TỔNG TÀI DADDY KIÊU NGẠO: BẢO BỐI, MAMI ĐỪNG HÒNG TRỐN!


Đến trưa, bà Miểu gọi Phương Vũ Yên đi ra vườn rau sau trang trại cùng hái rau củ quả để chuẩn bị cơm trưa.

Hoắc Hạo Nhiên thấy bà gọi cô đi, liền đứng dậy muốn đi theo thì bị ông Miểu ngăn lại, "Hạo Nhiên, cứ để Vũ Yên đi đi, bác gái cháu không có làm khó con bé đâu, với lại ta cũng có chuyện muốn nói cùng với cháu."
Bà Miểu cũng không vui quay lại mắng nhẹ một câu, "Phải đó, cái thằng bé này, ta cũng đâu có ăn thịt được con bé đâu, cháu sợ cái gì?"
"Nhưng mà..." Hoắc Hạo Nhiên còn định lên tiếng thì lại bị ánh mắt của Phương Vũ Yên ra hiệu, cô cũng lên tiếng, "Yên tâm sẽ không sao đâu."
Hoắc Hạo Nhiên dù không muốn nhưng cũng chỉ có thể nghe theo Phương Vũ Yên, anh có một cảm giác dường như anh sắp giống cha anh, và bác Miểu thậm chí giống cả em trai anh, chung một danh hiệu "Thê Nô".
Buổi trưa ngoài trang trại gió thổi nhẹ kèm theo cái nắng hơi gắt, nhưng không khí lại trong lành, dễ chịu gấp mấy lần ở thành phố.

Nếu ở thành phố, rất ít nghe được tiếng chim hót, thậm chí rất khó có thể nhìn thấy được chúng, nhưng ở đây, có thể tùy ý nhìn thấy, có thể tùy ý nghe thấy những điều thú vị của thiên nhiên.
Phương Vũ Yên xách cái giỏ nhỏ đi theo bà Miểu ra tới vườn sau, ở đây rau củ quả được trồng trong một nhà kính lớn, rất tươi tốt do có hệ thống phun sương tự động.

Phương Vũ Yên thật sự thích mọi thứ trước mắt cô, cô thích cuộc sống bình yên thanh tĩnh như vậy hơn là cuộc sống xô bồ tấp nập ở thành phố hào hoa kia.
"Bác gái, cháu có thể hỏi bác một chuyện được không?" Phương Vũ Yên hơi ngập ngừng đứng lại trước một luống cà chua chín đỏ cất tiếng hỏi bà Miểu.
Bà Miểu lúc này cũng đi cách cô hai, ba bước chân, lúc này nghe cô hỏi mới dừng chân, hỏi: "Cháu muốn hỏi chuyện gì?"
Phương Vũ Yên không chút do dự, cô nói: Chuyện là cháu rất thích những nơi như thế này, nên muốn bác hỏi giúp cháu ở thôn này còn vườn trang trại nào giống như khu vườn của hai bác hay không?"
"Cháu muốn mua vườn trang trại sao?" Bà Miểu vừa hỏi vừa ngồi xuống đưa tay bẻ trái cà chua trước mắt bà.
Phương Vũ Yên cũng ngồi xuống, rồi đáp: "Vâng, cháu có dự định sau này sẽ sống một cuộc sống bình dị như thế này."
Bà Miểu nhìn cô, đôi mắt chứa vài tia phức tạp, lại nói: "Luật sư Phương, cháu thích một cuộc sống như vậy, nhưng đó chỉ là cá nhân cháu thích thôi, cháu có nghĩ đến chồng và con cái của cháu sau này, họ sẽ không thích?"
Phương Vũ Yên hơi ngẩn người một chút, nhưng rất nhanh cô cười rồi nói: "Cháu tất nhiên không sợ điều đó, bởi vì cháu tin chồng cháu sau này, nếu như anh ấy yêu cháu tất nhiên cũng yêu cả sở thích của cháu, cũng giống như hiện tại bác trai cũng yêu bác vậy đó."
Bà Miểu khẽ bật cười vì câu trả lời khá đơn thuần của Phương Vũ Yên, bà lúc này cũng tỏ ra thoải mái hơn rất nhiều, càng nhìn cô gái này bà càng cảm thấy có cảm tình, rất thích tính tình ngay thẳng của cô, không đắn đo cũng không dong dài nhiều lời như những cô gái bà từng gặp.

Bà vui vẻ nói chuyện tiếp với cô, "Vậy cháu nghĩ Hạo Nhiên nó có thích nơi này không? Trước kia, Hạo Nhiên nó sẽ không thích đặt chân đến những nơi như thế này đâu, cũng không biết vì sao lần này nó lại phá lệ đến đây đấy."
"Vậy sao?" Phương Vũ Yên ngạc nhiên, "Chuyện này cháu cũng...." Phương Vũ Yên lại ngẩn ra, cô không biết nên trả lời bà Miểu làm sao, nói thật thì cô đâu có là gì của Hoắc Hạo Nhiên cơ chứ? Hơn nữa chắc gì tên kia đã có ý gì với cô, mà lại anh ta chỉ nói sẽ chăm sóc cho cô và Nhật Nhật đơn giản xuất phát từ sự hảo tâm mà thôi, còn nếu nói tình yêu thì một tổng tài kiêu ngạo tôn quý như anh ta, sẽ yêu một người tầm thường như cô sao?
Hơn nữa, nếu như Hoắc Hạo Nhiên biết đến sự thật năm đó, biết được người xảy ra quan hệ với cô là Hoắc Thiên Thành em trai anh ta, lại biết Nhật Nhật chính là con trai của Hoắc Thiên Thành, anh ta sẽ còn đối xử dịu dàng và tốt đẹp với mẹ con cô thế này nữa sao?
Phương Vũ Yên miên man suy nghĩ, bà Miểu nhìn biểu cảm của cô, cũng có hơi nghi ngờ, nhưng đều không hỏi, bà lại nói: "Vũ Yên, ta biết chúng là chỉ là lần đầu gặp mặt, có rất nhiều chuyện cháu chưa biết rõ về chúng ta, mà ta cũng không nên xen vào chuyện cá nhân của cháu, nhưng thứ cho ta mạo muội một câu, nếu như cháu bỏ qua Hạo Nhiên cháu sẽ thiệt thòi lắm đấy."
Phương Vũ Yên giật mình, ngước nhìn bà Miểu, Bác gái, chuyện này tụi con thật sự không..." Cô ngập ngừng không biết nên phủ nhận hay khẳng định về mối quan hệ hiện tại của cô và Hoắc Hạo Nhiên.
Bà Miểu hái đủ cà chua rồi, bà lại quay ra phía sau lưng bứt mấy trái dưa chuột xanh mướt, cười nói: "Cháu không cần phải sợ, cũng không cần phải giấu, ta vốn biết cháu hiện tại vẫn chưa là bạn gái của Hạo Nhiên, hai đứa cũng không cần diễn, ta và ông nhà thật ra đã biết ngay khi con trai cháu xưng hô với Hạo Nhiên rồi."
Phương Vũ Yên càng giật thót hơn, không thể phản bác.

Cô cúi đầu trầm mặc, nhìn luống rau salach trước mắt, một câu cũng không thể giải thích.


Quả nhiên người lớn có thể nói dối, nhưng trẻ con thì không thể nào, nhất là đứa trẻ đó lại là Nhật Nhật con trai cô.

Thằng bé thật sự rất thích Hoắc Hạo Nhiên, nhưng vì cô chưa cho phép nên thằng bé vẫn chỉ xưng hô gọi Hoắc Hạo Nhiên là chú.
"Bác gái, thật ra cháu không cố ý gạt hai người..." Phương Vũ Yên khó khăn nói.
Bà Miểu cười lại từ tốn nói: "Không sao, cháu không phải sợ chúng ta, Hạo Nhiên bản tính nó tuy kiêu ngạo, lại ít nói, nhưng từ sâu trong nội tâm, thằng bé là một chàng trai rất tốt, cũng không biết vì sao lần này nó lại chủ động tiếp xúc với phụ nữ, cháu là người đầu tiên mà bác thấy nó quan tâm đấy."
Bà Miểu lại hái thêm vài búp salach bên cạnh, rồi nói tiếp: "Vũ Yên, ta cũng không ngại nói cho cháu biết, vợ chồng ta và cha mẹ Hạo Nhiên là chỗ thân quen, ta xem Hạo Nhiên như con trai ta vậy, ta không muốn nó lại giống như con trai ta vậy, đau khổ một đời, nếu cháu đã xác định, thì đừng phụ tấm chân tình của nó..."
Phương Vũ Yên bối rối, lại kinh ngạc, trầm mặc một lúc cô mới mạo muội hỏi: "Bác gái vậy con trai bác tại sao lại không ở đây? Chuyện này lại có liên quan gì đến Hoắc tổng?
Bà Miểu thở dài: "Chuyện này kể ra rất dài, cháu chỉ cần nhớ, nếu đã xác định với Hạo Nhiên, thì đừng để nó phải đau khổ như con trai bác." Bà Miểu ngập ngừng rồi lại nói: "Ài, chuyện này nếu cháu thực sự muốn biết, thì cháu cứ hỏi thẳng Hạo Nhiên, nó sẽ nói cho cháu nghe.

Chồng ta ông ấy rất nghiêm, nếu để ông ấy biết ta nhắc lại chuyện cũ, ông ta sẽ giận rất lâu." Bà vừa nói vừa cười.
Phương Vũ Yên có chút buồn cười, cũng có vô số nghi vấn, nhưng lại không tiện hỏi thêm gì, chỉ gật đầu cho qua.
Hai người hái đủ rau quả xong, rời vườn vào nhà.


Sau đó Hoắc Hạo Nhiên vậy mà xung phong giành giỏ rau trong tay bà Miểu, "Bác Miểum, để cháu và Vũ Yên làm cho."
Phương Vũ Yên bất ngờ nhưng cũng không phản đối, bà Miểu lại tươi cười, "Được thôi, chỉ cần Hạo Nhiên nhà chúng ta thích là được."
Phương Vũ Yên đi vào bếp trước, Hoắc Hạo Nhiên cũng theo vào sau.

Trong gian bếp bỗng nhiên không khí ngại ngùng lại bao trùm, Hoắc Hạo Nhiên lấy rau củ ra, anh nhìn cô một lúc, bỗng dưng mở lời đề nghị, "Vũ Yên, tôi có chuyện muốn nhờ em giúp."
Phương Vũ Yên tròn mắt quay lại, " Anh muốn tôi giúp anh chuyện gì?"
Hoắc Hạo Nhiên có chút khó nói, hồi lâu mở miệng: "Em có thể nhận lời tôi, làm con gái nuôi của vợ chồng bác Miểu không?"
Không khí lại yên lặng đến tiếng kim rơi cũng nghe....


Bình luận

Truyện đang đọc