TỔNG TÀI ÁC MA VÀ CÔ VỢ SÁT THỦ

Yêu nhau, vì nhau mà hi sinh tất cả mọi thứ cho nhau cho đến cuối cùng hạnh phúc đáp lại bằng mối tơ duyên đi hết quãng đường còn lại cuối cùng của mình, nắm tay nhau đi qua những thăng trầm, trắc trở tương lai nhưng đôi khi chỉ cần có như vậy chúng ta mới nhận ra thời gian lại trôi đi rất nhanh nhưng khi ngoảnh mặt lại người mà ta yêu vẫn còn ở đó vẫn còn bên cạnh ta không rời


Lãnh Minh An say sưa như đang trong giấc mơ nhìn lại từng khắc từng giai đoạn tình yêu của anh và cô, thế mới nói cô yêu anh từ khi tuổi còn chưa đến 10, vì anh mà đợi bao năm trời hay vì anh mà bước chân vào giới hắc đạo để rồi trở thành một sát thủ nổi tiếng trong giới hắc đạo chỉ vì cô muốn tìm anh


Tìm được anh, tuy anh đã thay đổi rất nhiều, rất nhiều đến nổi từ một cậu bé kháu khỉnh, hoạt bát năng động của trước kia, đến khi gặp lại anh đã trở thành một con người khác xưa hoàn toàn, một người đàn ông lạnh lùng, máu lạnh vô cùng


Tưởng rằng anh sẽ quên đi cô, sẽ không nhận ra cô mà có ai ngờ được cuộc đời trớ trêu anh chẳng những nhớ ra cô mà còn cho Lãnh Minh An một câu trả lời suốt ngần ấy năm, anh chờ cô, anh yêu cô..... Vậy là đủ


Đang suy nghĩ thì cô đã bị đánh thức bởi vòng tay ấm áp của người đàn ông đằng sau lưng


" Em làm gì mà thất thần thế kia"


Hàn Thiên vừa mới giải quyết một số công việc gấp trên công ty, sau khi giải quyết hết mọi chuyện mới yên tâm về bên cô, khi vừa vào đến cửa anh đã nhìn thấy cô vợ bé nhỏ mình đang ôm gấu bông của Hàn Lãnh Hân, cô con gái nhỏ của anh


Lãnh Minh An vừa thấy anh liền như một con sóc nhỏ mà nhảy vồ vào lòng anh


" Hmm có vài chuyện em đang suy nghĩ đấy , thực sự khó hiểu nhe ''


Hàn Thiên ngơ ngác không hiểu chuyện gì chỉ có thể ôm cô ngồi xuống ghế , nâng cằm hôn nhẹ vào bờ môi hồng hồng kia của cô
Đôi môi này ngày càng quyến rũ , thật không thể làm người ta không thể cưỡng chế , muốn lập tức vồ đến hôn lấy hôn để


" A Thẫm với Nhật Hạo hai người ở đâu lôi ra đứa bé mà nuôi vậy ''


Hàn Thiên thấy được sự ngây ngô của cô gái nhỏ trong lòng mà không khỏi bật cười to thành tiếng


" Ngốc thật ,
Bọn họ tất nhiên làm sao có con được , đứa trẻ đó là hai người bọn họ nhận nuôi đấy cô nương ''


Đến bây giờ cô mới thấy bản thân ngốc như vậy , cô ra thương trường , giải quyết biết bao chuyện trên đời không có thứ gì mà cô không biết , nhưng mà chắc có lẽ những chuyện mà cô biết chỉ là những thứ không phải của nữ nhân rồi


Đang suy nghĩ thì cô chợt rùng mình , quay qua đã bắt gặp được ánh mắt yêu nghiệt của Hàn Thiên nhìn lên cô chằm chằm , không cần nghĩ cũng đủ biết là anh đang muốn gì


" Anh mơ đi ''


Nói dứt lời cô lập tức đẩy anh sang một bên , thẳng thừng đứng dậy đi lên lầu
Để lại Hàn Thiên đang hoang mang ở dưới phòng khách , anh thật không hiểu đã làm gì chọc giận Lãnh Minh An này


" Ba , chơi với con đi ''


Hàn Lãnh Hân vừa thức dậy liền ôm lấy con gấu bông hồng hồng , đi ra khỏi phòng ngủ , vừa đi vừa dụi mắt mơ màng
Nhưng thấy anh liền bừng tĩnh , vui như thấy quà mà chạy ào ào như bão đến ôm chầm lấy chân anh


Hàn Thiên vui vẻ nhìn cô con gái nhỏ của mình , lòng cũng rất sảng khoải a ,
Ánh mắt dịu dàng ôm lấy thân ảnh nhỏ nhắn của con lên , hôn liền mấy cái vào cái má hồng hào bầu bĩnh có thể búng ra sữa kia của cô bé


" Tối nay ba ngủ cùng con đi , bỏ mẹ đi ''


Ánh mắt cô bé sáng bừng lấp lánh như đang mong đợi được sự đồng ý của ba nó vậy
Quả nhiên con gái luôn là người tình kiếp trước của ba nó mà , anh cũng đành bất lực , đồng ý thì sợ người kia giận , mà từ chối thì sợ cô nhóc này khóc la ầm ĩ cả đêm


Chuyện này anh bị qua rồi , không phải lần thứ nhất đâu a ,
Anh thật không ngờ , bản thân trước giờ đầu đội trời chân đạp đất chưa sợ bất cứ thứ gì , luôn luôn cao cao tại thượng , xem mạng bằng vung , giết người không chớp mắt , không sợ trời chu đất diệt


Mà bây giờ lại sợ hai tổ tông nhà này , anh thật sự không có thể ác như tên Vương Gia Uy kia
Mỗi khi muốn lạnh lùng dạy dỗ con nhóc đấy , thì nó lại giở trò làm nũng ỉ oi , chỉ cần thấy được vẻ mặt uất ức của nó , anh đã không thể cứng nhắc nữa rồi


Lãnh Minh An vừa lên phòng đã nằm ườn ra giường lười biếng cầm máy tính đánh một vài bộ phim vừa mới ra , cũng coi như quá hợp lý cho một buổi tối nhàn nhã rồi


Đang xem kịch tính thì cô bị mất tập trung bởi tiếng nước tắm rơi lã chã xuống nền nhà trong phòng tắm nó lại phù hợp với cảnh phim mà cô đang xem , Lãnh Minh An không ý thức được mà nuốt nước miếng ừng ực , ánh mắt láo liên không thôi


Hàn Thiên đi ra với mái tóc ướt nhiễu xuống thân thể cường tráng thật hấp dẫn người nhìn , Lãnh Minh An không chủ động được mà nhìn lén anh


Sau khi mặc đồ ngủ , anh liền đi đến bên giường , cô chủ động nhích sang chổ của cô
Hàn Thiên nhìn thấy biểu cảm e thẹn , lấp liếm kia của cô trong lòng không khỏi vui sướng


" Em không muốn , anh cũng không làm ,
Nay anh sang phòng Hân Hân ngủ , em ngủ mình đi nha ''


Nói rồi anh đặt nụ hôn nhẹ lên trán của cô , rồi cũng lấy gối của mình rời khỏi phòng ngủ
Để lại một Lãnh Minh An ngớ ngẩn không hiểu chuyện gì đang xảy ra , hôm nay anh không gì sao chỉ hôn cô rồi rời đi vậy sao


Chẳng lẽ là lúc chiều cô làm anh giận , nên anh mới cuốn gối qua phòng con ngủ ? Ôi thật là , từ khi nào anh lại có cái tính trẻ con này thế nhỉ ?


Hứ ,
Cô cho anh giận được thì giận luôn , để xem khi cô giận rồi anh làm gì năn nỉ cô , nói rồi cô quăng suy nghĩ đó sang một bên tiếp tục xem bộ phim còn đang dở chừng , coi đến tận khuya , Lãnh Minh An mới dè tâm trạng tức tối đi xuống phòng Hàn Lãnh Hân xem tình hình coi hai cha con nhà này đang làm cái gì


Nhìn đồng hồ lúc này cũng 12:00 giờ khuya rồi , không biết hai cha con đã ngủ chưa hay còn đang thức mà vờn nhau đây
Cô đi nhẹ nhàng xuống lầu cũng nhẹ nhàng mở cửa phòng , thì đã thấy cô con gái nhỏ của mình đang ngủ ngon lành trong vòng tay của ba nó


Nhìn khuôn mặt của con bé trông rất vui vẻ và hạnh phúc đây mà , dù gì từ lúc con bé một tuổi cô và anh đã quyết định cho con bé ngủ riêng rồi , ít khi lắm anh hoặc cô mới xuống ngủ cùng con bé


Giờ đây hiếm khi cô mới thấy được khung cảnh ngàn vàng này thật sự không có từ gì có thể miêu tả được cảm xúc trong lòng cô ngay lúc này
Được anh yêu , được anh chấp nhận , được anh bảo bọc trong tình yêu và có thể sinh cho anh một đứa con giống anh như thế , quả thật là một hạnh phúc trọn vẹn nhất mà cô từng trải


Cô chỉ anh như thế !
Chỉ cần có anh , có con là đủ hạnh phúc đủ viên mãn lắm rồi , cô không cầu gì hơn , chỉ cầu người mà cô yêu người mà cô muốn bảo vệ có thể bình an vô sự suốt cả cuộc đời , không gặp phải bi ai bi thương của cuộc sống này đem lại , mặc dù cô biết con đường của cô và anh là con đường muôn trùng nguy hiểm


Vậy thì đã sao ? Chỉ cần anh và cô đủ bản lĩnh , giữ vững tinh thần lập trường như trước kia thì không có gì có thể làm khó được


Nhất định là như vậy !

Bình luận

Truyện đang đọc