TỔNG GIÁM ĐỐC KIÊU NGẠO YÊU THƯƠNG VỢ

Vương Nhạc Đông nghe được lời nói của Tô Ảnh, lập tức nở nụ cười: "Tô Ảnh, em nên biết, mẹ em hy vọng chúng ta có thể nhanh chóng kết hôn thế nào. Dù sao, hôn sự năm đó của chúng ta cũng là chính miệng mẹ em đồng ý."

"Nhưng mà Vương Nhạc Đông, anh không nên quên, ngày đó là ai vung tay với tôi ở cửa hàng tiện lợi, lấy lại tín vật đính hôn còn tuyên bố gặp lại tôi nhất định phải làm tôi mất mặt?" Tô Ảnh mặc dù tính cách lương thiện, nhưng tuyệt đối không phải là Mary Sue.

Đối với tra nam, cô cho đến bây giờ đều không mềm lòng.

"Được rồi. Tô Ảnh, đừng tức giận, chúng ta gặp mặt rồi nói đi?" Giọng điệu của Vương Nhạc Đông đột nhiên thấp đi mất phần: "Anh chờ em ở giáo đường ngay đường Cát Khánh."

Nói xong, Vương Nhạc Đông liền cúp điện thoại.

Giáo đường ở đường Cát Khánh?

Tô Ảnh trầm tư một lát, quyết định triệt để nói rõ ràng với Vương Nhạc Đông, cũng chuẩn bị nói với mẹ, mình và Vương Nhạc Đông không còn khả năng nào!

Tô Ảnh quay đầu xe, lái xe đến giáo đường ở đường Cát Khánh.

Giáo đường ở đây kích thước không lớn, diện tích cũng chỉ mấy trăm mét vuông.

Bình thường ngoại trừ tín đồ đến làm lễ tạ ơn bên ngoài thì có rất ít người đến.

Có lẽ do vị trí quá mức hẻo lánh đi.

Tô Ảnh đỗ xe xong, đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Vương Nhạc Đông đang quỳ gối trước mặt Thương Đế làm lễ sám hối.

Tô Ảnh đứng một bên, sau khi làm dấu thập tự, mới mở miệng nói: "Anh gọi tôi đến đây làm gì?"

Vương Nhạc Đông đột nhiên quay đầu lại, lập tức ôm lấy đùi Tô Ảnh, than thở khóc lóc: "Tô Ảnh, anh sai rồi, anh thật sự sai rồi! Vương Nhạc Đông anh đúng là một tên khốn khiếp, anh không nên lừa gạt em, không nên phản bội em! Anh đã sám hối với thượng đế, em hãy vì chúa mà tha thứ cho sai lầm này của anh đi! Chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, giữa chúng ta có mười năm tình nghĩa, trong lòng em có anh, anh vẫn biết! Anh và Điền Mỹ Hòa đã chia tay, chúng ta làm hòa đi! Chúng ta kết hôn, sinh một bầy nhỏ, được không? Tô Ảnh, chúng ta quay lại đi!"

Tô Ảnh thật sự không ngờ đến Vương Nhạc Đông lại mặt dày đến mức độ này, lập tức bị Vương Nhạc Đông làm cho hoảng sợ.

"Vương Nhạc Đông, anh đây là muốn gì? Anh buông tay!" Tô Ảnh lập tức nóng nảy, không ngừng lắc lắc thân thể, cố gắng thoát khỏi tay Vương Nhạc Đông.

Vương Nhạc Đông ôm chặt chân Tô Ảnh, mặc kệ Tô Ảnh có giãy dụa thế này cũng không chịu buông tay.

"Tô Ảnh, anh cũng đã nhận sau, sao em còn không tha thứ cho anh? Lúc trước kia, bất kể là anh có làm chuyện gì, em cũng sẽ tha thứ cho anh mà!" Vương Nhạc Đông không biết xấu hổi nói: "Anh cũng đã chia tay với Điền Mỹ Hòa, em vì sao lại không thể tha thứ cho anh chứ?"

Tô Ảnh thấy tránh không được, cũng chán nản bỏ cuộc, tùy ý Vương Nhạc Đông ôm bắp đùi của mình, tỉnh táo nhìn anh ta: "Anh chia tay với Điền Mỹ Hòa?"

"Đúng thế, đúng thế, anh đã chia tay với cô ta!" Vương Nhạc Đông thấy Tô Ảnh không giãy dụa nữa, cho rằng Tô Ảnh hồi tâm chuyển ý, lập tức thốt lên: "Cô ta bây giờ thân bại danh liệt, bởi vì chuyện trộm tác phẩm của em bị lộ ra, cô ấy đã triệt để bị phong sát, đuổi ra khỏi giới giải trí. Không chỉ có thế, cô ta còn nợ một số tiền lớn, nhà trọ đều bị lấy lại, bây giờ cô ta là kẻ nghèo hàn rồi! Tô Ảnh, cô ta đã nhận được báo ứng thích đáng, là anh trước kia mắt mù, mới bị cô ta lừa gạt! Tô Ảnh, người anh yên vẫn luôn là em!"

Tô Ảnh lập tức nở nụ cười: "Thật sao? Nhưng mà cách đây không lâu, anh còn luôn miệng nói, cô ta là người anh yêu nhất."

"Không không không, anh là cố ý lừa em mới nói như vậy, em chẳng lẽ không rõ sao? Luận tướng em, em xinh đẹp hơn so với Điền Mỹ Hòa. Luận bằng cấp, em cao hơn Điền Mỹ Hòa. Luận năng lực, em cũng mạnh hơn cô ấy. Em tốt như vậy, sao anh có thể không yêu em?" Vương Nhạc Đông tiếp tục ngửa đầu, không biết xấu hổ nói: "Tô Ảnh, Điền Mỹ Hòa cũng đã không còn lại chướng ngại giữa chúng ta nữa rồi, chúng ta có thể quay lại rồi!"

Bình luận

Truyện đang đọc