TỔNG GIÁM ĐỐC TÀ ÁC YÊU THƯƠNG VỢ

Anh xoay người, nhìn thẳng cha mẹ, vô cùng thanh tỉnh bình thản nói: "Con đã ba mươi tuổi, là một người trưởng thành, con biết mình đang làm gì, xin ba mẹ không cần can thiệp quyết định của con nữa."

"Hỗn láo, có phải con muốn chọc chúng tôi tức chết hay không?" Diệp Quốc Hiền xanh mặt, huyết áp lại bắt đầu tăng cao, Đậu Hoa Nguyệt đứng ở một bên lật đật cầm lên một chai thuốc bên cạnh bàn, đổ ra mấy viên nhét vào trong miệng ông.

thở ra một hơi thật dài, Diệp Bắc Thành đi tới ngồi xuống bên cạnh cha: “Ba, nếu ba đã ở trước mặt truyền thông tuyên bố sẽ không phản đối, đã nói lên trong lòng biết trước đây là sự thật, nếu là chuyện ván đã đóng thuyền, bây giờ cần gì ba phải nổi giận?"

"Con..." Diệp Quốc Hiền bị anh chọt trúng điểm yếu, nghiến răng không nói ra được một câu.

Đậu Hoa Nguyệt sợ huyết áp chồng lại tăng lên, vội vàng trấn an ông: "Đừng nóng giận, đừng nóng giận..."

Cô đem tầm mắt dời về phía con trai, cười lạnh nói: " Được, nếu con cố ý muốn kết hôn với một phụ nữ mà ba mẹ cũng không đồng ý, ngược lại mẹ muốn nhìn một chút, cô ta có thể kiên trì ở nhà này bao lâu!"

Mẹ nói bóng gió bất quá Diệp Bắc Thành rõ ràng, anh đứng lên, bỏ lại một câu: "Sau khi kết hôn, hay là chúng con ở bên ngoài."

"Con đừng hòng!" Đậu Hoa Nguyệt lạnh lùng nói: "Con đem hôn nhân làm trò đùa ba mẹ có thể tùy ý con, nhưng cái vấn đề các con sau khi cưới nghỉ ngơi ở đâu, mẹ và cha con tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp nữa!"

Dừng lại nhịp bước, anh cười xoay người: "Không thỏa hiệp thì không thỏa hiệp đi, ba mẹ càng đối không tốt với cô ta, con càng muốn đối tốt với cô ta."

"Bắc Thành!" Tức giận gầm thét không có giữ lại bước chân anh, ra khỏi đại trạch Diệp gia, sắc mặt anh nặng nề đi tới bên xe, đang muốn mở cửa xe ——

"Cnh..." giọng nói vui vẻ truyền tới sau lưng, Diệp Bắc Thành không cần quay đầu lại cũng biết là ai.

Diệp Mộng Dao nhảy một cái ba bước chạy đến trước mặt anh, nũng nịu bắt lại cánh tay anh, dùng sức lay động: "Nghe nói anh sắp kết hôn rồi là thật sao?"

"Chuyện của người lớn trẻ con đừng hỏi." Anh nhìn chằm chằm em gái cau chân mày, nhẹ giọng khiển trách.

"Ai là trẻ nít? em cũng đã mười tám tuổi! anh và em đi vào, em nhất định phải biết anh tìm cho em chị dâu gì!"

Diệp Bắc Thành tránh thoát hai tay cô, mệt mỏi nói: "Đừng làm rộn, anh còn có việc."

Bình luận

Truyện đang đọc