TÔI TÌM EM LÂU LẮM RỒI


Trong suốt tiết học, cô không thể nào tập trung được.

Trong đầu cứ mãi suy nghĩ về lời nói của Tiểu Mỹ.
" Mai Hoàng Xuân Nghi, tập trung !! " Lời của cô giáo làm tan đi dòng suy nghĩ của cô.
" Dạ..

em xin lỗi " Cô vỗ vỗ mặt mình vài cái cho tỉnh táo, không được vì vài lời nói của con bé Tiểu Mỹ kia mà mất tập trung được.
[.......]
Tan học, cô về nhà rồi buồn bã đi vào phòng.

Hàn Thất Bát đi học chưa về nhà, mấy tháng nay cô đều về nhà một mình, không còn anh đến thăm nữa.
Tắm rửa xong, cô mệt mõi nằm trên giường.

Thẫn thờ suy nghĩ về chuyện sáng nay.

Bỗng nhiên tiếng điện thoại vang lên phá vỡ sự im lặng, cô lồm cồm ngồi dậy cầm điện thoại, là một dãy số lạ, hơi chần chừ nhưng cô cũng ấn nút nghe.
" A lô, ai vậy ạ? " Cô lịch sự hỏi.
" Là tao "
Cô cau mày, Mai Hoàng Nhất Phong - bố cô gọi đến đây làm gì? mấy năm qua chưa từng có một cuộc gọi, chưa từng có một lời hỏi thăm.
" Ông gọi có chuyện gì ? "
" Con nhỏ mất dạy, tao là bố mày, dám gọi tao là ông hả ? " Ông Phong hét vào điện thoại.
" Vậy tại sao ông không gọi tôi là con gái? Vì ông không coi tôi là con ông đúng không? Tôi cũng vậy, tôi không có coi ông là bố " Cô cười lạnh.
" Mày..


dám trả treo nữa hả ? " Nghe giọng ông Phong vô cùng tức giận.
" Cúp đây "
" Khoang đã, tao có chuyện muốn nói với mày "
" Nói nhanh đi, tôi đang bận lắm "
" Mày mau dọn về Mai gia.

Ngộ nhỡ sau này lộ ra tin đồn tao có một đứa con gái họ Mai mà lại ăn bám Hàn gia, mày xem tao có mất mặt không? "
" Gọi cho tôi chỉ vì chuyện này? Tôi không phải con gái của ông, thế nên ông không cần lo đâu "
" Mày nghĩ tao muốn đưa mày về lắm hả? Tao nói về là về, đừng làm nhục mặt Mai gia nữa.

"
" Tôi sẽ rời khỏi Hàn gia, nhưng có chết tôi cũng không bao giờ về Mai gia đâu, ông và người đàn bà kia đều là lũ khốn nạn, CÚT " Cô hét vào điện thoại sau đó cúp máy.
Nước mắt của cô vô thức lăn xuống.

Một ngày thôi cô đã gặp biết bao nhiêu chuyện tồi tệ.
" Đồ ăn bám "
" Chị không xứng..

"
" Đừng làm nhục Mai gia nữa "
Giờ trong đầu óc cô toàn là những lời nói tiêu cực đó.


Không muốn suy nghĩ về nó cũng không được.

Cô thật sự là một sao chổi, xui xẻo, ăn hại.
Cô mệt mỏi nằm xuống giường thiếp đi.

Tất cả những phiền muộn cũng tan đi mất.
[...]
Đến khi cô tỉnh giấc đã là 5 giờ chiều.

Cô qua loa rửa mặt rồi đi xuống lầu.

Bước xuống cuối cầu thang, cô đã thấy ông nội, dì Vương, chú Hàn và Hàn Thất Bát đang ngồi ở bàn ăn.
" Thức rồi à con? Lại đây dùng cơm với cả nhà nào " dì Vương vui vẻ vẫy tay cô.
Cô cười nhẹ đi đến ngồi cạnh Hàn Thất Bát.

Thấy mắt cô hơi đỏ, anh mới hỏi :
" Em khóc sao ? "
" Không có..

nãy rửa mặt kĩ quá nên mắt em hơi đỏ thôi "
" Ừm, làm anh cứ tưởng em bị ai bắt nạt "
" Tuần sau là đến sinh nhật tiểu Bát rồi, nên tổ chức ở đâu đây bố " Dì Vương hỏi ông nội.
" Làm ở nhà đi, bố không tiện đi xa " ông nội nói.
" Vậy sẽ tổ chức ở nhà, được không tiểu Bát "
" Con thì sao cũng được "
Hàn Thất Bát cũng đã 19 tuổi rồi nên cũng không quan tâm mấy vấn đề đó lắm, có cũng được không có cũng không sao.
Dì Vương nhắc mới nhớ, xém nữa quên mất ngày 29.7 là sinh nhật anh.

Sinh nhật của cô là ngày 11.2, tức là đã qua rồi và cô đã tròn 18 tuổi..


Bình luận

Truyện đang đọc