TÔI VÀ NAM THẦN CÙNG TRƯỜNG


Buổi trưa, Tạ Vũ và Tiểu Nam dừng chân ở một quán ăn ở trung tâm thị trấn.
“Không gian ở đây cổ xưa quá, gợi cho em rất nhiều kỷ niệm.”
“Kỷ niệm?” Tạ Vũ tò mò hỏi.
Tiểu Nam chọn chỗ ngồi sát cửa sổ, có thể nhìn ra hồ nước ở ngay bên ngoài quán.
Tạ Vũ cười cười: “Em chọn chỗ đẹp đấy.”
“Ngồi ở một nơi sáng sủa một chút, lại có thể ngắm được khung cảnh thơ mộng bên ngoài, ăn uống cũng sẽ ngon miệng hơn.”
Nữ phục vụ mặc một bộ cổ phục màu lam nhạt, tóc được búi lại thành một búi lớn trên đầu, cài thêm rất nhiều trâm hoa sặc sỡ, bước đến bên cạnh bàn cười tươi:
“Quý khách muốn chọn món gì?”
Tiểu Nam và Tạ Vũ mỗi người cầm một cuốn thực đơn lật qua lật lại.
Tạ Vũ gấp cuốn thực đơn lại, hỏi: “Em muốn ăn gì?”
“Một phần mỳ xào cay và một gỏi tôm chanh leo.” Tiểu Nam gấp cuốn thực đơn đưa cho nữ phục vụ.
“Tôi lấy một bún gạo không cay, thêm một gỏi tôm chanh leo nữa.”
Nữ phục vụ ghi chép món ăn xong, mỉm cười thân thiện lần nữa rồi rời đi.
“Vừa rồi em nói là nơi này gợi cho em rất nhiều kỷ niệm, là kỷ niệm gì vậy?” Tạ Vũ nhìn Tiểu Nam bằng ánh mắt mong chờ.
“Anh muốn biết?”

Tạ Vũ gật đầu.
Tiểu Nam mỉm cười, “Thật ra cũng không có gì, chỉ là hồi nhỏ có một lần mẹ dẫn em về quê ngoại chơi.

Đó là lần đầu tiên em đi đến một nơi rất xa.

Lúc mới đến em vô cùng bất ngờ vì nơi đó là một vùng nông thôn rất bình dị, có nhiều đồng cỏ rộng lớn và những con đường bằng đá nữa.

Nơi đó hoàn toàn khác với thành phố này, không có tòa nhà cao chọc trời, không có tiếng xe cộ kêu inh ỏi khiến người ta phải nhức đầu.

Em mới đến lần tiên đã không muốn quay về nữa, tiếc là đó là lần duy nhất mẹ đưa em về quê.”
“Về sau vì sao lại không trở về nữa?”
“Vì mẹ em bận đi làm suốt ngày đêm, cả một năm trừ mấy ngày Tết thì chẳng có ngày nghỉ nào nên không có thời gian đưa em về.

Hơn nữa, quê ngoại của em ở tận phía nam, so với ở đây thì quá xa xôi, muốn về được cũng rất tốn kém.” Giọng Tiểu Nam mang theo sự tiếc nuối.
Tạ Vũ hào hứng nói: “Nghe em kể, anh cũng thực sự muốn đến nơi đó một lần.”
“Nhưng em cá là anh mà đến thì sẽ không chịu nổi quá một ngày đâu.” Tiểu Nam bật cười.
“Tại sao chứ?”
“Ở đó không có nhiều tiện nghi như cuộc sống ở thành phố, cũng không có nhiều thiết bị hiện đại, tất cả đều rất đơn sơ và thủ công.

Anh có thể chịu được một cuộc sống như thế?”
Tiểu Nam biết, Tạ Vũ là quý tử nhà giàu, từ nhỏ đến lớn luôn sống trong nhung lụa.
Anh chưa từng nhìn thấy cuộc sống của một những người khó khăn như mẹ con cô, một cuộc sống mà chỉ có hai mẹ con nương tựa vào nhau suốt ngần ấy năm, càng không hiểu được cuộc sống ở nơi thôn dã kia.
Những món ăn lần lượt được đưa lên bàn, tất cả đều còn nóng hổi.

Hai người dùng bữa trong sự im lặng.
Hiện tại đang là mùa đông nên trời tối khá sớm, nhưng hôm nay so với mọi ngày còn tối nhanh hơn, mới hơn bốn giờ chiều đã bắt đầu chạng vạng.
Khi lướt qua một tiệm bánh, Tiểu Nam bị những chiếc bánh xinh xắn được trưng bày trong quầy thu hút, đứng lại nhìn một lát.


Tạ Vũ thấy cô ánh mắt chăm chú nhìn vào, liền kéo tay cô vào bên trong.
“Em muốn ăn bánh nào cứ lựa thoải mái đi.”
Tiểu Nam ngắm nghía mấy chiếc bánh, chỉ tay vào đ ĩa bánh dâu ở ngăn trên cùng nói:
“Em lấy một phần bánh dâu tây và bánh hoa quế.”
Lúc thanh toán, Tiểu Nam vội vàng rút điện thoại ra chuyển khoản trước.

Dẫu sao cả ngày hôm nay Tạ Vũ cũng chi tiền không ít rồi, nếu cứ để anh trả tiền thì không hay cho lắm.
Tạ Vũ ngạc nhiên nhìn cô, nói: “Để anh trả là được mà.

Sao em lại phải giành trả tiền với anh?”
“Em đây thể để anh trả tiền mãi được, anh có thể thấy bình thường nhưng mà em thì ngại lắm.”
Sau cũng, cả hai vẫn là dừng chân lại ở hồ nước bên cạnh quán ăn lúc trưa.

Tiểu Nam say sưa nhìn vào làn nước trong khoác lớp áo xám xịt của bầu trời, chợt có thứ gì màu trắng nhỏ li ti bắt đầu rơi xuống, một hạt rồi lại nhiều hạt nữa.
Tiểu Nam ngẩng đầu nhìn lên trời, ra là tuyết bắt đầu rơi rồi.
Đợt tuyết đầu tiên của năm nay hình như đến hơi sớm.
Cô đưa tay ra hứng tuyết, từng hạt tuyết trắng tinh tí hon rơi xuống bàn tay nhỏ, nhanh chóng tan ra.
Tạ Vũ đứng bên cạnh cười cười: “Lãng mạn thật đó.”
Tiểu Nam ngạc nhiên quay sang nhìn anh, “Lãng mạn là sao?”
“Không phải trong mấy bộ phim tình cảm mà con gái bọn em hay xem chính là như vậy sao? Nếu hai người yêu nhau ở bên nhau trong ngày tuyết rơi đầu mùa, nhất định sẽ hạnh phúc mãi mãi.”

Lời này lại là có ý gì nữa? Ngày hôm nay anh cứ luôn miệng nói những lời rất kỳ lạ, khiến cô không thể không nghĩ ngợi.

Những câu nói mờ ám kiểu như vậy chính là dòng nước tưới vào hạt mầm hy vọng trong lòng cô, khiến nó nảy nở rồi dần dần lớn lên.
Tiết trời hiện tại đang rất lạnh, thêm cả tuyết rơi xuống nữa, nhưng mặt Tiểu Nam đang không ngừng đỏ lên, nóng ran cả hai bên má.

Còn chủ nhân của câu nói mờ ám kia, lại đang cười rất tự nhiên, giống như không có điều gì bất thường xảy ra.
Một lúc sau, Tiểu Nam mới trở về dáng vẻ lúc đầu, nói: “Em thì lại không thích tuyết một chút nào.

Mặc dù trong phim, những cảnh có tuyết rơi đều đẹp đến nao lòng, nhưng ở ngoài đời thì chẳng được như vậy.

Tuyết rơi làm ướt cả đường, vừa khó đi lại vừa khiến người ta phải mệt mỏi thu dọn vào ngày tuyết tan.”
Tạ Vũ cười lớn: “Em thực tế quá.

Nếu nói như em, hẳn là sẽ có nhiều cặp đôi phải đau lòng lắm đây, vì ngày tuyết đầu mùa lãng mạn lại không như họ tưởng tượng.”.


Bình luận

Truyện đang đọc