TỔNG GIÁM ĐỐC, ĐỪNG TỚI ĐÂY!

Edit: V.O

"Bạch gia, người đã đi rồi. Cố tiểu thư nói, cám ơn dù của anh."

Lúc này, trong căn phòng được trang trí tinh xảo, Bạch Thận Ngôn đang đứng cạnh cửa sổ, nhìn chằm chằm mưa bên ngoài. Trợ lý Lý đứng ở cửa, báo cáo lại chuyện vừa rồi cho y.

Bạch Thận Ngôn phất phất tay, trợ lý Lý làm lễ với y, đóng cửa rời đi.

"Lộp bộp lộp bộp..."

Mưa đập lên kính, phát ra tiếng vang.

Đột nhiên, mày Bạch Thận Ngôn hơi nhíu lại.

"Chết tiệt!" Y kêu nhỏ một tiếng.

Lúc đó y cũng bị điên rồi mới dạy dỗ cô như vậy!

Hôn?

Y hoàn toàn không thể tin, có một ngày, mình sẽ chủ động hôn một người phụ nữ, hơn nữa còn là loại hình y ghét nhất! Chuyện này thật, thật rất hoang đường, giống như người bị rớt đồ trúng đầu.

"Haiz..."

Bạch Thận Ngôn thở một hơi, thu lại tầm mắt lạc ngoài cửa sổ.

Mỗi lần gặp mặt, đều sẽ xảy ra một số chuyện khiến y không thể khống chế được.

"Cố Niệm..."

Chỉ mong cô có thể nhớ kỹ, cảnh cáo cuối cùng của y.

...

"Hơ...hắt xì...hơ...hắt xì..."

Cố Niệm ôm hộp khăn giấy, lùi trong ghế sofa, hắt cái hắt hơi thứ 85 trong ngày.

"Aiz, bộ dạng này của cậu, dieendaanleequuydoon – V.O, thật sự không cần đến bệnh viện à?" Đối điện, Đỗ Thiên Mỹ hỏi.

Lý Hi Nhiên ngồi bên cạnh cô, gật đầu theo.

"Không cần..."

Cố Niệm rút hai tờ giấy ra, chặn cái mũi, giọng nói khàn khàn, nói: "Mình ngủ một đêm là ổn rồi."

Tối hôm qua, mắc mưa từ nhà Bạch Thận Ngôn trở về, đương nhiên Cố Niệm đã bị cảm.

Uống thuốc, rồi ngủ một đêm, hôm nay vẫn chưa hoàn toàn hạ sốt.

Nếu dựa theo tính tình của cô, bây giờ chắc chắn sẽ kéo lê "thân thể tàn phế", đáng thương chạy đến trước mặt Bạch Thận Ngôn. Nhưng, lời nhắn tối qua Bạch Thận Ngôn nhờ trợ lý nhắn lại, đã phá hỏng con đường này rồi. Nếu hôm nay cô thật sự đi, chắc chắn đối phương sẽ ghét cô. Cảm thấy đây là mưu kế của cô, cố ý làm mình bị cảm, sau đó chạy tới tìm sự thông cảm.

Tuy Cố Niệm cô yêu thích mặt...Bạch Thận Ngôn, nhưng, dù gì cô cũng có nguyên tắc.

Hơn nữa cô cũng hiểu rõ, mặt dày mày dạn dây dưa, sẽ chỉ làm đối phương càng ghét mình.

...

Đỗ Thiên Mỹ và Lý Hi Nhiên nghe xong, trao đổi ánh mắt một chút.

"Niệm Niệm, cậu muốn từ bỏ à?" Lý Hi Nhiên hỏi.

Cố Niệm nhéo nhéo cái mũi cô mới làm, hỏi: "Vậy cậu có thể đồng ý với mình, đừng ép buộc cái mũi của cậu nữa được không?"

"A, cậu đừng cầm!" Lý Hi Nhiên nhanh chóng che cái mũi của mình, nói: "Vừa sửa xong, không thể đụng bậy vào, nếu không sẽ lệch."

Cố Niệm nở nụ cười: "Cậu xem, cậu cũng không thể từ bỏ việc khiến mình đẹp hơn, vì sao mình phải từ bỏ nam sắc gần ngay trước mắt chứ?"

Vừa mới nói xong, còn chưa kịp lên mặt, lại hắt xì một cái.

"Cậu như vậy, sớm muộn gì chơi với lửa cũng sẽ có ngày chết cháy." Mặt Đỗ Thiên Mỹ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói.

"Chơi với lửa có ngày chết cháy?" Cố Niệm lau nước mũi, đứng lên ghế sofa, một chân đạp lên ghế sofa, một chân đạp lên bàn trà, nói: "Hôm nay, Cố Niệm mình sẽ ăn ngay nói thật với các cậu, người đàn ông Bạch Thận Ngôn này, Cố Niệm mình theo đuổi định rồi! Mình không chỉ muốn theo đuổi anh ta tới tay, còn muốn khiến anh ta yêu mình thật sâu, mà mình thì sao, đến cuối còn có thể thản nhiên công thành lui thân!"

Cho đến thật lâu về sau, Cố Niệm mới nhận ra, thì ra hôm đó, đã lập một lời thề tìm đường chết cho mình.

Nhưng lúc đó, cái gì cũng chậm rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc