TỔNG TÀI, HẸN THÊM MỘT KIẾP

Một tuần sau khi dưỡng thương, suốt ngày chỉ quanh quẩn trong phòng, làm bạn với điện thoại, với sự lười nhác. Cho đến ngày hôm nay, vết thương ngay bụng của Âu Dương Nghiên chính thức bình phục.

Tuy là có để lại một vết sẹo khá lớn ở vùng bụng... nhưng không sao... cô không cảm thấy chán ghét vết sẹo này, ngược lại còn có chút gì đó thích thú.

Từ rất sớm, lão Thập Nhất đã đi vào phòng của cô, hình như lại có thêm một nhiệm vụ của tổ chức cần cô hoàn thành.

Lão ngồi trên ghế tựa, chân bắt chéo đung đưa theo nhịp.

"Tiểu ma đầu, vết thương chắc cũng khỏi rồi chứ?"

Âu Dương Nghiên nở một nụ cười rập khuôn, trông có chút bất mãn. Câu hỏi này của lão, là ý gì đây?

"Lại chuyện gì nữa đây?"

Cô nhăn nhó trông khó coi, đối diện với cái điệu bộ này không nói cũng biết, là chuyện quan trọng cần cô làm.

Bình thường thích thì đi ăn cắp này, ghét thì đi ăn cắp cái kia. Vui thì đi đột nhập ám sát, không vui thì cho nổ bom gϊếŧ cả chục người để làm pháo hoa xem cho vui mắt.

Những cái nhiệm vụ của tổ chức này... nghe qua cũng thật khó hiểu.

Lão Thập Nhất đưa tay vuốt vuốt mái tóc muối tiêu, vẻ mặt vô tội, bình thản mà nói:

"Đây là giấy nhiệm vụ... Tối nay, tại khu triển lãm Deliso, có một báu vật được trưng bày... Nhiệm vụ của cô... là lấy nó!"

"Là thứ gì vậy? Quý giá đến thế sao?"

Âu Dương Nghiên hỏi lại, thái độ thờ ơ, bất cần và chán nản. Cô hoàn toàn xem nhẹ món báu vật đó, cũng như đặt nó giống với những món hàng ngoài chợ.

"Aza, bà cô của tôi ơi. Nó có giá trị tương đương với viên thạch lưu ly ngũ sắc mà cô đã cướp về đó..."

Cô ngồi vắt vẻo trên ghế, vẻ mặt vẫn mảy may, không quan tâm.

"Không!"

"Có!"

"Hứng!"

"Thú!"

Âu Dương Nghiên ngáp một cái, rồi thản nhiên cất tiếng. Thập Nhất đúng là bó tay với cô mà. Lão gằng giọng:

"Không có hứng thú cũng phải làm. Đây là mệnh lệnh của tổ chức, và cũng là nhiệm vụ của cô. Cô bắt buộc phải hoàn thành. Chỉ có thắng lợi, không có thất bại. Cô hiểu ý ta chứ?"

Lão nhếch môi, cười như không cười, chăm chú quan sát thái độ cự tuyệt của ai kia. Cuối cùng không để cho cô phản kháng thành công, Thập Nhất đứng dậy, vội vã ra ngoài.

"Chuẩn bị cho tốt. Nếu thành công, phần lợi nhất... thuộc về cô... Tiểu ma đầu, ta tin tưởng cô!"

Lão đi rồi, bỏ mặc cô bần thần ngồi như con ngốc.

Âu Dương Nghiên hít hít vài cái, miệng mếu máo không thôi.

"### Không phải chứ, sao các người có thể nhẫn tâm đày đọa một người đang bị thương như tôi chứ? Đúng là bốc lột sức lao động! Tôi còn chưa dưỡng thương xong nữa mà!"

"Cộc... cộc..."

Tiếng gõ cửa đều đều truyền vào bên trong căn phòng làm việc của Mộ Dung Nghi.

Ở một góc phòng, có một người con gái đang lao tâm lao lực mà làm việc, hoàn toàn chẳng cảm nhận được gì ở xung quanh.

Nàng không hề nghe thấy tiếng gõ cửa, mãi cho đến khi tiếng gõ lặp lại lần hai, mạnh hơn, nhanh hơn, Mộ Dung Nghi mới nhận biết.

"Mời vào!"

Thanh âm vang lãnh truyền ra ngoài, người kia mới dám tiếp tục đi vào trong.

Đó là Bạch Tiếu, nữ thư ký chính thức của Mộ Dung Nghi. Trông thân hình thì cũng khá cân đối, vóc dáng nhỏ nhắn cùng khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu, tạo nên sự hài hòa về một nét chung.

Bạch Tiếu vẫn cuối đầu, đặt lên bàn một tấm thiệp nhỏ màu xanh dương nhạt.

"Mộ tổng! Có thư gửi mời người đến dự tiệc!"

Ánh mắt tinh anh kia vẫn không rời văn kiện nữa giây, cứ vẫn chăm chú là thế.

Không nhìn, nhưng không nghĩa là tai không nghe. Mộ Dung Nghi khẽ "ừm" một tiếng rồi mới tiếp tục trả lời.

"Là tiệc gì?"

"Cũng không hẳn là tiệc, là một buổi triển lãm báu vật quý hiếm của một khu triển lãm nổi tiếng!"

Nàng thở ra một tiếng rõ dài, chung quanh nàng toàn bầu không khí khó thở, ủ rũ.

"Là khu triển lãm nào?"

"Khu triển lãm Deliso ạ!"

Ừ, nàng chần chừ mất mười giây, sau đó liền điềm nhiên cất tiếng:

"Nhắn họ, tôi sẽ tới đúng giờ!"

Bạch Tiếu cúi người, thận trọng "vâng" một tiếng, rất nhanh liền đi ra ngoài thực thi mệnh lệnh.

Vốn dĩ, Mộ Dung Nghi không có ý định đi. Suy cho cùng, sau khi suy nghĩ khách quan, âu cũng là đối tác, cũng là người cùng kinh doanh. Nên quyết định đi, chỉ để xã giao như vậy.

Công việc hôm nay nói chung cũng không quá nhiều, chậm nhất cũng xong lúc tám giờ.

Huống hồ, tấm thiệp để trên bàn nàng cũng không thèm mở ra coi.

Đến giờ, tự khắc sẽ có người thông báo.

Mộ Dung Nghi không một khắc, một giây nào dám bỏ lơ đi công việc. Thỉnh thoảng thấy nàng mệt mỏi nhắm mắt, hai tay xoa xoa thái dương, nhưng rất nhanh lại quay trở về với thực tại, với đống văn kiện ở gần sát trước mắt.

Bình luận

Truyện đang đọc