TỔNG TÀI CÂM: EM LÀ ĐỊNH MỆNH CỦA ANH!



Ngồi ngoài phòng cấp cứu, Hạ Nhược Hy đan chặt tay nhau, mắt không ngừng rơi lệ.

Là tại cô bất cẩn nên anh mới xảy ra chuyện này.

Từ lần này đến lần khác đều là Mặc Đình Phong vì cô nên bị thương, bây giờ đang từng giây từng phút chiến đấu ở trong phòng bệnh.

Hà Vân Phi và Hàn Nhung từ bên ngoài chạy vào, thấy dáng vẻ tàn tạ của Hạ Nhược Hy, áo quần đầy máu me, Hà Vân Phi xanh mặt.

"Đình Phong… tại… tại sao nó bị tai nạn xe, kể lại cho mẹ mau lên!"
Hạ Nhược Hy cảm thấy vô cùng tội lỗi, nắm tay bà, cô rơi nước mắt.

"Mẹ à, đều là tại con nên anh ấy mới như vậy, là con không tốt!"
Hà Vân Phi chưng hửng nhìn cô, ánh mắt lộ ra khó chịu.

Hàn Nhung liền kéo vai cô, lên tiếng:
"Chuyện là thế nào, con hãy kể lại cho mẹ chồng con và mẹ hai nghe xem nào!"
Hạ Nhược Hy bắt đầu kể lại sự việc.

Mặc Nhi đã bị tên đàn ông áo đen bắt cóc, khi đuổi theo bọn chúng, cô không chú ý, vô tình mém bị chiếc xe tải tông trúng, thế là Mặc Đình Phong vì đỡ cho cô, bây giờ nằm trong phòng cấp cứu nguy kịch.

Hàn Nhung thấy trong đấy có điểm bất thường.

Lạ thật, Hạ Nhược Hy là chạy bên lề đường vậy mà chiếc xe tải kia vẫn tông được, có quá là vô lý không?

Hà Vân Phi cũng thấy rất lại.

Tuy nhiên chuyện quan trọng bây giờ là Mặc Đình Phong đang nguy kịch trong phòng bệnh, bà không thể suy nghĩ thêm gì.

Quay lại sau khi Mặc Nhi bị tên đàn ông áo đen kia bắt đi, một chiếc xe hơi cũ kỹ dừng trước mặt, tên đó nhanh chóng lên xe, không quên khoá cửa.

Ở đằng trước cũng có hai tên đàn ông áo đen, chính là động bọn của tên này, tên lái xe lên tiếng:
"Mẹ kiếp, mày đúng là đồ ngu, bắt người cũng bắt nhầm nữa!"
"Sao chứ?"
Tên kia bất ngờ, liền được tên ngồi ghế phụ lái trả lời:
"Người mày bắt là thiên kim tiểu thư của Mặc gia.

Còn người mày cần bắt chính là Hạ Nhược Hy, mợ cả Mặc gia đấy!"
"Như vậy… thì làm sao đây? Lão đại sẽ giết chết chúng ta mất!"
"Đừng lo, tao đã thuê một xe tải lớn đi
cán chết Hạ Nhược Hy rồi.

Mục đích của đại ca làm muốn giết chết cô ta, Cho dù không thể bắt tận tay nhưng nếu cô ta chế đi thì đại ca cũng vui rồi, chúng ta sẽ không bị trách phạt."
Tên kia thở phào nhẹ nhõm.

"Mày đúng thật được việc quá!"
"Đương nhiên"
Bọn họ thong thả nói chuyện với nhau như thế, nào biết ết Mặc Nhi bên cạnh đã tỉnh lại một lúc lâu rồi.

Cô nghe đến đoạn bọn họ đã thuê một chiếc xe tải hãm hại Hạ Nhược Hy mà rùng mình.

Không được, cô phải nhanh chóng thoát thân khỏi đây trước khi chiếc xe tải đó làm hại Hạ Nhược Hy.

Bỗng điện thoại tên ngồi ở ghế phụ lái vang lên.

Tên đó bắt máy nghe, một lúc thì chưng hửng hỏi to.

"Cái gì? Người bị tông là Mặc Đình Phong chứ không phải Hạ Nhược Hy à? Cái người làm ăn kiểu gì vậy.

Từ loa điện thoại, Mặc Nhi nghe sơ sơ qua, Mặc Đình Phong vì cứu Hạ Nhược Hy mà đã bị xe tải tông trúng, cô bàng hoàng vô cùng.

"Mẹ kiếp, biết ăn nói thế nào với lão đại đây?"
"Về báo cáo rồi tính tiếp vậy!"
"Còn con nhỏ này thì sao?"
"Bắt nó về làm con tin ép Hạ Nhược Hy ra mặt cũng được phết đó chứ!"
"Ý hay đấy!"

Mặc Nhi tức tối muốn tung cước đá bay mấy tên này ra khỏi xe, cô có học võ, đạt đai đen taekwondo đã lâu, cô nghĩ sẽ đủ sức quật ngã ba tên này.

Nhưng bây giờ xe chạy với tốc độ rất nhanh, khá nguy hiểm, Mặc Nhi không thể làm gì.

Bỗng chiếc xe đột ngột dừng lại, tên lái xe tức tối chửi một câu:
"Chết tiệt, cái xe này lại bị quái gì nữa rồi!"
"Để tao xuống xe coi thử!"
Mặc Nhi cười thầm trong lòng, xem ra đến trời cũng đã giúp cô rồi.

Lập tức cô bật người dậy đá một cước vào người tên đàn ông bắt mình khiến hắn ngã nhàu đập lưng vào cánh cửa.

Sau đó cô chạy lên cánh cửa đã mở khoá phía trước do người đàn ông ban nãy xuống kiểm tra xe mở ra.

Mới vừa bước lên đã bị tên cầm lái kéo tóc về sau đập mạnh đầu cô vào vô lăng, Mặc Nhi đau đến muốn ngất xỉu nhưng cô cố để mình tỉnh táo nhất có thể, vung chân đá vào hạ bộ tên đó, thành công chạy thoát ra khỏi xe.

Tuy đã chạy ra khỏi xe rồi nhưng không đồng nghĩa với nguy hiểm không còn đeo bám.

Tên đàn ông kiểm tra bộ máy xe phát hiện hành tung của cô, liền sấn đến muốn bắt cô trở lại, Mặc Nhi nào cho phép, cô đấm vào mặt hắn, chọc cho tên đàn ông này tức điên, hạ sức lực càng mạnh.

Hai tên trong xe cũng ra ngoài hợp sức bắt Mặc Nhi.

Mặc Nhi ban nãy bị đập đầu vào vô lăng khá mạnh, bây giờ vẫn choáng váng, sức yếu hơn, sao có thể cạnh lại ba tên đàn ông cao to này.

Cô bị quật xuống đất, bị đấm đá tàn nhẫn.

Dùng hết sức bình sinh quật người đàn ông đang đánh mình xuống đất, cô nhanh chân chạy chạy thoát.

Ba tên đàn ông dí sát đuôi, Mặc Nhi không còn cách nào khác nữa, nhấm đại vào một chiếc xe ô tô màu xám bạc phía trước mặt, mở cửa chui vào trong.


Mấy tên đàn ông xấu xa kia liền bị bỏ lại phía sau, xa dần xa dần.

Mặc Nhi hít thở gấp gáp, ngã người về sau, cô như mất hết nửa cái mạng, chợt nhớ đến điều gì đó quay mặt nhìn người đàn ông đang lái xe.

Người đàn ông này có khuôn mặt vô cùng ưa nhìn, dáng dấp tuyệt mỹ, đang ngạc nhiên nhìn cô.

"Sao cô vào xe tôi?"
Mặc Nhi liên tục xua tay, sợ bị hiểu lầm là người xấu, cô gấp gáp giải thích:
"Không phải như anh nghĩ đâu, tôi… tôi bị bọn người đó bắt cóc, tôi đã cố hết sức để thoát khỏi bọn họ, anh nhìn xem dáng vẻ của tôi có giống nói dối không?"
Người đàn ông gật đầu tỏ ra đã hiểu.

Có ý tốt muốn biết danh tính của Mặc Nhi, hỏi:
"Cô tên gì, nhà ở đâu, tôi đưa cô về!"
Đầu óc Mặc Nhi bây giờ xa sầm lạ thường, mắt bắt đầu mờ nhạt dần, cô yếu ớt đáp lời:
"Tôi… tôi tên Mặc Nhi, nhà tôi… nhà tôi là Mặc gia!"
Nghe đến hai chữ Mặc gia, sắc mặt người đàn ông bỗng có biến chuyển.

Tai nghe Mặc Nhi hỏi:
"Ơn nhân à, anh tên gì thế!"
Người đàn ông nắm chặt vô lăng, đáp lời cô:
"Tôi tên Hứa Tần Lâm!"
Không nghe cô gái nói thêm bất cứ thứ gì nữa, Hứa Tần Lâm tò mò cất mắt nhìn qua Mặc Nhi, bỗng thấy dòng máu đỏ thẫm từ trên đầu cô chảy dài xuống sườn mặt xinh đẹp, cô đã bất tỉnh nhân sự, Hứa Tần Lâm hoảng hốt lái xe nhanh hơn nữa..


Bình luận

Truyện đang đọc