TỔNG TÀI CẦU BAO NUÔI


Cát Văn Quyên cười chế nhạo: “Cô mà cũng đòi xứng với Úc Đình Xuyên? Người ta bây giờ có đôi có cặp, nói không chừng còn đang chọn ngày kết hôn, còn cô không có bản lĩnh làm cô dâu đâu!”
Hiếm khi Lục Tích Sơn không đứng ra ngăn cản vợ, nhìn Tống Khuynh Thành với ánh mắt thất vọng: “Ngày đó chú đã nói, so với việc trèo cao bám vào một người tai to mặt lớn trong giới thượng lưu thì chú càng mong cháu có thể nói thật với chú.”
Tống Khuynh Thành cúi người nhặt tờ báo lên.
Đây là báo của mấy ngày trước.
Nam Thành Vãn Báo, là báo có lượng phát hành lớn nhất ở đây.
Tầm mắt của Tống Khuynh Thành rơi trên góc dưới bên phải mục giải trí, tiêu đề là “Tổng giám đốc Hằng Viễn hiếm thấy mang theo con trai và người phụ nữ trẻ ngược cẩu, nghi ngờ sắp có tin vui?”, lại còn có thêm hai tấm ảnh đi cùng, trong đó một tấm ảnh rất mơ hồ, tấm còn lại là tấm Cố Gia Chi lộ mặt.
Bối cảnh trong ảnh chính là ở gần quảng trường Hoằng Cơ.
Một người phụ nữ cao ráo xinh đẹp đeo kính râm màu đen, mặc quần bò và áo phông đen, trên chân đi đôi giày vải thoải mái giản dị, đứng cạnh chiếc Land Rover, tay trái còn đang kéo cửa sau, ống kính của paparazzi vừa khéo bắt được góc nghiêng của cô ta, tuy rằng không rõ ràng, nhưng bởi vì có một tấm ảnh khác lộ mặt nên càng khiến người khác dễ nhận ra là Cố Gia Chi.
Mà bên cạnh Cố Gia Chi là một người đàn ông cao lớn, mặc áo sơ mi quần âu, một tay đang bế một đứa trẻ bảy tám tuổi, tay kia cầm áo khoác.

Đứa trẻ kia có vẻ như đang ngủ, nằm gục trên vai người đàn ông không động đậy, vì vậy không thấy lộ mặt trong ống kính.

Thực ra ống kính máy ảnh cũng chỉ chụp được bóng lưng người đàn ông, nhưng Úc Đình Xuyên vẫn được trực tiếp gọi tên.
Người viết bài báo này, ở cuối bài còn trích dẫn một câu thơ, “Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, tâm duyệt quân hề quân bất tri, tình chí vô tu minh ngôn ngữ, khổ tẫn cam lai tổng thị xuân.”
(Dịch: Núi có cây, cây có cành, lòng ta có người nhưng người không hay biết, chữ tình không cần phải nói rõ bằng lời, khổ tận cam lai rồi sẽ đến mùa xuân.)
“Nếu không phải vì tin tức này, cô vẫn muốn tiếp tục che giấu sự thật sao?” Giọng nói hung hăng của Cát Văn Quyên truyền đến, kèm theo sự chế nhạo: “Cũng chỉ có người chú ngu ngốc của cô tin vào những điều cô nói, để mặc cô làm theo ý mình thôi.

Cũng không soi gương mà xem, liệu Úc Đình Xuyên có nhìn trúng cô không? Quạ đen mà đòi biến thành phượng hoàng, đúng là trò cười! "
Tống Khuynh Thành khép tờ báo lại, mỉm cười với Cát Văn Quyên: "Dù thím có muốn hạ thấp tôi thế nào đi nữa, cũng không nên so sánh nhà mình với tổ quạ."
Cát Văn Quyên hận dáng vẻ quyến rũ như hồ ly này của cô nhất, suýt nữa nghiến nát cả răng: "Cô thế này mà còn muốn tôi hạ thấp?Tưởng rằng mới ở nhà họ Lục vài năm đã có thể ngụy trang thành bộ dạng con người rồi đấy à?"
Nét cười trên môi của Tống Khuynh Thành nhạt đi, quay lại nhìn Lục Tích Sơn đang ngồi trên ghế sô pha: "Chú có còn điều gì muốn nói không? Nếu không, thì đến lượt cháu."
Lục Tích Sơn quay lại nhìn cô, ánh mắt thâm trầm: “Nói tiếp đi."
Tống Khuynh Thành mỉm cười, lấy ra một tấm séc từ trong túi xách, đặt nhẹ lên bàn trà sau đó nhìn Cát Văn Quyên: "Lần đó thím nói 200 vạn, hôm nay tôi mang đến 300 vạn, nhiều hơn 100 vạn, coi như là tiền lãi mấy năm nay."
Cát Văn Quyên nghe vậy, cầm tấm chi phiếu lên nhìn.

Thật sự là giấy trắng mực đen viết 300 vạn, ngay lập tức sắc mặt bà ta trở nên hơi khó coi.

Mặc dù biết Tống Khuynh Thành giấu giếm chuyện với Úc Đình Xuyên, cảm xúc của bà ta cũng không dao động nhiều cho lắm, nhưng dù sao từ đầu bà ta cũng đã tính toán để Tống Khuynh Thành gả cho tổng giám đốc Lưu, chứ không phải tổng giám đốc của Hằng Viễn.
"Tấm séc này từ đâu đến?" Cát Văn Quyên hỏi.
Tống Khuynh Thành cười: "Dù tôi có nói là của Úc Đình Xuyên đưa thì thím cũng sẽ không tin."
Nghe đến đây, Cát Văn Quyên tái mặt.

Trái lại, vẻ mặt của Lục Tích Sơn lại hòa hoãn hơn một chút, không nhịn được hỏi: "Có thật là do Úc Đình Xuyên đưa không?"

"Có phải hay không đều không quan trọng nữa ”Tống Khuynh Thành không trả lời câu hỏi của Lục Tích Sơn, mà chỉ nói: “Cháu rất biết ơn chú đã chăm sóc bà ngoại cháu trong những năm qua, đặc biệt là lúc cháu không có ở đây.”
“Cảm ơn?” Cát Văn Quyên cau mày lạnh lùng nói: “Đây là cách cô cảm ơn đấy à? Lúc cô bị bắt vì phạm tội, ai là người đã vội vàng đêm hôm đến để giúp cô giải quyết hậu quả, lúc cô ra khỏi khỏi nhà giam, ai đã làm mọi cách sắp xếp cô đến Nguyên Duy để học, cô tưởng rằng với ba triệu là có thể phủi được sạch sẽ quan hệ hay sao?"
Lục Tích Sơn cau mày ngăn vợ lại: "Đủ rồi! "
Cát Văn Quyên đột ngột đứng lên, chỉ vào Tống Khánh Thành và nói với Lục Tích Sơn: "Tôi nuôi một con chó, đối tốt với nó, nó còn biết vẫy đuôi với tôi.

Thế nào, ông bỏ biết bao nhiêu tâm tư vào đứa con gái này với bà già chết tiệt kia? Bây giờ người ta đủ lông đủ cánh rồi, đang chuẩn bị cắt đứt quan hệ với ông kìa!"
Gương mặt Tống Khuynh Thành luôn bình tĩnh từ đầu đến cuối, đợi Cát Văn Quyên chỉ trích xong mới từ tốn nói: "Tất nhiên là cháu sẽ không quên ân tình của chú.

Sau này chú về già, cháu nhất định sẽ báo hiếu cho chú.

Thế nhưng việc nào ra việc đó, thím nói xem có đúng không?"
"Mày…"Cát Văn Quyên nhất thời không thể nói tiếp, không tìm được từ nào để phản bác.
Tống Khuynh Thành liếc nhìn đồng hồ trong phòng khách, trên môi nở nụ cười: "Cháu thấy dì Lương đã chuẩn bị xong cơm rồi, chú thím, mau ăn cơm đi, cháu không làm phiền nữa."
Lúc quay lại, cô thấy Lục Vận Huyên không biết từ bao giờ đã đứng ở huyền quan, mà Thẩm Chí bên cạnh Lục Vận Huyên lại đang nhìn cô chằm chằm.
Từ biệt thự nhà họ Lục đi ra, Tống Khuynh Thành còn chưa đi được vài bước thì một tiếng “Tống Tống”" trầm thấp từ phía sau truyền đến.

"..." Bước chân của cô dừng lại một chút, sau đó quay đầu lại.
Thẩm Chí đã ở trước mặt cô, ánh đèn đường màu vàng mờ ảo chiếu lên vai chiếc áo sơ mi polo màu xanh nước biển của anh ta, khiến cả thân người anh ta đều như được che phủ bởi ánh sáng nhàn nhạt.

Chiếc quần âu trắng và đôi giày da lạc đà làm anh ta trông rất anh tuấn và trẻ trung.
Có một số cảm xúc, lúc gặp lại sẽ dâng trào.
Tống Khuynh Thành lấy lại tinh thần, cười nhẹ: "Có chuyện gì sao?"
Thần Chi đứng đó nhìn cô một lúc rồi mới mở miệng: "Chuyện của em với Úc Đình Xuyên là thật sao? "
Tống Khuynh Thành giả vờ suy nghĩ, và ánh mắt lưu chuyển càng hiện rõ nét phong tình: "Nếu tôi nói là thật, anh có tin không?"
Lời vừa dứt, hai luồng đèn xe vụt qua, một chiếc taxi từ từ dừng lại bên đường.
Tống Khuynh Thành nói: “Được rồi, xe tôi gọi đến rồi, có thời gian thì nói sau.”
Thẩm Chí đứng im tại chỗ, mãi đến lúc xe của Tống Khuynh Thành biến mất ở khúc rẽ, anh ta vẫn bất động, như thể thời gian đang ngừng lại..


Bình luận

Truyện đang đọc