Hôm nay là chủ nhật, Chu Phỉ ngủ nướng đến hơn tám giờ mới thức.
Vương Thiên Minh đã thức dậy từ sớm, xuống nhà cũng không thấy người làm đâu cả, muốn tìm dì Lan nhưng khi qua phòng bếp điều làm cô ngạc nhiên đến đứng hình.
Vương Thiên Minh đang nấu ăn trong bếp, tạp dề màu trắng anh đeo trên người càng làm nổi bật nét đẹp chết người của anh.
Chu Phỉ thả nhẹ bước chân vào, nhìn người đàn ông đang chăm chú nấu ăn, giọng nói nghi hoặc của cô làm anh chú ý:
_ Thiên Minh, anh biết nấu ăn từ khi nào vậy?
_ Muốn thì tự nhiên sẽ biết thôi! Hôm nay tôi phục vụ cho em, lại bàn ngồi sẽ có bữa sáng.
Chu Phỉ gật nhẹ đầu rồi đi lại bàn ngồi, như nhớ ra chuyện gì đó hỏi tiếp:
_ Dì Lan và mọi người đâu cả rồi?
_ Hôm này tôi cho họ nghỉ một bữa, không gian riêng tư thế này mà có người quấy rối không phải rất phí sao?
Chu Phỉ nghe được câu nói của Vương Thiên Minh cộng với ánh nhìn chăm chú của anh làm cô đỏ mặt.
Anh là đang thả thính cô sao? Từ bao giờ một tổng tài lạnh lùng cao ngạo lại biết được những thứ này?
Vương Thiên Minh biết cô đang ngượng nên không nói thêm gì
nữa, bưng đồ ăn sáng đến cho cô.
Nhìn đồ ăn anh làm cũng rất bắt mắt nhưng không biết ăn vào có hợp khẩu vị hay không?
Chu Phỉ đưa thử miếng thịt vào miệng, môi mỉm cười còn đầu thì gật lên gật xuống, không tiếc thêm một lời khen:
_ Thiên Minh, không ngờ anh lại nấu ngon đến như vậy!
_ Có hợp khẩu vị không?
_ Rất hợp nha!
Nhìn Chu Phỉ khen mình như vậy, nhất thời Vương Thiên Minh không thể đối mặt với cô, mũi cũng đã đỏ, quay người vào lại bếp, nhìn bóng lưng của người con gái anh chưa từng nghĩ sẽ yêu cô nhưng ông trời không muốn chia cắt hai người nên đã để anh yêu cô trước.
Chu Phỉ vừa ăn xong thì Vương Thiên Minh đặt xuống trước mặt cô một ly sữa nóng.
Nhìn ly sữa mà cô ngán ngẫm, vừa ăn sáng xong lại bắt ép uống ly sữa này, chắc là không muốn cô ốm đây mà.
Nhăn mặt nhìn Vương Thiên Minh hỏi:
_ Anh không ăn sáng, hay là anh uống đi?
_ Tôi ăn rồi, dạo này em ốm lắm, ăn nhiều một chút nếu không sẽ ảnh hưởng sức khỏe.
_ Tôi uống không nổi nữa!
_ Uống không nổi? Vậy tôi có cách khác khiến cho sữa vẫn chảy vào trong.
_ Cách gì?
Chu Phỉ ngây ngô hỏi, nhìn khuôn mặt mong chờ của cô mà anh lại càng thấy hứng thú hơn.
Đưa tay cầm ly sữa lên, uống lấy một ngụm rồi khòm xuống, dùng môi truyền sữa cho cô.
Bất ngờ trước hành động không báo trước cửa anh, cô chỉ biết mở to mắt nhìn người đàn ông đang cố gắng ép cô uống sữa chỉ vì cô ốm đi.
Vương Thiên Minh chỉ kiếm cớ để được hôn cô thôi chứ qua lần sau cô nào dám để anh đạt được ý muốn lần nữa.
Ngoan ngoãn uống hết ly sữa, đứng lên chuẩn bị vệ phòng, anh gọi lại:
_ Có muốn đi chơi không?
_ Đi đâu?
_ Hẹn hò.
Đứng hình mất năm giây, anh vừa nói muốn đi hẹn hò với cô? Nhưng đây chẳng phải là chuyện nên làm của những cặp đôi đang yêu nhau sao? Anh và cô dù sao cũng đã kết hôn rồi, cũng đâu cần phải hẹn hò!
Vương Thiên Minh rửa bát xong, đi đến chỗ cô nói thêm một lần nữa:
_ Chúng ta đi hẹn hò, mau lên thay đồ thôi!
_ Ơ, nhưng mà...
Không để cô kịp phản ứng, anh đã kéo cô về phòng.
Khác với những hôm đi làm ăn mặc chỉnh tề, hôm nay hai người lại ăn mặc rất đơn giản.
Vương Thiên Minh thì áo sơ mi cộng với quần jeans, còn Chu Phỉ thì cũng là áo sơ mi nhưng cộng với chân váy ngắn.
Đeo thêm cặp kính râm và mang túi xách thì hai người chẳng khác nào một cặp mới vừa yêu nhau vậy!
Vương Thiên Minh đưa cô đến Trung tâm mua sắm trước, cô cũng chẳng biết đi đâu ngoài nơi này.
Dạo quanh một vòng, hai người chẳng lựa được món gì ưng ý nên quyết định đến khu vui chơi lớn nhất thành phố.
Chu Phỉ nhìn những trò chơi với độ cao hơn cả chục mét mà chân tay đã run rẩy, cô nhìn Vương Thiên Minh nói:
_ Không còn nơi nào sao? Tôi sợ độ cao, không chơi mấy thứ này đâu!
_ Vậy chơi nhà ma nha?
_ Được, trò này chơi được này.
Vương Thiên Minh nhìn biểu cảm mong chờ của cô mà bất lực, chẳng biết cô có sợ hay không nhưng với cái thái độ vui vẻ kia thì chín mươi chín phần trăm là không sợ.
Vương Thiên Minh thật không thể tin được, Chu Phỉ lúc nãy với Chu Phỉ lúc này thật sự khác biệt quá xa.
Lúc nãy thì hăng hái muốn chơi nhưng bây giờ lại sợ đến phát khóc, la hét um xùm, đu hẳn lên người anh mà van xin:
_ Thiên Minh, không chơi nữa, không chơi nữa! Tôi sợ, anh dẫn tôi ra ngoài đi!
_ Lúc nãy hăng lắm mà, sao bây giờ lại như con mèo nhỏ rồi? Sợ thì nói, tôi cũng đâu ép em vào.
Vương Thiên Minh bế cô ra ngoài, nhìn gương mặt ướt vì khóc của cô mà khiến anh đau lòng.
Đưa tay lau khô nước mắt rồi hỏi:
_ Muốn uống gì không? Tôi mua cho em.
_ Uống gì cũng được.
_ Vậy ngồi đây chờ, tôi đi nhanh sẽ về liền.
Chu Phỉ gật đầu, Vương Thiên Minh cũng đi mất.
Trong khi chờ anh quay lại, một người đàn ông đi đến bắt chuyện với cô, điệu bộ của anh ta chắc cũng là dạng công tử nhưng chẳng thể khiến cô chú ý nhiều cho đến khi lời nói của hắn ta cất lên:
_ Em gái, anh có thể làm quen với em không?
Nhìn hắn như sinh vật lạ vừa xuất hiện ở Trái đất, cô chỉ muốn im lặng cho hắn rời đi nhưng cô càng im lặng hắn càng muốn chinh phục cô.
Đi đến ngồi cạnh cô tiếp tục hỏi:
_ Anh có thể ngồi ở đây không?
_ Không cho, anh đứng lên được rồi!
_ Em cho hay không anh cũng ngồi, mà em đang đợi ai vậy?
_ Chồng.
Câu trả lời khiến hắn ngượng hẳn đi, chẳng biết nên nói gì tiếp theo thì anh quay lại, nhìn cô ngồi cùng người đàn ông khác, anh không những không ghen mà đi lại hỏi nhỏ:
_ Nước của em, hắn ta là ai vậy?
_ Không biết, muốn gạ vợ anh.
_ Vậy vợ anh có cho cơ hội không, để biết còn cho người ta đi nữa!
_ Anh đoán xem.
Nghe được câu trả lời, ánh mắt của Vương Thiên Minh liếc nhìn hắn ta, ánh mắt có thể giế.t chết hắn, sắc lạnh như dao.
Nhận thấy nguy hiểm đang rình rập, hắn đứng lên chạy mất.
Chu Phỉ lúc này không nhịn được nữa mà cười lớn, Vương Thiên Minh nhìn cô cười mà chẳng hiểu lí do, ánh mắt dò xét hỏi:
_ Em cười cái gì?
_ Tôi không cười gì cả.
Mà tôi thấy trong lúc anh ghen thật sự không thể chọc thêm nếu không có thể....
_ Tôi...!tôi ghen khi nào chứ?
_ Anh nói dối, chỉ có ghen anh mới dùng ánh mắt đó để nhìn con mồi thôi!
Vương Thiên Minh lúc này không chối nữa mà thay đổi cảm xúc lẫn ánh nhìn, đưa tay kéo cô sát vào người, giọng nói mê hoặc dụ dỗ cô:
_ Phỉ Phỉ, từ khi nào mà em lại để ý từng cử chỉ, từng lời nói của tôi vậy? Có phải em đang thích tôi rồi không?
_ Tôi...!tôi không...
_ Em không được chối, nói dối sẽ không tốt, trả lời tôi, có phải em thích tôi không?
Chu Phỉ theo quán tính gật nhẹ đầu, cũng không để ý hành động vừa rồi của mình là bị anh dụ dỗ.
Vương Thiên Minh hài lòng với câu trả lời này, buông nhẹ cô ra ánh mắt nhìn xa, giọng nói vui vẻ không giấu được:
_ Phỉ Phỉ ngay từ đầu nên thành thật như vậy! Yên tâm, sau này em không thất vọng với câu trả lời ngày hôm nay đâu!
Chu Phỉ lúc này mới hoàn toàn bình tĩnh lại, câu nói của anh lại làm cô chú ý thêm một lần nữa! Chẳng hiểu sao lúc nãy cô lại bị anh dụ dỗ một cách trắng trợn như vậy nữa, nhưng tim cô đập nhanh mỗi khi anh nhìn cô với ánh mắt nhẹ nhàng chứa đựng cảm xúc thật ở trong đó, phải chăng cô thật sự thích anh?.