TỔNG TÀI CÂM: EM LÀ ĐỊNH MỆNH CỦA ANH!



Trong một căn phòng chật hẹp, một cậu bé đang bị trói toàn thân chật cứng, thế nhưng ánh mắt của cậu không hề sợ hãi, cô tìm cách thoát thân nhưng không thể nào được bởi người bắt cậu rất cán trọng, không để cậu có cơ hội thoát thân.

Bỗng cánh cửa phòng được mở ra, sau đó hiện lên bóng lưng của người đàn ông cùng với cặp vợ chồng trẻ.

Cặp vợ chồng thấy cậu bé bị trói hết tay chân vô cùng lo lắng, người vợ muốn đến gần cứu con trai thì bị mấy tên áo đen hung hăn hất ra.

Người chồng lên tiếng với người đàn ông trung niên kia:
"Đây là giấy chuyển nhượng lại gia sản của Mặc gia, cậu ký đi, ký xong thì trả lại con trai cho tôi!"
Người đàn ông thích thú cười phá lên man rợ, thích thú ký lên tờ giấy, nhưng sau đó thì trở mặt, sai thuộc hạ đem lên một lọ thuốc, bóp cằm cậu bé đổ thuốc vào.

Lập tức màu da cậu bé chuyển dần thành xám, đau đớn như có ngàn con kiến cắn nát cơ thể, Cậu bé không thể chịu được nữa tiền ngã xuống đất ngất xỉu.

Người mẹ lúc này đau đớn khóc không thành tiếng, muốn qua cứu con mà những tên áo đen cứ ngăn cản.

"Thuốc này sẽ khiến nó không sống qua ba mươi tuổi, nó sẽ không thể giành lại gia sản Mặc gia!"
Lúc người đàn ông đang đắc ý cười lớn thì cảnh sát ồ ạt kéo đến, người đàn ông kia và đám thuộc hạ của hắn toàn bộ bị bắt, bảng chuyển nhượng của theo đó mà bị huỷ, mọi chuyện đều trở lại bình thường chỉ có cậu bé là chịu đau đớn quằn quại.

"Aaaa!"
Mặc Đình Phong cảm nhận rõ sự đau đớn kia trong giấc mơ, tiếng hét đau đớn của anh khiến Hạ Nhược Hy trong lòng giật mình.

Thấy anh đang ú ớ trong miệng, trên trán dầm dề mồ hôi chảy xuống, bộ dạng vô cùng chật vật.

Hạ Nhược Hy hoảng hốt lay người Mặc Đình Phong thức giật, bật đèn sáng lên, nắm lấy tay anh.


"Đình Phong, anh gặp ác mộng à?"
Mặc Đình Phong như vừa trải qua cơn thập tử nhất sinh, miệng không ngừng thở, đột ngột ôm chặt cô, mệt mỏi lên tiếng:
"Xin lỗi, làm em thức giấc rồi!"
Anh vừa gặp ác mộng, vậy mà câu nói đầu tiên là xin lỗi vì đã làm cô thức giấc khiến cô mủi lòng, lắc đầu.

"Không sao cả!"
Cả người anh toàn là mồ hôi, sợ cô khó chịu, anh vào nhà tắm muốn tắm, dặn dò Hạ Nhược Hy cứ ngủ trước, anh tắm xong sẽ quay lại giường.

Rõ là thường giờ này cô rất buồn ngủ nhưng bây giờ không buồn ngủ nữa, trầm mặt nhớ lại dáng vẻ ban nãy của anh.

Là giấc mơ gì làm Mặc Đình Phong sợ hãi đến vậy?
Ngày hôm sau Mặc Đình Phong không đi làm, ở nhà với cô một ngày.

Ngoài anh chăm ra còn có Hà Vân Phi.

Bà đích thân nấu ăn cho cô món canh hầm xương bà với rau củ hết hai tiếng đầu đồ, mục ra bát thơm lừng cho con dâu.

Hạ Nhược Hy được đích mẹ chồng nấu ăn cho nên rất vui vẻ, chỉ là cô hơi nhạy cảm với mùi hương này, tuy rất thơm nhưng đối với người mang thai như cô nó khá khó chịu.

Sợ rằng nói không ăn được thì mẹ chồng buồn lòng, Hạ Nhược Hy cố nén cơn khó chịu, múc một muỗng lên ăn, vừa nước vào thì cơn buồn nôn dâng trào, cô bụm miệng chạy vào nhà vệ sinh.

Mặc Đình Phong cũng chạy đi theo cô, lo lắng vỗ lưng cho vợ, tận tay rửa miệng cho cô.

Thấy vẻ mặt anh còn nghiêm trọng hơn mình, Hạ Nhược Hy vô cùng buồn cười, cô lắc đầu bảo mình không sao hết.

Vừa ra khỏi phòng vệ sinh, Mặc Đình Phong đã nóng nảy bảo người gọi bác sĩ đến xem cho cô, Hạ Nhược Hy cùng mọi người bất lực với anh.

Mặc Hy lên tiếng:
"Anh cả à, bà bầu có thai nôn nghén là chuyện bình thường, không có gì đáng lo ngại đâu anh!"
Hạ Nhược Hy cũng giải thích:
"Ngày nào em ăn chả buồn nôn, anh đừng lo lắng thoái hoá nữa!"
"Cái gì? Ngày nào cũng buồn nôn sao em chịu nổi? Không được, phải gọi bác sĩ!"
Cô hít sâu vào một hơi, xoay người anh đối diện mặt mình.

"Mặc Đình Phong, anh bình tĩnh đi có được không, người có thai là em em hiểu có khó chịu hay không khó chịu, anh đừng sốt sắn như vậy nữa!"
Hà Vân Phi cũng nói:
"Chuyện nôn nghén nhiều hay ít là phụ thuộc vào cơ địa của bà bầu.

Xem ra Nhược Hy thuộc dạng người khó ăn uống khi mang thai rồi!"
Sau một lúc nghe mọi người giải thích thì Mặc Đình Phong đã từ bỏ ý định mời bác sĩ, nhưng anh vẫn lo lắng.

"Như thế Nhược Hy sẽ khó chịu lắm!"
Mặc Đình Phong nhìn cô mang thai năm tháng mà không mũm mĩm chút nào, sinh ra lo ngại.


Lúc này bà nội Mặc chống gậy bước vào, già dặn cất lời:
"Chuyện này cũng dễ thôi! Bà đã lường trước được nên đã hỏi thầy Lý, vừa hay Ông ấy có thể bốc thuốc cho cho bầu dễ ăn uống hơn.

Thuốc than bà đã đưa cho Tố Linh nấu rồi, một ngày chỉ cần uống một lần là đủ, uống cỡ bốn năm ngày là được!"
Anh cảm ơn bà nội một tiếng, còn mừng hơn cả cô nữa.


Tối hôm nay thời tiết khá là lạnh, Hạ Nhược Hy đang ở ngoài cửa sổ nhìn ngắm ánh sao trời.

Mặc Đình Phong khoát một cái áo ấm dày cho cô rồi ôm cô từ phía sau, yêu thương hôn nhẹ lên cái má mềm mại.

Đối với hành động thân mật này của anh, cô không còn bày xích nữa ngược lại rất thoải mái trong lòng.

"Ngày mai là đến lịch khám thai tuần sáu, anh đưa em đi được không?"
"Đã nhanh thế rồi sao?"
Mặc Đình Phong nhìn xuống bụng cô, bé con có hai người vậy mà gần tháng sáu tháng tuổi.

Hạ Nhược Hy mỉm cười khi thấy vẻ mặt anh chăm chú nhìn bụng mình, lại áp tai nghe tiếng tim đập của đứa bé, miệng thích thú nhếch lên.

"Sáng mai sao? Sáng mai anh có lịch họp quan trọng, có lẽ đến trưa mới về được, em ở nhà chờ anh được không?"
Cô gật đầu.


Sáng hôm sau Hạ Nhược Hy ngủ đến chín giờ mới thức giấc, vừa dậy thấy một mảnh giấy đặt ở cạnh bàn.

"Vợ yêu, buổi sáng vui vẻ, nhớ đợi anh về đi khám thai đấy nhé!"
Giọng điệu của anh như vậy như rằng rất muốn xem đứa con trong bụng của cô qua màn hình siêu âm, môi cô bất giác cười nhẹ.

Đến trưa anh vẫn chưa về, cô đi dạo trong công viên hóng mát với Tố Linh, bỗng điện thoại cô vang lên.

Là anh gọi đến, cô bắt máy.


"Em nghe!"
"Nhược Hy, xin lỗi em, anh đang bận ở quảng trường vì có việc đột xuất, trước mắt em hãy cùng mẹ đi siêu âm đi nhé.

Xin lỗi đã thất hứa với em, anh hứa tháng sau sẽ cùng em đi khám thai nhé!"
Cô nghe ra giọng điệu của Mặc Đình Phong vô cùng chân thành và có chút tiếc nuối.

Côi biết anh cũng muốn cùng cô đi khám thai, chỉ vì công việc anh quá bận rộn nên không thể.

"Em biết rồi, anh cứ làm việc của anh đi, đừng lo cho em!"
"Ừm, tạm biệt, nhớ chụp hình siêu âm cho anh đấy!"
"Em biết rồi!"
Cô cúp máy để điện thoại lại trong túi áo khoác.

Anh không thể đi cùng cô được, thế mà cô lại không buồn bởi cô hiểu người đàn ông kia cũng đang rất khó chịu.

Tố Linh thấy cô vui vẻ mỉm cười thế kia, tò mò hỏi cô.

"Cậu rốt cuộc nói gì với mợ mà mợ vui thế?"
Hạ Nhược Hy nhếch môi cười với Tố Linh.

"Con nít như em không hiểu đâu!"
"Ya, em chỉ thấp hơn mợ có hai tuổi thôi đấy!"
….


Bình luận

Truyện đang đọc