TỔNG TÀI DADDY KIÊU NGẠO: BẢO BỐI, MAMI ĐỪNG HÒNG TRỐN!


Đã ba ngày trôi qua, kể từ lúc Phương Vũ Yên rời đi, Hoắc Hạo Nhiên cả ngày lao đầu vào công việc, đến tối anh lại liên hệ khắp nơi với người quen xem có chút tin tức nào liên quan đến Phương Vũ Yên hay không.
Lao lực, lại lao tâm, khiến Hoắc Hạo Nhiên hao đi khí lực, dáng dấp cũng vì vậy mà gầy hẳn đi một vòng.
Buổi chạng vạng tối ngày thứ tư, Hoắc Hạo Nhiên lái xe từ công ty trở về nhà  trên đường về anh nhận được cuộc điện thoại của Trần Sang.
"Hoắc tổng, bên phía Nghê thị đã bố trí xong."
"Thu lưới đi, quá hạn ba ngày rồi.

Những nhân viên của Nghê thị người nào giữ được thì giữ, không tin tưởng được liền loại hết.

Còn Nghê gia, gọi pháp lý đến siết hết tài sản của họ vào tiền nợ.

Người nhà đó, mặc chúng tự cắn xé nhau." Hoắc Hạo Nhiên chậm rãi nói.
"Vâng, tôi biết rồi." Trần Sang bên kia quả quyết nói.
"Được, ngày mai xong việc thì gọi cho tôi." Hoắc Hạo Nhiên nói xong rồi cúp máy, sau đó lái xe thẳng về nhà riêng.
Về đến nhà, anh vào phòng nằm phịch lên giường lớn mệt mỏi.


Hai mắt nhìn trân trân lên trần nhà, bất giác hai hốc mắt không kìm được mà tự giác nóng lên, đưa tay với lấy bức ảnh đầu giường, hai mắt nhìn thất thần vào người con gái trong ảnh, rồi lại không kìm nổi nữa mà ứa lệ nóng, anh cứ vậy ngẩn ra mà nhìn khuôn mặt cô gái cười tươi trong ảnh, Hoắc Hạo Nhiên cười đến chua xót.
"Vũ Yên, em ở đâu?" Hoắc Hạo Nhiên vội lau đi nước mắt, rồi lại nhìn vào tấm hình, khẽ miết ngón tay lên khuôn mặt cô gái trong hình, giọng run run: "Là anh không tốt, anh không có dũng khí nói cho em biết sự thật, không làm tròn lời hứa, em ở đâu...trở lại với anh đi có được không?"
Người đàn ông trẻ tuổi nằm giữa căn phòng trống trải bật khóc, "Vợ ơi, em đừng trốn anh nữa được hay không? Hức..hức..

Hoắc Hạo Nhiên vừa ôm bức hình vừa khóc đến đau thương.
Quả thật lúc này anh cảm thấy bất lực với chính mình, chỉ mới ba, bốn ngày không có cô ở cạnh, anh cảm nhận như đã qua ba, bốn năm, nhớ nhung cô đến phát điên.

Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại lôi anh ra khỏi thống khổ.
Hoắc Hạo Nhiên nghe tiếng chuông điện thoại, vội vàng bật người dậy, những ngày trôi qua anh luôn để điện thoại trong tầm mắt 24/24 chỉ để nghe ngóng tin tức của Phương Vũ Yên.
Hoắc Hạo Nhiên lau đi nước mắt, cầm điện thoại lên thì thấy được một số lại từ thành phố khác gọi đến.

Nhất thời trấn tĩnh lại, bắt máy mà lòng anh khấp khởi mừng, cuộc gọi đến từ thành phố khác, không lẽ có tin tức của vợ anh rồi.
Bắt máy, đầu dây bên kia vang lên một giọng nữ quen thuộc, là Hàn Kiều.
"Hạo Nhiên, là chị Kiều đây, chị có hai tin tức, một tốt một xấu, chú muốn nghe cái nào trước?"
Hoắc Hạo Nhiên hơi sựng lại một chút, sau đó nói: "Nói tin tốt trước."
"Chị bây giờ đang ở một tỉnh nhỏ tên là Vân Nam ở thành phố H.


Phương Vũ Yên  vợ của em đang ở Vân Nam đấy." Hàn Kiều bên kia nói vô cùng rõ ràng.
"Cái gì? Chị nói Vũ Yên đang ở Vân Nam? Chuyện đó có thật không?" Hoắc Hạo Nhiên kinh hỷ, nhưng tâm lại có chút không dám tin tưởng mấy, anh sợ hy vọng rồi lại thất vọng.
"Đương nhiên là thật, Hàn Kiều chị lại có thể đi lừa em trai chị sao?" Hàn Kiều chắc nịch khẳng định, "Chị đã xem hình của Vũ Yên mà em đưa cho chị cả trăm lần, nên không thể nhầm lẫn được, con bé ở cùng với con trai tại một chung cư sát nhà bà con của chị, đúng là trùng hợp, chị trưa nay còn gặp con bé lúc trưa tại siêu thị, nhưng chị không dám nói là chị quen biết em."
Hoắc Hạo Nhiên vui mừng, gấp gáp nói: "Vậy chị mau gửi địa chỉ cho em, em bây giờ liền tới."
"Được, vậy còn tin xấu, em có muốn nghe, Nghê Hương Diệp kia..." Hàn Kiều chưa kịp nói là cô ả đã được người cướp khỏi tay thuộc hạ của mình cho Hoắc Hạo Nhiên nghe thì đã nghe tút tút tút, cúp máy mất rồi.

Rõ ràng tin xấu kia có quan trọng thế nào, cũng không quan trọng bằng Phương Vũ Yên.
Hoắc Hạo Nhiên sau khi nhận được tin tức của Phương Vũ Yên ở thành phố H.

Anh ngay lập tức gọi điện cho Phi Ân, bảo cậu ta chuẩn bị sẵn máy bay tư nhân của Hoắc gia, sau đó mang theo điện thoại cùng áo khoác rồi nhanh chóng lái xe đến tòa nhà tư nhân của Hoắc thị.

Chuẩn bị đâu vào đấy chưa đến một giờ đồng hồ.
Ở sân thượng tòa nhà, Phi Ân đã chờ sẵn, vừa thấy Hoắc Hạo Nhiên đến, Pho Ân vội vàng mở cửa máy bay, "Thiếu gia, thiếu phu nhân ở thành phố H thật sao?"

Hoắc Hạo Nhiên ngồi vào ghế máy bay, kích động nói: "Đúng vậy, là chị Kiều nố, chị Kiều có bà con ở gần nhà vợ tôi."
"Vậy thì tốt quá." Phi Ân nói xong cũng leo lên máy bay, chiếc trực thăng khép cửa lại, nhanh chóng phạch phạch phạch cánh quạt quay tít, gió tung mù mịt trên tầng thượng tòa nhà, cánh quạt quay nhanh không thấy tâm, trực thăng cũng theo lực mà bay từ từ lên không trung, nâng cánh hòa vào bầu trời đêm.
...
Tỉnh Vân Nam, thành phố H.
Trời dần bước vào tháng đầu tiên của mùa đông, khí hậu ở đây lạnh hơn rất nhiều so với Lam Thành, thậm chí còn có thể thấy được loáng thoáng tuyết rơi.
Bên trong chung cư nhỏ, Phương Vũ Yên vừa đắp chăn cho con trai, vừa nhìn ra ngoài khung cửa sổ nhỏ ở chung cư.

Bầu trời đen không có sao, chỉ thoáng thấy tuyết rơi, tim cô cũng vì vậy mà lạnh lẽo thấy đau không ít.
Cũng không biết Hoắc Hạo Nhiên bây giờ thế nào, có ăn ngủ nghỉ ngơi đúng giờ hay không? Hay có lẽ anh đã biết sự thật rồi cũng nên, chắc anh sẽ hận cô lắm, không đúng, phải là chán ghét cô nhiều hơn mới phải.

Bởi vì cô biết, bình sinh anh rất ghét phụ nữ lọc lừa, nếu biết được sự thật năm đó, anh bây giờ hận không thể giết chết cô luôn cũng không chừng.

Phương Vũ Yên mệt mỏi mà khổ não suy nghĩ.
Suốt gần bốn ngày, cô hầu như không dám mở điện thoại lên, vì sợ có cuộc gọi đến, nếu là người khác, cô sẽ không ngại.

Nhưng đổi lại người gọi mà là Hoắc Hạo Nhiên, cô hoàn toàn không dám đối diện với anh, mà nếu như gặp anh, cô cũng không biết nên nói thế nào.
Tâm tình phiền muộn, Phương Vũ Yên kiểm tra mền đắp cho con trai, xác định thằng bé đã ngủ yên, cô vơ lấy chiếc khăn quàng, rồi quàng lên cổ mình, lại khoác thêm một chiếc áo khoác, dự định ra ngoài tản bộ.


Nghĩ rằng tản bộ mộ chút, tâm trạng có khi lại khá lên.

Vì an ninh ở đây rất tốt, an toàn tuyệt đối, nên Phương Vũ Yên đóng cửa phòng lại cẩn thận, yên tâm ra ngoài hóng chút không khí tuyết đầu mùa.
Đoạn đường từ chung cư của cô đến lộ lớn cũng khá xa, lại không rộng lắm, người thuê nhà ở đây có ô tô, xe hơi, không thể đi vào bên trong, tất cả đều phải dừng ở bãi đỗ xe bên ngoài chung cư, bởi vậy, những người vào đây chỉ coa thể xuống đi bộ, có nhiều người sắm hẳn cả một cái xe đạp thể thao để đi.
Thành phố này không phồn hoa rực rỡ như Lam Thành, nhưng người dân ở đây sống cực kỳ trật tự, lại gần gũi, nên vừa đến đây, Phương Vũ Yên liền rất thích, tựa hồ như ở đây đã rất lâu.
Phương Vũ Yên rảo từng bước trên lòng đường, tuyết bắt đầu rơi nhiều một chút, trên đường đã in một lớp mỏng.

Vài ba cặp nam nữ thi thoảng nắm tay nhau đi lướt qua cô, cười vui vẻ khiến Phương Vũ Yên không khỏi chạnh lòng mà nghĩ, nếu lúc này có Hạo Nhiên ở đây thì tốt biết mấy.

Khi không lại tự nhiên nhớ đến anh, cô tự nhiên nước mắt lưng tròng không khỏi sót xa.
Đôi chân vẫn tiếp tục đi, hai mắt lại cứ chỉ nhìn xuống mũi giày của mình giống như người ngốc học đếm, mà đếm từng bước chân của chính mình.

Lại đi thêm một đoạn nữa, tầm mắt Phương Vũ Yên rốt cuộc chạm đến phía đối diện cô là một đôi mũi giày da bóng loáng, cô hơi hiếu kỳ, sao đôi mũi giày kia lại không đi tiếp?
Lại nhìn dần lên trên, trước mắt cô là một cặp chân thon dài được bao bọc bởi chiếc quần tây được cắt may vô cùng tỉ mỉ.
Dáng dấp đôi cặp chân này rất quen?
Phương Vũ Yên còn chưa kịp ngẩng đầu nhìn nốt phần hình dáng ở trên, liền đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
"Hoắc thiếu phu nhân, cuối cùng anh cũng tìm được em rồi...".


Bình luận

Truyện đang đọc