TỔNG GIÁM ĐỐC KIÊU NGẠO YÊU THƯƠNG VỢ

Nhìn thấy những nhãn hiệu nghe nhiều đến thuộc nhưng không mua nổi, Tô Ảnh không nhịn được bèn đưa tay kéo tay áo của Phó Thịnh, sợ hãi nói: "Phó tổng, tôi không có tiền. Sau khi tôi thanh toán xong tiền thuốc men liền để toàn bộ tiền lại cho mẹ, trên người của tôi chỉ có không đến hai vạn đồng..."

Không đợi Tô Ảnh nói xong, Phó Thịnh liền nắm tay Tô Ảnh, dắt cô đi thẳng vào Hermes.

Tô Ảnh ngẩng đầu nhìn thấy logo nhãn hiệu Hermes, liền bắt lấy ngón tay Phó Thịnh, hoảng sợ kêu lên: "Phó tổng, tôi chỉ có thể mua được một chiếc khăn lụa Hermes, anh cũng muốn tôi cầm một chiếc khăn lụa về thăm mẹ tôi chứ?"

Có lẽ là bị hình ảnh Tô Ảnh miêu tả chọc cười, Phó Thịnh ở bên ngoài luôn mặt lạnh như băng từ trước đến nay cũng phải nhếch môi cười: "Nói nhiều! Ai nói sẽ để cô chi tiền? Đi theo bản thiếu dạo phố, còn cần phụ nữ bỏ tiền sao? Đi tới đây!"

Sau đó, Phó Thịnh dắt Tô Ảnh cưỡng ép cô bước vào cửa hàng Hermes.

Sau khi đi vào, Tô Ảnh liền đứng thẳng người, cho dù cô không mua nổi, cũng không thể khiến Phó Thịnh mất mặt a!

Phó Thịnh đi vào, lập tức có một đám người đến chào đón: "Phó thiếu? Sao anh lại tự mình đến đây? Chẳng phải mọi ngày đều sai người hầu trong nhà tới mua sắm sao?"

Sau đó ánh mắt đám người kia rơi vào trên người Tô Ảnh... Khi thấy hai người nắm tay, trong nháy mắt bọn họ đều im lặng!

Đây là...

Bọn họ có quan hệ gì?

Tô Ảnh nhìn thấy đám người kia đang nhìn tay mình, lúc này mới phát hiện,  mình vẫn còn nắm tay Phó Thịnh.

Tô Ảnh vội vàng buông tay ra, giữ khoảng cách nhất định với Phó Thịnh.

Tô Ảnh ra sức dùng ánh mắt ra hiệu cho đám người kia:

Đừng hiểu lầm, đừng hiểu lầm!

Tôi biết Phó Thịnh là no. 1 trong suy nghĩ của vạn thiếu nữ, cho nên từ trước tới giờ tôi đều không có ý muốn tranh giành với các cô!

Tôi theo Phó Thịnh thế nhưng không hề có quan hệ với anh ta!

Phó Thịnh nhìn thấy động tác của Tô Ảnh, khóe mắt nhíu lại, có vẻ không được vui.

Phó Thịnh ngồi xuống ghế sa lon, chỉ vào Tô Ảnh: "Đưa cô ấy đi chọn đồ."

Tô Ảnh lập tức giải thích: "Không không không, không phải chọn cho tôi, mà là chọn quần áo cho một người phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi."

"Hừ!" Phó Thịnh hình như thật sự tức giận, cầm lấy quyển tạp chí người khác cung kính đưa qua, cúi đầu xem, không quan tâm đến Tô Ảnh nữa.

Chỉ còn Tô Ảnh đứng ở bên cạnh, trong lòng run sợ nhìn nhóm nhân viên kia cầm theo những bộ đồ trị giá mấy vạn đến hỏi xem cô có thích hay không.

Trong lòng Tô Ảnh không ngừng gào thét: "Chọn cho tôi cái rẻ nhất, đúng, tôi muốn cái rẻ nhất!"

Nhưng mà, trên mặt Tô Ảnh lại trưng ra nụ cười tiêu chuẩn, ngữ khí nhẹ nhàng: "Xin lỗi, mẹ tôi không thích màu sắc này, xin lỗi, mẹ tôi không thích kiểu dáng này, xin lỗi, mẹ tôi không thích hợp với loại này..."

Hình như Phó Thịnh cảm thấy phiền, ném tạp chí trong tay lên trên mặt bàn, chân dài duỗi ra, đi thẳng về phía Tô Ảnh, không chần chờ phân phó bọn họ: "Trừ những bộ cô ấy vừa mới từ chối, gọi lại toàn bộ sản phẩm, đưa đến biệt thự Thịnh gia!"

Mắt Tô Ảnh bỗng nhiên trợn to, tuyệt vọng kêu lên: "Phó tổng! Tôi không có tiền..."

Không đợi cô nói hết lời, Phó Thịnh đã nắm lấy cổ tay Tô Ảnh, kéo cô ra khỏi cửa hàng Hermes.

Toàn bộ nhân viên và quản lý cửa hàng Hermes đều ngây người!

A a a!

Người phụ nữ này là ai thế!

Sao lại được Phó tổng đối xử dịu dàng như vậy!

Lại còn mua toàn bộ đồ ở cửa hàng cho cô ấy!

Đúng là quá mức dịu dàng!

Trời ạ!

Phó thiếu của chúng ta, chẳng phải trước giờ không gần nữ sắc sao? Chẳng phải trước giờ không cho phép phụ nữ tới gần sao?

Như vậy, rốt cuộc người phụ nữ này là ai!

Đây đúng là chuyện đáng để ăn mừng!

Bình luận

Truyện đang đọc