TỔNG GIÁM ĐỐC, ĐỪNG TỚI ĐÂY!

Edit: V.O

"Bạch Thận Ngôn, anh thả tôi ra! Anh nhanh thả tôi ra, Bạch Thận Ngôn..."

Lúc này, Thịnh Thiên Kim đang bị Bạch Thận Ngôn túm, đi đến cửa thang máy.

Tay Bạch Thận Ngôn giống như cái kiềm sắt, nắm lấy cô chặt cứng, khiến cô hoàn toàn không tránh thoát được.

Nhưng, cho dù cô giãy dụa thế nào, Bạch Thận Ngôn cũng không bỏ ra.

"Ting..."

Cửa thang máy mở, Bạch Thận Ngôn đẩy Thịnh Thiên Kim vào trong thang máy.

"Bạch Thận Ngôn, rốt cuộc anh muốn làm gì? Tôi đã nhún nhường nói với anh, vừa rồi là tôi không đúng, tôi không nên phun nước lên anh...nhưng đây không phải là ý định của tôi, tôi không cố ý...anh nhanh thả tôi ra, tôi..."

"Bộp..."

Đúng lúc này, đột nhiên Bạch Thận Ngôn đè lại vai cô, ấn cô lên tường thang máy, cúi đầu nhìn chằm chằm cô: "Im miệng!"

Thịnh Thiên Kim sợ tới mức nhanh chóng vươn tay che miệng, mắt trừng lớn nhìn y.

"Rốt cuộc anh muốn làm gì?" Sau đó, cô nhỏ giọng hỏi.

Bạch Thận Ngôn không trả lời.

Lúc này, cửa thang máy mở ra.

Bạch Thận Ngôn kéo cô, đi ra phía ngoài.

Rất nhanh, Bạch Thận Ngôn dẫn cô đến trước một cánh cửa, người phía sau dùng thẻ mở cửa cho bọn họ.

"Này, anh muốn làm gì? Tôi không muốn thuê phòng với anh!" Hai tay hai chân Thịnh Thiên Kim ôm lấy cánh cửa, la lớn.

Lời nói vừa ra, trên hành lang không có một tiếng động.

Sắc mặt Bạch Thận Ngôn, trầm trầm.

Người khác đi theo, lại xấu hổ quay đầu qua một bên, tỏ vẻ mình không nghe thấy gì hết.

Bạch Thận Ngôn đè cơn giận trong lòng, dieendaanleequuydoon – V.O, gõ đầu cô một cái: "Trong đầu cô, rốt cuộc suy nghĩ chuyện gì?"

Nói xong, không để ý Thịnh Thiên Kim la to, trực tiếp kéo cô vào trong phòng.

"A a! Cứu mạng, buông tôi ra...Bạch Thận Ngôn tên khốn kiếp nhà anh, tôi chỉ lỡ xối lên người anh, sao anh có thể đối xử với tôi như vậy...tôi không muốn lấy thân trả nợ..."

Thịnh Thiên Kim kêu thảm thiết.

Mặt Bạch Thận Ngôn tối sầm, vẫn túm cô từ dưới đất dậy kéo đi, ném lên trên giường.

"A..."

Tiếng kêu sợ hãi của Thịnh Thiên Kim còn chưa ngừng, Bạch Thận Ngôn đã đè lên.

Cả người cô cứng ngắc, không dám cử động nữa.

"Sao không kêu nữa đi?"

Bạch Thận Ngôn đè lên người cô, ấn hai tay cô lên đỉnh đầu, lạnh giọng hỏi.

"Ưm ưm ưm..."

Mặt Thịnh Thiên Kim cầu xin, lắc lắc đầu.

"Đừng nhúc nhích!"

Bạch Thận Ngôn cảnh cáo.

Thịnh Thiên Kim lập tức không kêu nữa.

Bạch Thận Ngôn nhìn chằm chằm người dưới thân, uy hiếp: "Nếu cô lại kêu, tôi sẽ thật sự để cô lấy thân trả nợ."

"Không kêu! Ưm ưm ưm..."

Bộ dạng Thịnh Thiên Kim bi thảm, vô cùng nghe lời.

Vốn chỉ là câu nói đùa, nhưng giờ phút này, Bạch Thận Ngôn nhìn thấy bộ dạng này của cô, đột nhiên kích động muốn bắt nạt cô.

Ngày thường, Thịnh Thiên Kim giống như một con khổng tước kiêu ngạo, đến chỗ nào chỗ đó nín thở, kiêu ngạo lại thích đi trêu chọc khắp nơi. Nhưng trong nội tâm cô, lại là một con hổ giấy, nếu gặp được người lợi hại chân chính, cô lập tức sẽ sợ.

"Không được chạy loạn, cũng không được nói lung tung nữa, ngoan ngoan ở đây chờ tôi ra, biết không?" Bạch Thận Ngôn ngừng suy nghĩ, ra lệnh.

"Ư ừ, tôi biết rồi." Thịnh Thiên Kim vội gật đầu, lại hỏi: "Anh muốn đi đâu?"

Bạch Thận Ngôn cảm thấy có chút buồn cười: "Đương nhiên phải đi thay quần áo. Không biết vừa rồi, là ai xối cả người tôi?"

"..." Thịnh Thiên Kim ngậm miệng.

Bạch Thận Ngôn thấy, cúi người đưa miệng đến cạnh tai cô, nhẹ nhàng nói: "Hay là nói, cô thật sự cho là tôi dẫn cô đi thuê phòng?"

Hơi thở ẩm nóng, phun trên cổ, ngứa.

Thịnh Thiên Kim hối hận vì đã hỏi vấn đề này.


Bình luận

Truyện đang đọc