ghi hình tiếp theo sẽ diễn ra sau một tuần nữa, các hoạt động thương mại khác trong thời gian này đều được dời lại. Ban đầu tổ chương trình có mời một khách mời nhưng người đó có việc đột xuất, nên muốn hỏi chúng ta có thể mời thêm một người khác không."

"Lần sau không phải quay ở trong nước sao?" Tô Tử Bác hỏi.

"Đúng rồi." Lý Tư Lục trả lời, "Ở Tứ Xuyên – Trùng Khánh, sau đó đi dọc đường cao tốc đến cao nguyên Cam Tư. À mà này, nhớ mang nhiều kem chống nắng nhé. Đến lúc đi roadshow* mà bị cháy nắng đen nhẻm thì phiền lắm đấy."

*Roadshow là một hình thức quảng bá sản phẩm của một nhãn hiệu bằng cách đưa sản phẩm tiếp cận với công chúng ở ngoài đường phố.

Tô Tử Bác suy nghĩ một lát rồi nói: "Vậy thì đưa... Trần Văn Văn đi đi."

"Hả?" Lý Tư Lục ngạc nhiên, "Sao tự dưng lại nhớ đến đồng đội rồi?"

"Tứ Xuyên nhiều món ngon, Văn Văn chắc chắn sẽ thích. Cậu ấy trước đây cũng hay nói muốn đi nơi này." Tô Tử Bác nói, "Thật ra cậu ấy đối xử với em cũng tốt, có đồ ăn ngon đều để dành cho em, cũng không tham gia mấy chuyện bè phái. Hiện giờ cậu ấy đang bị cô lập, em cũng muốn giúp một chút."

"Em đúng là vừa mềm lòng vừa ngốc nghếch." Lý Tư Lục bật cười, "Được rồi, để anh đi sắp xếp."

"Được." Tô Tử Bác đáp.

"À đúng rồi, việc thứ hai, bộ phim em và Ninh Trân đóng chung đã hoàn tất hậu kỳ và được duyệt. Theo nguồn tin nội bộ thì sẽ được lên sóng vào kỳ nghỉ đông." Lý Tư Lục nói tiếp, "Trước Tết có ít nhất ba buổi roadshow và hai chương trình truyền hình. Em chuẩn bị tinh thần bận chết đi nhé."

"Được rồi." Tô Tử Bác trả lời như một cái máy.

"Tối nay anh sẽ đến đón em, đến đồn cảnh sát ghi lời khai. Khương Bạch Thành đã tỉnh, cảnh sát đang điều tra lấy lời khai." Lý Tư Lục nói, "Anh sẽ mang theo cả phóng viên đấy."

"Òo." Tô Tử Bác bĩu môi, làu bàu một tiếng không hài lòng.

"Em nên quen dần đi." Lý Tư Lục nói, "Anh không phải Trần Quân, không thể chuyện gì cũng chiều em được. Em là trụ cột duy nhất của công ty chúng ta bây giờ, trên dưới lớn nhỏ đều đang dựa vào em để sống, sớm thích nghi với quy tắc của giới giải trí đi."

Tô Tử Bác nói: "... Biết rồi, biết rồi."

Cậu cúp máy, Thẩm Hựu Lam vẫn đang bận rộn trong bếp.

Tô Tử Bác chạy đến bên cạnh hắn, hai tay chống lên bàn: "Cần giúp gì không?"

"Gọi điện xong rồi à?" Thẩm Hựu Lam không nhìn cậu, chỉ tập trung vào việc trong tay.

"Ừm." Tô Tử Bác gật đầu.

Thẩm Hựu Lam rửa tay, chống tay lên bồn, nói: "Anh muốn nói với em một chuyện."

"Ừm." Tô Tử Bác mở tủ lạnh, lấy ra một hộp sữa, uống liền nửa hộp rồi ợ một cái.

"..." Thẩm Hựu Lam nhíu mày: "Đồ lạnh."

"Cà phê đá cũng là đồ lạnh mà." Tô Tử Bác vỗ bụng, "Trộn cùng sữa, trong bụng em nó sẽ thành latte."

Thẩm Hựu Lam không nhịn được cười, cúi đầu thở dài để che đi nét mặt: "..."

"Anh định nói gì thế?" Tô Tử Bác ghé sát lại hỏi.

"Ban đầu anh không định để em thấy hình xăm trên người anh, vì thích em là chuyện anh muốn giữ riêng cho mình trong mấy năm qua." Ánh mắt Thẩm Hựu Lam cụp xuống, giọng nói có chút do dự, "Nhưng đã để em thấy rồi, anh chỉ hy vọng em đừng bốc đồng mà đi xăm một hình giống anh."

"..." Tô Tử Bác không ngờ hắn lại lo lắng về chuyện này, ngậm ống hút nói, "Hả? Em...em chưa từng nghĩ đến chuyện đó mà."

"Vậy thì tốt." Thẩm Hựu Lam nói, "Những chuyện bốc đồng thế này cứ để anh làm, còn em thì không giống vậy."

Tô Tử Bác biết mình không giống người khác, nhưng cậu lại không thích thừa nhận điều đó.

Do mang trên mình danh phận của một thần tượng, cậu bắt buộc phải khác biệt. Cậu cần làm việc một cách bình tĩnh và kiềm chế, cũng như...

Thẩm Hựu Lam nói: "Em có thể độc chiếm tình cảm của anh, nhưng anh thì không thể."

Tô Tử Bác rất muốn hỏi ngược lại, tại sao không thể?

Nhưng trong lòng cậu đã sớm biết câu trả lời.

Giống như kỳ thi đại học, giống như cuộc sống của cậu, cậu đã sớm biết rằng cuộc sống, công việc, thậm chí là cơ thể của mình cũng không còn hoàn toàn thuộc về bản thân.

Tô Tử Bác uống nốt nửa hộp sữa còn lại, nhìn Thẩm Hựu Lam đi vào phòng khách, rồi cũng đi theo: "Thẩm Hựu Lam, anh từng yêu bao giờ chưa?"

"Chưa từng." Thẩm Hựu Lam đáp: "Trước đây không có thời gian, cũng chẳng hứng thú."

"Ừm." Tô Tử Bác gật đầu, "Em là thật lòng, thật sự rất nghiêm túc, không phải đùa giỡn."

Thẩm Hựu Lam lắc đầu: "Ăn cơm trước đã."

Đấy, bắt đầu yêu đương với Thẩm Hựu Lam rồi, nhưng anh ấy vẫn nặng lòng suy nghĩ.

Tô Tử Bác biết rằng việc nói ghét công việc của mình là một lời vô trách nhiệm, vì nó mang đến danh tiếng, tiền bạc và sự giàu sang, giúp cậu và gia đình có được cuộc sống sung túc. Nhưng hiện tại, dường như cậu đã mất đi nhiều hơn thế.

Còn Thẩm Hựu Lam... bảo không xúc động thì là nói dối, nhưng sau cơn xúc động ngắn ngủi, dường như hắn đã rơi vào một trạng thái hoang mang sâu sắc hơn.

Hai người mỗi người mang một nỗi niềm riêng. Buổi tối, vì Thẩm Hựu Lam bận họp nên Lý Tư Lục đến nhà đón Tô Tử Bác.

"Đây." Lý Tư Lục đưa cho cậu một cái túi lớn.

"Gì vậy?" Tô Tử Bác bị gói đồ to gần bằng đầu mình làm cho giật mình. Khi mở ra, mùi thơm ngào ngạt bốc lên từ những túi giấy vàng óng: "... Gì thế này? Thơm quá, bánh bao dứa?"

"Trần Văn Văn bảo anh đưa cho em." Lý Tư Lục nói: "Cậu ấy biết em mời cậu ấy tham gia chương trình, bảo anh nhất định phải đưa đến cho em."

"Cảm ơn." Tô Tử Bác đáp, "Em sẽ nhắn tin cho cậu ấy sau."

"Chuyện của em đã khiến Hiệp hội Nghệ sĩ phải vào cuộc, kêu gọi các nghệ sĩ cùng ký tên chống lại fan cuồng." Lý Tư Lục nói, "Trên mạng đang ầm ĩ cả lên, không chỉ giới giải trí, mà cả sinh viên ngành luật, ngành y cũng lấy làm ví dụ điển hình. Hot search lại tràn ngập tên em nữa rồi."

Tô Tử Bác chống tay lên đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ nhếch môi: "À..."

"Em nói xem, có phải em có cái kiểu thể chất dễ nổi tiếng không? Những chuyện kỳ quặc đều đổ lên đầu em là sao thế nhỉ?"

Lý Tư Lục vui vẻ nói: "Nhưng cũng tốt, ít nhất nhiệt độ sẽ duy trì đến khi phim mới của em được ra mắt. Lúc đó, em sẽ vừa nổi danh vừa kiếm được tiền. Năm nay, em đúng là ngôi sao tử vi sáng chói của giới giải trí, nổi tiếng không đối thủ! Em có từng nghĩ đến cảnh tượng này chưa?"

"Chưa từng." Tô Tử Bác thành thật trả lời.

"Những ngày tốt đẹp còn ở phía trước." Lý Tư Lục nói: "Em sẽ không phải quay mấy bộ phim mạng linh tinh nữa, phim sau đều bắt đầu với đạo diễn lớn. Đợi vài năm nữa, em có thể chuyển mình thành diễn viên hoặc ca sĩ. Trong vài ngày tới, anh sẽ lên kế hoạch cho 5 năm tiếp theo, chúng ta cùng sắp xếp lại."

Lý Tư Lục nghiêng đầu nhìn cậu, vỗ mạnh lên vai: "Em không phấn khích à?"

"À." Tô Tử Bác nhìn ánh đèn phía trước, đáp lại một tiếng, "Cũng bình thường."

"Em thật là..." Lý Tư Lục lắc đầu, "Không biết phải nói em thế nào nữa, đúng là kẻ khô hạn thì chết khát, kẻ ngập úng thì chết chìm."

Lời tác giả:

Vì các bạn lười không chịu lật lại để xem, nên tôi nói luôn: hình xăm thêm một đóa hoa hồng trên lưng Thẩm Hựu Lam là vào khoảng thời gian lễ trao giải thời trang.

Bình luận

Truyện đang đọc