TỔNG GIÁM ĐỐC TÀ ÁC YÊU THƯƠNG VỢ

Ròng rã hai ngày, Diệp Bắc Thành liên tục hồi tưởng câu nói kia của Du Tĩnh Nhã, không phải là bởi vì không sung sướng, mà là hy vọng vui vẻ hơn.

Chẳng lẽ vui vẻ đối với cô mà nói, chỉ đơn giản như vậy? A... Anh cười một tiếng, đơn giản thì tốt, anh chỉ thích giao thiệp với người phụ nữ đơn giản.

"Buổi tối có rảnh không? Cùng nhau ăn một bữa cơm thế nào?" Tà dương mới vừa lặn hướng tây, anh bấm điện thoại cho Du Tĩnh Nhã.

"Xin lỗi... Tối nay ông chủ chúng tôi mời ăn cơm, nếu như tôi không đi, anh là một ông chủ, anh hiểu mà."

"..." Anh im lặng cười cười: "Được rồi, tôi biết, hẹn lần sau."

Hộp đêm Mị Ảnh, đồng dạng là phòng bao số một, Diệp Bắc Thành nhìn chằm chằm bên trán trái Âu Dương Phong, khiếp sợ nhìn chăm chú hồi lâu mới hỏi: "Thanh Thanh đánh sao?"

"Trừ con cọp cái kia, còn có ai dám đánh đầu ông đây!"

Phốc... Phí Thiểu Thành ngồi ở phía bên phải mới vừa uống rượu vào miệng thiếu chút nữa phun ra ngoài, anh ho khan hai tiếng trêu: "Tôi nói anh là một người đàn ông, làm sao luôn bị đàn bà đánh vậy?"

"Phí Thiểu Thành, con mẹ nó nói mát, nhìn mặt anh kia da mịn thịt mềm, tương lai cũng là một người đàn ông bị vợ đánh!"

"Cắt, đừng tưởng rằng người người cũng sẽ bước rập khuôn theo anh, tôi nhắm hai mắt cũng so với lúc anh mở mắt thanh tỉnh, ban đầu khuyên anh vẫn không nghe, sống chết..."

"Được rồi." Diệp Bắc Thành cắt đứt lời Phí Thiểu Thành: "Chớ kích động anh ta."

Âu Dương Phong đã bị kích động, anh tức giận cầm lên một chai rượu trên bàn, uống một hơi cạn sạch.

"Đánh thì đánh rồi, uống nhiều như vậy làm gì?" Diệp Bắc Thành đoạt lấy chai rượu thứ hai của anh.

"Để cho tôi uống!" Anh nặng nề thở hổn hển.

Phí Thiểu Thành nhìn chằm chằm anh kìm nén đỏ mặt, bất đắc dĩ lắc đầu: "Anh Bắc, để cho anh ta uống đi, nói không chừng uống rượu tăng thêm cam đảm, tối nay có thể giáo huấn người đàn bà thối kia một chút."

sau khi Âu Dương Phong uống liền năm chai rượu, rốt cuộc hoàn toàn mất hết ý thức, anh bắt tay trái Diệp Bắc Thành lại, đau lòng ôm đầu khuyên can: "Anh Bắc à, anh nghe người anh em nói một câu đi, muôn ngàn lần không thể kết hôn, người anh em thật con mẹ nó muốn chết nè!"

Đông, vừa mới nói xong, người cũng rơi xuống đất.

Diệp Bắc Thành đem anh ta đặt nằm trên ghế sa lon xong, Phí Thiểu Thành không nhịn được oán trách: "Nhìn anh ta không có tiền đồ, thật không chịu nổi."

"Cũng không thể trách anh ta, ba của Dương Thanh Thanh khống chế toàn bộ mạch sống ngành dệt Đông nam á, vì sự nghiệp gia tộc, chỉ có thể ủy khuất chịu đựng."

Bình luận

Truyện đang đọc