TỔNG TÀI, ĐỪNG NGHỊCH NGỢM!



Thẩm Ngân Tinh buông đũa xuống.

Du Văn hơi nghi ngờ nhưng vẫn thản nhiên nhìn cô.

“Trợ lý Du, anh cứ về trước đi, tôi hứa sẽ ăn hết mà.

Tôi không thích lúc ăn mà cứ bị người khác nhìn chằm chằm thế này.”
Du Văn suy nghĩ một chút, sau đó khẽ gật đầu.

“Tôi biết rồi, cô Thẩm.

Vậy cô từ từ dùng bữa, tôi đi trước.”
“Được.” Thẩm Ngân Tinh nhàn nhạt đáp, sau đó đặt đũa xuống, định đứng lên.

“Cô Thẩm cứ ngồi đó đi.”

Du Văn lập tức phản ứng lại, động tác của Thẩm Ngân Tinh dừng lại một chút rồi lại ngồi xuống.

“Vậy tôi không tiễn nữa.” Cô nhướng mày nói.

Du Văn gật đầu lần nữa, cuối cùng mới quay người, cất bước rời khỏi phòng bệnh, trong mắt anh ta đã không còn vẻ cảnh giác và bí mật quan sát vừa rồi nữa.

Lúc trước, nghe ông chủ muốn anh ta đem đồ ăn đến đưa cho cô Thẩm, anh ta đã rất sợ hãi.

Anh ta chưa bao giờ thấy ông chủ chủ động quan tâm một người con gái xa lạ, quen biết chỉ như bèo nước gặp nhau, hơn nữa rõ ràng còn có ý định theo đuổi.

Anh ta không khỏi nghi ngờ, thậm chí lần đầu tiên còn băn khoăn quyết định này của ông chủ có phải quá qua loa rồi không.

Cứ như vậy anh ta rất hiếu kỳ và muốn tra xét về người phụ nữ này.

Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi ở cùng nhau, anh ta đã biết tính cách và nhân phẩm của cô vô cùng xuất sắc.

Chuyện ông chủ có thể nhìn trúng cô cũng không phải là không có lý do.

“Từ giờ đến thứ sáu tuần sau vẫn còn một khoảng thời gian nữa, hai con thu xếp một chút xem có thể gặp mặt ba mẹ Tô Vũ được không.”
“Vâng, bọn con biết rồi.” Thẩm Minh Quốc trầm giọng nói.

Mấy người hiển nhiên không nghi ngờ gì về quyết định của chuyện này, thái độ và phản ứng đó khiến người khác nghĩ là chuyện đương nhiên.

Du Văn hơi nhíu mày, ánh mắt anh ta nhàn nhạt đảo qua chỗ ba người kia, thoáng chạm mặt với họ.

Vẻ ngoài ưa nhìn kia không khỏi thu hút sự chú ý của bọn họ, nhưng đó cũng chỉ là thoáng qua mà thôi, ba người cũng không để ý gì hơn.


Đúng lúc Thẩm Ngân Tinh đang thấy đói bụng, vì thế món cháo của Bạc Hàn Xuyên cũng tính là được đưa tới kịp thời.

Đã nhận rồi thì cô đương nhiên cũng không có lý do gì để bạc đãi chính mình nữa.

Nhưng chưa ăn được mấy miếng cháo, cửa phòng bệnh đóng lại chưa được bao lâu lại mở ra, cũng chẳng có tiếng gõ cửa.

Đôi mày thanh tú của Thẩm Ngân Tinh hơi nhíu lại, ngẩng đầu nhìn về phía cửa.

Sắc mặt vốn đã hơi u ám, đến khi nhìn thấy mấy người ở cửa thì ngũ quan tinh xảo trong nháy mắt đã trở nên lạnh lùng.

Khương Huệ Văn dẫn đầu đi vào, Thẩm Ngân Tinh không che đậy vẻ chán ghét trong mắt mình, cô cúi đầu nhìn chiếc thìa gỗ trong tay, cuối cùng vẫn buông xuống.

Cô chẳng còn muốn ăn nữa.

“Ngân Tinh, sức khỏe con vẫn ổn chứ?”
Dương Lan Hương bước lên từ sau lưng Khương Huệ Văn, bà ta mặc một chiếc váy dài màu mận chín thêu hoa cùng với một chiếc áo khoác trắng như tuyết, kiểu tóc được uốn tỉ mỉ và khuôn mặt được chăm sóc vô cùng kỹ càng, cả người toát ra vẻ uy nghiêm mà tao nhã, nhẹ nhàng.

Trong lời nói của bà ta chứa đầy vẻ hòa nhã xen lẫn lo lắng.


Thẩm Ngân Tinh im lặng không nói.

Cho dù tính cách của cô có tốt đến đâu thì cũng không thể nào hiền dịu với người đã bức chết mẹ mình được.

Vừa nghĩ tới mẹ, trái tim của Thẩm Ngân Tinh như thắt lại, vô cùng đau đớn.

Hai bàn tay lạnh buốt đặt bên cạnh hung hăng nắm chặt thành quyền, hận thù trong lòng càng bộc phát dữ dội!
“Khiến cho bà phải thất vọng rồi, tôi vẫn chưa chết.”
Ba năm trước, cô bị ép phải ra nước ngoài, ba năm sau trở về lại cống hiến hết mình cho công ty mà Tô Vũ và mẹ để lại!
Cô chưa bao giờ có suy nghĩ sẽ trở về căn nhà kia, nếu không phải ông nội vẫn đang ở trong căn nhà đó thì cô ước cả đời không cần dính dáng quan hệ bất cứ thứ gì với mấy người này!
Vẻ lạnh lùng vô lễ, không mặn không nhạt giống hệt trước đây của Thẩm Ngân Tinh khiến cho Thẩm Minh Quốc giận tím mặt.

“Đồ hư hỏng! Mày có thái độ gì đấy hả?”.


Bình luận

Truyện đang đọc