TỔNG TÀI CẦU BAO NUÔI


Tiện tay để khăn lông lên bàn trà, Tống Khuynh Thành dựa vào thành giường, lấy tay vuốt lại những lọn tóc tán loạn, cả người toát ra cảm giác có chút uể oải.
Trong phút giây đó, cô thậm chí nghi ngờ, có phải mình đã quên mục đích bản thân đến Cáp Nhĩ Tân.
Nếu không thì tại sao cô lại đặt trọng điểm vào cuộc sống của Úc Đình Xuyên?
Những thứ này thực ra không có có quan hệ gì quá lớn đối với cô.
Những thứ mà cô muốn, mục tiêu trước nay đều luôn rất rõ ràng, không phải sao?
Hai mươi hai tuổi, đáng lẽ cuộc sống của cô không nên như thế này, thế nhưng cuộc sống đại học vô lo vô nghĩ lại cách cô xa đến vậy.

Mấy năm nay, không phải cô không cảm thấy mất mát, thất vọng.
Nhưng sau khi thất vọng, cô vẫn phải lo lắng cho cuộc sống ngày mai.

Tống Khuynh Thành đứng dậy đi đến trước kệ, lấy một chai nước khoáng, còn chưa đưa tay mở nắp chai, màn hình điện thoại để trên bàn đã sáng lên, từ giây phút rời khỏi Hoàng Đình, cô đã chuyển điện thoại sang chế độ im lặng.
Gần đây nhất, là một tin nhắn được gửi đến.
Tống Khuynh Thành mở điện thoại, đập vào mắt là bảy chữ: “Mấy năm nay anh rất nhớ em.”
Chỗ hiển thị tên người gửi là một dãy số lạ.

Nhưng đã lâu như vậy, mặc dù đã xóa cái tên Thẩm Chí đi, cô vẫn còn nhớ như in số điện thoại.
Có một số kí ức, giống như dùng dao khoét ra vậy, dù có dầm mưa rãi nắng, dấu vết vẫn còn đó chưa từng biến mất.
Tống Khuynh Thành nắm chặt điện thoại, đầu bên kia rất nhanh lại gửi đến một tin nhắn: “Điện thoại không để bên người, hay là, không muốn để ý đến anh?”
Lần này, cô gõ một câu trả lời: “Rất tốt, đừng nhớ tôi.”
Gửi tin nhắn thành công, đang chuẩn bị cho đối phương vào danh sách đen, khung tin nhắn của người bên kia lại nhảy ra một hàng chữ: “Nhắn nghiêm túc như vậy làm gì, tôi là Vận Huyên đây.”
Cuối câu còn có một icon thở dài.
Tống Khuynh Thành nhìn thấy hai chữ “Vận Huyên”, trong lòng không gợn sóng, công chúa nhà họ Lục, viên trân châu được nhà họ Cát nâng niu trong lòng bàn tay, dù có làm gì đi nữa, đều có thể dùng “Nói đùa, không cố ý” để cho qua.
Màn hình điện thoại nhấp nháy, Lục Vận Huyên gọi điện thoại đến.
Có lúc phải nhìn sắc mặt người khác để sống, đến tư cách từ chối nghe điện thoại cũng không có.

Tống Khuynh Thành nhận điện thoại.
Giọng nói của Lục Vận Huyên truyền ra từ loa điện thoại: “Không trả lời tin nhắn của chị, tức giận rồi sao?”
“Vậy là vẫn còn để ý cuộc điện thoại của chị trước khi về nước.”
Tống Khuynh Thành không còn sức để diễn vở kịch tỉ muội tình thâm, càng huống hồ, bọn họ chẳng có chút quan hệ huyết thống nào, đang định nói rất muộn rồi, Lục Vận Huyên đã mở miệng trước: “Tối hôm nay, bố mẹ chị với bố mẹ Thẩm Chí gặp mặt ăn cơm ở Hoàng Đình, lúc đi ra khỏi phòng bao vô tình gặp tổng giám đốc Lưu.

Nghe mẹ chị nói trước đây em đi xem mắt vị tổng giám đốc Lưu đó?”
“...”Tống Khuynh Thành bóp chặt điện thoại.
Lục Vận Huyên dường như thở dài một hơi: “Khuynh Thành, bây giờ internet phát triển như thế, cho dù có đến một thành phố khác, có một số việc cũng không thể giấu được cả đời.

Dù em có xinh đẹp đến đâu, nhưng trong xã hội bây giờ, đàn ông cũng đều nhìn vào bối cảnh gia đình của bên nữ, nhất là ở Nam Thành, đàn ông luôn yêu cầu vợ mình phải tốt nghiệp đại học trở lên….Xin lỗi, Khuynh Thành, chị không muốn vòng vo tam quốc, nhưng chị thực sự là vì tốt cho em.

Điều kiện của tổng giám đốc Lưu bên kia cũng không tồi.

Bây giờ em thế này, không thể quá kén cá chọn canh…”
Tống Khuynh Thành không biết mình cúp điện thoại như thế nào, thực ra đối với loại tình huống này, tiếp xúc cùng Lục Vận Huyên ở nhà họ Lục mấy năm, có lẽ cô nên sớm quen rồi, thế nhưng xa cách vài năm, bây giờ lại nghe thấy những lời mỉa mai trào phúng của Lục Vận Huyên một lần nữa, cô vẫn không thể bình tĩnh.

Lần đầu tiên Lục Vận Huyên nhìn thấy ảnh của Thẩm Chí trong phòng cô, liền cầm lấy ảnh anh ta ngồi trên ghế xuýt xoa, sau đó sấn đến hỏi cô: “Khuynh Thành, người đàn ông này đẹp trai thật, em không phải thích anh ta đấy chứ? Nhưng mà nói thật, nếu nhìn tướng mạo, hai người chẳng xứng với nhau chút nào.”
Vì vậy sau đó, Lục Vận Huyên liền thay thế cô đứng bên cạnh Thẩm Chí.

Ngày hôm sau, Tống Khuynh Thành dậy rất muộn.
Quần áo giặt tối qua vẫn còn trong nhà tắm chưa khô, đánh răng rửa mặt xong, Tống Khuynh Thành đang định lấy máy sấy định hong khô quần áo thì nghe thấy có người bấm chuông cửa.
Cô đi ra mở cửa, hóa ra là Tô Doanh.
Tô Doanh cầm túi giấy vô cùng tinh xảo, nhìn vào trong phòng: “Vừa ngủ dậy?”
Tống Khuynh Thành không phủ nhận, nghiêng người để Tô Doanh vào phòng.
“Đây là đồ tổng giám đốc Úc bảo tôi mua ở trung tâm thương mại bên cạnh, kích thước có lẽ sẽ có chút sai lệch, cô thử trước đi, nếu có vấn đề gì tôi sẽ đi đổi lại.” Tô Doanh để túi giấy lên giường, lấy ra từ trong túi một bộ đồ chưa cắt mác: “Thương hiệu này có lẽ rất phù hợp với độ tuổi của các cô gái trẻ trung như cô.”
Lúc nhận lấy quần áo, Tống Khuynh Thành tùy ý nói một câu, “Tổng giám đốc Úc, chú ấy..”
“Ngài ấy đi đến công trường rồi.” Tô Doanh dường như đoán được cô muốn hỏi điều gì: “Sau khi tiễn cô ra sân bay xong tôi cũng sẽ qua đó.”
Tô Doanh tưởng rằng nói như vậy, sẽ không tránh được một trận ầm ĩ của cô gái này, ai ngờ kết quả Tống Khuynh Thành lại không nói gì, chỉ cười nhàn nhạt, cầm quần áo đi vào phòng tắm, cả quá trình đều rất phối hợp, ngay cả lúc xuống tầng, đến sân bay.
Sau khi lên xe, Tô Doanh đưa cho cô một phong thư được dán kín: “Đây là tổng giám đốc Úc bảo tôi đưa cho cô.”
Tống Khuynh Thành ngồi ghế sau, vừa cầm lấy phong thư, cô đã sờ xem bên trong có gì.
Không phải là chi phiếu, mà là một tấm thẻ.
Mãi lúc đến sân bay, cô cũng không mở phong thư ra để xác nhận lần nào.
Hiệu suất làm việc của Tô Doanh rất cao, giúp Tống Khuynh Thành mua vé đi Nam Thành chuyến sớm nhất, lại còn cùng cô đợi đến tận lúc máy bay cất cánh, sau khi nhìn thấy Tống Khuynh Thành qua cửa kiểm tra an ninh mới quay bước rời đi.
Sau khi ra khỏi sân bay còn không quên báo cáo tiến độ công việc cho Úc Đình Xuyên.

….
Đến tối, Úc Đình Xuyên xong việc quay lại khách sạn.
Đi qua phòng 1209 bên cạnh, bước chân của anh hơi chậm lại, tầm mắt dừng lại ở bảng số phòng trước cửa.

Sau khi tắm xong, có lẽ vì lúc trên bàn ăn uống quá nhiều rượu, huyệt thái dương vô cùng khó chịu, lại không buồn ngủ, liền dứt khoát ngồi xuống trước bàn làm việc.

Tài liệu hôm qua Tô Doanh mang đến vẫn để ở một bên, anh lật nhanh vài trang, lại không vào đầu được bao nhiêu.
Úc Đình Xuyên châm một điếu thuốc, bàn tay kẹp thuốc để bên cạnh bàn, khói thuốc lượn lờ dưới ánh đèn màu cam mờ ảo, anh ngả người về đằng sau dựa vào ghế, lại đóng nắp bật lửa, sau đó vứt lên mặt bàn.
Anh híp mắt lại, chậm chạp hút thuốc, trong lòng không rõ đang nghĩ gì.
Hút xong hai điếu thuốc, Úc Đình Xuyên đứng lên về giường nghỉ ngơi.
Còn chưa nằm xuống, lại phát hiện trên chăn có một sợi tóc, rất mảnh, không quá dài, có lẽ là dài qua vai một chút, phòng khách sạn hai ngày mới đổi chăn đệm một lần, hôm nay chắc là chưa đổi.

Anh dựa lên gối, ngón tay nhặt lấy sợi tóc, ma sát từng chút từng chút một, cuối cùng không nhịn được tự giễu, có lẽ đã quá lâu không có phụ nữ rồi….


Bình luận

Truyện đang đọc