TỔNG TÀI BÁ ĐẠO GIÀNH VỢ YÊU

Bạch Lộ mơ màng lấy lại tinh thần, nghe anh nói đến chuyện mất vệ sinh, cô cũng vô thức phản bác lại: “Anh cũng... mất vệ sinh...”

“Anh là đàn ông!”

Chuyện này thì khác giới tính cũng có gì khác nhau đâu chứ?

“Còn nữa, về sau không cho phép ngậm ngón tay của mình trước mặt người đàn ông khác, biết không?”

Bạch Lộ định hỏi vì sao, hơn nữa cô cũng không rảnh rỗi đến mức đi ngậm ngón tay của mình, nhưng cô vừa định lên tiếng thì điện thoại của Lương Phi Phàm reo lên, không khí mờ ám giữa hai người bị tiếng chuông điện thoại dồn dập phá vỡ.

Lương Phi Phàm chậm rãi thả lỏng thân thể của cô ra, nhưng vẫn không để cô rời khỏi đùi anh, một tay của anh vẫn giữ chặt lấy eo cô, khiến cho cô không thể động đậy được, một tay lấy điện thoại di động, nhìn thoáng qua dãy số trên màn hình, vẻ mặt lười biếng lúc này mới nghiêm túc hơn một chút.

“Để cho em xuống...”

Bạch Lộ thừa cơ giãy dụa, có lẽ cuộc điện thoại này rất quan trọng, cho nên Lương Phi Phàm không tiếp tục làm khó cô nữa, anh cẩn thận thả cô xuống, sau đó bản thân anh cũng đứng dậy: “Cô ở đây chờ tôi một chút, tôi còn chưa ăn cơm, chờ tôi nghe điện thoại xong thì cùng nhau ăn.”

Vừa đi được hai bước, anh lại không yên tâm, quay trở lại chỗ cô: “Đừng có chạy đó, biết không? Cho dù chạy, anh cũng có thể bắt em trở lại!”

Bạch Lộ mấp máy môi, cũng không đáp lại. Thấy anh sải bước đi ra xa nghe điện thoại, cô thật sự rất muốn quay đầu bỏ chạy, nhưng nghĩ tới câu nói cuối cùng của anh, cô vẫn nên từ bỏ ý định thì hơn.

Cô buồn bực đứng tại chỗ, cảm thấy không có việc gì làm, cho nên lại ngồi xuống lần nữa, cầm tạp chí trên mặt bàn lên đọc.

Ở góc khác của văn phòng, Lương Phi Phàm đi ra xa, xác định Bạch Lộ sẽ không nghe thấy giọng của anh, lúc này, anh mới nhận điện thoại.

“Có chuyện gì vậy?”

Đầu dây bên kia điện thoại là một giọng nữ: “Em muốn gặp anh một lần.”

Lương Phi Phàm bỏ một tay vào túi quần, ánh mắt thâm thúy liếc qua người phụ nữ ngồi trên ghế sô pha, thấy cô ngồi ở đó xem tạp chí, anh lập tức hạ thấp giọng xuống: “Không thể nói qua điện thoại sao?”

“Ồ, Phi Phàm, từ bao giờ mà việc em muốn gặp anh một lần lại trở nên xa xỉ như vậy?” Giọng điệu của Diệp Lân truyền qua điện thoại, mang theo vài phần không cam lòng: “Anh đừng quên, em muốn đến EC của anh để làm việc, chức vụ này là bác Lương đích thân sắp xếp cho em, cho dù bây giờ anh không gặp em thì ngày nào chúng ta cũng sẽ sớm chiều ở chung mà thôi!”

“Diệp Lân, em suy nghĩ nhiều rồi, hôm nay anh có chút việc bận...”

Quan hệ giữa nhà họ Lương và nhà họ Diệp không tệ, bọn họ còn hợp tác với nhau rất nhiều hạng mục, hơn nữa, Lương Phi Phàm biết, những năm này Diệp Lân đã hi sinh rất nhiều cho anh. Một cô gái lại cố gắng học thiết kế giống anh, bởi vì cô ấy muốn tương lai có thể giúp đỡ được cho anh. Lúc trước anh không ngăn cản, bởi vì anh cho rằng Diệp Lân chính là vợ tương lai của Lương Phi Phàm anh, nhưng bây giờ tình huống đã thay đổi, trong lòng của anh cũng tăng thêm cảm giác áy náy với cô.

“Em đã đứng dưới công ty anh rồi!” Diệp Lân đi thẳng vào vấn đề: “Cho dù anh bận rộn hơn nữa thì cũng không bận đến mức không có thời gian dành cho em chứ? Hiện giờ em sẽ lên ngay.”

Lương Phi Phàm cúp điện thoại, đưa tay day day huyệt thái dương, nhìn người phụ nữ vẫn đang ngồi trên ghế sô pha đọc tạp chí.

Anh nhíu mày, do dự một chút rồi mới cất bước đi qua.

“Đói không?” Vừa nãy ở nhà ăn anh biết cô cũng không ăn được nhiều: “Anh còn chút việc phải xử lý, em xuống bãi đỗ xe đợi anh trước đi, khoảng mười lăm phút nữa anh sẽ xuống.”

Anh đưa chìa khóa xe cho Bạch Lộ, sau đó dường như nhớ ra điều gì đó: “Hôm qua anh giúp em tìm mấy quyển sách liên quan đến kiến trúc thiết kế rồi, hôm nay quên không mang lên, hẳn là vẫn ở dưới xe, em xuống dưới đó tìm thử xem sao, em cứ ở đó đọc sách, chờ anh một chút, được không?”

Giọng của anh trầm thấp dễ nghe, lại có chút giống như trưng cầu ý kiến của cô.

Bạch Lộ không muốn phủ nhận, giờ phút này cô có cảm giác như được người ta nâng niu trong lòng bàn tay vậy.

Mà cảm giác này khiến cho cô không kìm lòng được, gật đầu thuận theo ý của anh. Cô đưa tay ra nhận lấy chìa khóa xe trong tay Lương Phi Phàm, ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ treo tường, cô nói: “Cách giờ làm việc buổi chiều còn không đến một giờ, sợ anh không đủ thời gian ăn cơm thôi. Nếu như anh bận quá thì em có thể tự giải quyết...”

“Buổi chiều em không phải đến bộ phận thiết kế sao?” Lương Phi Phàm cắt ngang lời cô: “Còn có khoảng mười ngày nữa là ba tháng đúng không?”

Thứ anh nói đến là em bé trong bụng cô, Bạch Lộ đếm thời gian: “Còn mười hai ngày.”

“Lát nữa ăn chút gì đi, anh đi cùng em đến bệnh viện.” Dường như anh đã sắp xếp xong xuôi: “Kiểm tra thai nhi thôi... Chiều nay anh còn có chuyện muốn nói với em, bên Lí Đình Thận anh sẽ trực tiếp bảo Quan Triều giúp em xin nghỉ phép, em không cần lo lắng.”

Trong lòng anh, vẫn có chút sợ hãi cô và Diệp Lân đụng mặt.

Đương nhiên, cũng không phải là anh chột dạ, chỉ là anh không muốn phức tạp hóa mọi chuyện mà thôi, huống chi anh đã phải bỏ ra rất nhiều công sức mới có thể khiến người phụ nữ quật cường này đến gần mình, hiện giờ trưởng bối trong nhà đã khiến anh đủ nhức đầu rồi, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.

Bạch Lộ cũng không nghĩ nhiều, anh sắp xếp xong tất cả rồi, cô cũng không tiện nói gì thêm, dù sao đây cũng là con của hai bọn họ, đương nhiên phải kiểm tra tình hình rồi.

Cô đi ra khỏi thang máy, đi vào bãi đỗ xe.

Chìa khóa xe nằm trong tay cô, nhưng cô không biết xe của Lương Phi Phàm dừng ở chỗ nào, vì vậy cô bấm chuông báo, ở cách đó không xa lập tức vang lên tiếng báo động của xe.

Là bộ phận cảm ứng.

Cô đến gần, đúng lúc nhìn thấy ở lối vào có một chiếc xe màu xám bạc đang chạy tới, khi vào chỗ rẽ trong hầm, xe đi chậm lại, cũng vì vậy cô thấy rõ người ngồi trên ghế lái.

Bước chân của Bạch Lộ vô thức dừng lại, cả người đứng sững lại, cô trơ mắt nhìn chiếc xe kia đi càng lúc càng xa, cuối cùng biến mất ở khúc cua.

Vừa rồi là Diệp Lân sao?

Sâu trong đáy lòng cô giống như có tiếng gào thét...

Là Diệp Lân, cô thấy rất rõ ràng, cho nên cô lập tức hiểu vì sao Lương Phi Phàm muốn cô rời đi, có lẽ bởi vì người anh muốn gặp chính là Diệp Lân.

Cô mím môi, đi thẳng về phía xe, đi hai bước mới phát hiện ra mình đã đi nhầm hướng, đèn báo màu đỏ vừa nãy vẫn đang lấp lóe hiện giờ đã biến mất, cô lại ấn nút chiếc chìa khóa xe một lần nữa, sau đó tín hiệu lại vang lên.

Cô quay lại, mở cửa xe, xoay người ngồi vào trong.

Theo lời Lương Phi Phàm nói, cô tìm trong ngăn để đồ, quả nhiên thấy ba quyển sách rất dày, đều liên quan tới thiết kế kiến trúc, hơn nữa còn là bản số lượng có hạn.

Sách quý giá như vậy, trước đây cô đã tìm rất nhiều lần, nhưng đều phí công vô ích, không ngờ hiện giờ sách đã nằm trong tay cô, nhưng cô lại không có chút vui vẻ nào.

Trong lòng cô luôn có cảm giác lo lắng.

Diệp Lâqn đến gặp Lương Phi Phàm, vì sao anh không nói gì với cô?

Anh đẩy cô ra ngoài, đơn độc gặp mặt cùng Diệp Lân, là bởi vì sao?



Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì Lương Phi Phàm sao phải nói với cô chứ? Cô cũng đâu phải là gì của anh…

Đầu óc cô vô cùng hỗn loạn, đứng ngồi không yên. Bạch Lộ phát hiện ra cô không có cách nào tập trung được tinh thần.

Mấy cuốn sách trong tay bị cô vô thức lật vài tờ, cuối cùng vẫn bị cô đóng lại...

Mười lăm phút, Lương Phi Phàm nói với cô là mười lăm phút anh sẽ xuống. Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy thời gian trôi qua lâu như vậy.

Mỗi phút, mỗi giây đều giống như đang giày vò cô.

“Nói đi, tìm anh có chuyện gì?” Lương Phi Phàm ngồi trên ghế, ngón tay thon dài gõ lên trên mặt một tập tài liệu.

Diệp Lân đem bản kế hoạch của mình đặt trước mặt anh: “Đây là thứ hôm nay em muốn cho anh xem.”

Lương Phi Phàm chỉ hơi động một chút, anh nhìn liếc qua chữa “nửa quý” trên bản kế hoạch, nhưng không vội vàng đọc, mà chỉ đưa mắt nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt.

“Đây không phải là thứ bây giờ em nên đưa cho anh nhìn, từ sau khi anh tới EC thì chuyện hợp tác giữa nhà họ Lương và nhà họ Diệp anh đã không tham gia nữa rồi.”

“Anh không nghĩ đến trụ sợ chính của Lương thị sao?” Diệp Lân cười lạnh: “Phi Phàm, trong nhận thức của em, anh cũng không phải một người đàn ông chỉ cam lòng hướng tới EC, mục đích cuối cùng của anh không phải là toàn bộ Lương thị sao? Đây là kế hoạch hợp tác trong vòng nửa quý của nhà họ Lương và nhà họ Diệp, vì sao anh lại không muốn biết?”

Lương Phi Phàm khẽ động ngón tay, đẩy bản kế hoạch đến trước mặt Diệp Lân, anh căn bản không hề có ý định xem xét.

Tiếng nói của anh vẫn bình tĩnh như cũ: “Không phải vấn đề muốn biết hay không, mà đây là vấn đề quy củ. Hiện giờ anh ngồi ở vị trí này, anh muốn làm chuyện chính mình nên làm mà thôi. Diệp Lân, anh rất cảm ơn vì em đã suy nghĩ cho anh, nhưng chuyện này không cần thiết.”

Ánh mắt Diệp Lân tối sầm lại: “Vì người phụ nữ kia sao?”

Lương Phi Phàm nhíu mày, trong lòng cũng biết được Diệp Lân đang nói vào chủ đề chính, vì vậy anh không nói tiếp, chỉ im lặng liếc nhìn đồng hồ treo tường.

Năm phút trôi qua rồi, còn dư lại mười phút.

Anh không muốn thất tín với người phụ nữ của mình, một giây một phút cũng không muốn!

“Phi Phàm, trước đây anh không như thế, công việc đối với anh mới là quan trọng nhất, anh xác định anh đang đi đúng hướng chứ? Anh nghĩ lại đi, cuối cùng anh sẽ nhận được tất cả những thứ anh muốn có đó!”

Nội bộ Lương thị rất phức tạp, tuy Lương Kiếm Nam một tay tạo ra tập đoàn, nhưng bên người Lương Kiếm Nam lại có vài người cùng thế hệ. Lương Kiếm Nam là đại ca, năm đó cùng vài người anh em lập nghiệp, cho tới bây giờ thì cả đám người kia đều có ý định xin một chén canh, hiện giờ vẫn đang thưa kiện, có vài cổ đông đã bắt đầu rục rịch.

Lương Phi Phàm có đầu óc kinh doanh rất tốt, thủ đoạn lại nhanh chóng quyết đoán, nhưng vì tuổi còn trẻ mà lại lên như diều gặp gió nên đám lão già kia đã nghĩ hết biện pháp để anh rời khỏi trụ sở chính của Lương thị, chuyển đến EC.

Nhưng trước giờ Diệp Lân luôn cho rằng Lương Phi Phàm không phải là người đàn ông cam tâm tình nguyện ở lại EC cả đời, mà Lương Kiếm Nam cũng không có khả năng bỏ mặc con trai mình. Dù sao EC này cũng chỉ là một công ty con, mà mục tiêu của anh chính là toàn bộ Lương thị.

Còn Diệp Lân cô chính là người có thể trợ giúp anh leo lên đỉnh cao kia! Xem thêm...

Bình luận

Truyện đang đọc