TÔI VÀ NAM THẦN CÙNG TRƯỜNG


Bởi vì tuyết lại rơi rồi, Tiểu Nam cả ngày đều cuộn tròn trong chăn, đeo tai nghe nghe tiếng Anh.
Đến cả Hàn Nhiễm cũng phải bất ngờ trước sự lười biếng hiếm thấy này của Tiểu Nam.
“Ôi trời cô nàng này, mình thật không dám tin cậu là người lớn lên từ nhỏ ở đây luôn.

Tuyết chỉ vừa rơi mà cậu đã nhốt mình trong cái chăn bông đó rồi sao? Tiểu Nam chăm chỉ thường ngày của chúng ta vậy mà lại bị quật ngã bởi mấy hạt tuyết đó ư?”
Thật là trời lạnh chỉ là yếu tố phụ thôi, nguyên nhân lớn nhất vẫn là nằm ở bức ảnh của Tạ Vũ.

Hàn Nhiễm rất rõ điều này nhưng không nói ra.
“Biết sao được, mình lạnh thật mà.

Cậu nhìn này, ở trong phòng mình cũng có thể thở ra khói luôn.”
Hàn Nhiễm vừa định xoay người đi thì Tiểu Nam lại hỏi:
“Phải rồi, tối nay cậu có bận không?”
“Mình không bận.

Có chuyện gì sao?” Hàn Nhiễm ngạc nhiên.
“Cậu cùng mình đến tiệc ăn mừng của câu lạc bộ tranh biện được không? Mình không muốn đi một mình.”

Hàn Nhiễm từ chối: “Mình không đi đâu.

Mình không phải thành viên của câu lạc bộ thì đi làm gì?”
Tiểu Nam nắm lấy tay Hàn Nhiễm, bày ra vẻ mặt đáng thương, làm nũng: “Đi đi mà, mình không muốn đến đó một mình, cô đơn lắm.”
“Vì đàn anh Tạ Vũ?”
Tiểu Nam hơi cúi mặt xuống, gật gật đầu.
“Sao cậu không từ chối?”
Cô buông tay, thở dài một hơi, sống mũi cay cay, “Mình cũng không biết nữa.

Mình thực sự rất muốn buông bỏ, nhưng rốt cuộc chỉ tỏ ra được ở bên ngoài, trong lòng lại cứ cố chấp thứ tình cảm đơn phương kia.

Kể cả trước đây, mình có nhiều lần không thể chịu được tình cảnh chỉ có thể giấu kín tình cảm trong lòng mà không thể nói ra, bây giờ lại càng khó chịu hơn nữa.

Đêm qua, mình bỗng có suy nghĩ rằng, nếu như mình bày tỏ tâm tư của bản thân trước khi họ quay lại với nhau, liệu mình có cơ hội thay đổi cục diện hiện tại hay không, có thể hiện giờ mọi chuyện sẽ không diễn ra theo chiều hướng này.”
Hàn Nhiễm vẫn là không đành lòng nhìn Tiểu Nam đau khổ như vậy, cuối cùng cũng đồng ý.
“Được rồi được rồi, những ngày qua nước mắt cậu rơi chưa đủ nhiều à? Mình đi với cậu.”
Trời vừa chập tối, Hàn Nhiễm ra ngoài làm thêm kịp quay về, thở hồng hộc.

Tiểu Nam lúc này đã thay quần áo xong, mang một cốc nước đưa cho Hàn Nhiễm.
“Vẫn còn sớm, cậu cứ bình tĩnh thôi.

Mình đợi cậu tắm xong rồi chúng ta đi.”
Hàn Nhiễm một hơi uống hết cốc nước, lúc này mới để ý đến bộ trang phục mà Tiểu Nam mặc, sửng sốt:
“Không phải chứ Tiểu Nam, cậu định mặc như vậy đến buổi tiệc sao?”
Tiểu Nam mặc một chiếc quần suông ống rộng màu đen, bên trên là chiếc áo hoodie trắng, nhìn chung phải nói là quá mức xuề xòa.
Vậy mà cô nàng còn bình thản nói: “Mình thấy bình thường mà.”
Hàn Nhiễm lắc đầu than thở: “Cậu cố tình mặc như vậy đúng không? Thường ngày kể cả cậu ăn mặc không quá nổi bật nhưng đâu đến mức như bây giờ.

Cậu không muốn ăn diện, mình không ép, nhưng nếu cậu mà không thay một bộ bình thường hơn, mình sẽ không đi với cậu đâu.”
Cô nàng này đã cố tình ăn mặc khác thường như thế, nhất định là sẽ không nghe lời mà thay bộ khác.


Hàn Nhiễm phi thẳng đến tủ của Tiểu Nam, lựa lựa một hồi rồi đưa quần áo cho cô, nghiêm túc nói:
“Cậu vào thay bộ này cho mình.

Cậu mà không thay, mình không tắm.”
Tiểu Nam hết đường lui, đành ngoan ngoãn nhận lấy từ tay Hàn Nhiễm rồi vào phòng tắm thay đồ.
Sau khi thay ra bộ khác, Hàn Nhiễm mới chịu hài lòng.
“Đây mới là Tiểu Nam đại mỹ nữ của mình, người vừa nãy nhất định là một bà cô nào đó đi lạc vào đây.”
Cô mặc một chiếc áo len màu xanh lam, phối với chiếc váy dạ kẻ caro.

Với chiều cao của Tiểu Nam, mặc một chiếc váy như vậy mới có thể khoe được đôi chân dài kia.
Tiểu Nam đúng là quá xinh đẹp, nhưng ngày thường cứ ấn định mấy bộ áo thun và quần dài đã che đi mấy phần cốt cách mỹ nhân.
Cô khoanh tay, trừng mắt nhìn Hàn Nhiễm, “Cậu dám nói mình là bà cô?”
“Chẳng lẽ không phải? Mình đi tắm đây, chịu khó đợi nhé.”
Tiệc mừng của câu lạc bộ ban đầu dự định là sẽ ăn ở một nhà hàng, nhưng vì hôm nay có tuyết rơi nên lại thay đổi địa điểm tụ tập thành phòng họp của câu lạc bộ, và đồ ăn sẽ được đặt ở bên ngoài về.
Căn phòng này bình thường luôn có bàn họp ở giữa khá chật chội, nhưng hôm nay bàn được dọn đi rồi nhìn cũng rộng rãi hơn hẳn.

Tiểu Nam vừa đến, Tần Hiểu Tuyết đã vui mừng chào đón:
“Tiểu Nam, em đến rồi.

Hôm nay trông em xinh thật đó!”
Cô ngại ngùng, “Chị quá khen rồi.


Em có dẫn theo bạn đi cùng……”
Tiểu Nam đưa tay chỉ về phía Hàn Nhiễm, còn chưa kịp giới thiệu, Tần Hiểu Tuyết đã cười thân thiện: “Em là Lý Hàn Nhiễm đúng không? Đều là người quen cả, chúng ta mau vào trong thôi.”
Trong phòng, mấy thành viên nam đang kê lại bàn ghế để chuẩn bị ăn uống, Tần Hiểu Tuyết dẫn cô và Hàn Nhiễm đến một góc trống, nói:
“Hai đứa chịu khó đứng đợi ở đây một chút, chờ mọi người xếp xong bàn ghế chúng ta sẽ bắt đầu bữa ăn.”
Tiểu Nam vì để tránh làm ảnh hưởng đến mọi người nên đứng yên ở góc tường, chợt khuôn mặt Hàn Nhiễm hốt hoảng, vội vàng nói với cô:
“ Mình chợt nhớ ra mình có chuyện cần nói với chị Tần.

Cậu đợi ở đây, mình sẽ quay lại ngay.”
Tiểu Nam còn chưa kịp phản ứng, Hàn Nhiễm đã biến mất khỏi tầm mắt.
Cô đứng lâu hơi mỏi chân, vô thức bước lùi dần về phía sau, bỗng từ lưng truyền đến cảm giác đụng phải người nào, liền giật mình quay người lại phía sau.
Là Tạ Vũ.

Anh đã đứng sau cô từ khi nào? Cô không hề phát hiện ra có người đứng phía sau mình.

Chẳng trách vừa rồi Hàn Nhiễm lại trở nên kỳ lạ như vậy.
Thoáng chốc, Tiểu Nam có cảm giác như tất cả mọi người xung quanh đều đang sắp đặt cho tình huống này, mà người đóng góp vai trò chủ chốt chính là Tạ Vũ..


Bình luận

Truyện đang đọc