Mộ Hy Thần đưa bông tắm qua cho cô: “Đi tắm đi!”
"Tôi...."” Tống Vân Khanh muốn giải thích.
Bàn tay Mộ Hi Thần đã đưa tới chiếc nút trên cổ áo của cô rồi: “Tự em tắm lấy hay phải cần tôi phụ em?”
Tống Vân Khanh một tay giữ chặt, lùi bước về phía sau, lo lắng nói: “Tôi tự làm được, tôi tự làm được.”
Bước chân như chạy trốn vào bên trong phòng tắm vậy.
Nhìn thấy đôi má ửng hồng của cô, tâm trạng của Mộ Hi Thần như có tia sáng vụt qua.
Tống Vân Khanh tự mình an ủi nhịp tim đập loạn của mình, bản thân trong chiếc gương phản chiếu lấy sự hoang mang lẫn khiếp hãi, khuôn mặt đỏ ửng hơn việc Sở Mạc Giao đã ngấm cơn say rượu.
Cô chuẩn bị tốt việc yêu đương với Mộ Hy Thần rồi, nhưng mà đối với việc Mộ Hy Thần ên đấy, thì lại không thể nào chấp nhận một cách tự nhiên được. Tuy rằng bọn họ không chính ngôn thuận hay không thì cũng đều trở thành vợ chồng hợp pháp rồi.
Nhưng mà, cô vẫn chưa thể nào quen được. cách nhìn của Mộ Hy Thần đối với cô lúc nãy.
Tống Vân Khanh cảm thấy căng thẳng không gì sánh bằng, không biết một lát nữa từ phòng, tắm bước ra ngoài thì đối mặt làm sao với anh.
Hoảng loạn tắm sơ lại cơ thể, cô phát hiện ra vấn đề càng ngượng ngùng hơn, cô lo lắng mà chạy xông vào phòng tắm nhưng lại chưa đem theo bất cứ thứ gì vào, trang phục mặc trên người thì bị nàng vứt lung tung trên sàn nhà, khẳng định là không thể lấy nó lên mặc lại như ban đầu được rồi.
Tống Vân Khanh quấn quanh người bằng. chiếc khăn tắm, nhất thời không biết phải làm sao. cho hợp lý.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên, làm cho cô bị dọa loạn nhịp.
“Vợ bé nhỏ ơi, em có muốn mang áo ngủ vào không?”Tiếng nói của Mộ Hi Thần có mang hàm ý cười nhiễu.
Tống Vân Khanh nghênh trán ra phía trước và lúc đó nói: “Anh bỏ nó tại cánh cửa, tự em đi lấy.”
“Em mở cánh cửa hé ra anh đưa cho em là được rồi mà.” Mộ Hy Thân không đồng ý.
Tống Vân Khanh do dự một hồi liền mở cánh. cửa hé ra, chỉ nghĩ kéo dây kéo bước ra.
Nhưng mà cô vừa mới kéo một sợi đây ngăn thì bị một lực mạnh đưa ra ngoài.
Trong lòng của Mộ Hi Thần ôm lấy cô gái bé bỏng với ánh nhìn sâu
Chiếc khăn tắm được cô quấn quanh trước ngực, che đi sức xuân mơn mởn, ở phía dưới thì kịp thời che đi được vòng ba quyến rũ căng mọng.
Anh xem cô vợ bé bỏng vẫn là không mặc trang phục thì xinh đẹp hơn.” Nói xong thì có một nụ hôn với cô.
Theo quán tính của Tống Vân Khanh thì liền đưa đầu sang một bên, nụ hôn của anh liền lệch sang vành tai của cô, nhưng ngọn lửa đốt cháy lấy cả khuôn mặt.
“Anh mau chóng đi tắm đi.” Tống Vân Khanh cũng không muốn liếc nhìn anh dù chỉ là một ánh mắt.
Mộ Hi Thần không làm khó cô, thả cánh tay ra: “Vậy cô vợ bé bỏng đợi anh một chút nha, anh đi tắm trước, một nhoáng là anh đã xong rồi!”
Nói xong liền đẩy chiếc áo ngủ vào trong người của cô.
Đích thực thì cánh cửa phòng tắm, Tống Vân Khanh nhanh chóng choàng mặc áo ngủ vào người.
Nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm đội ra, mới có thể thở đài một hơi.
Không biết là đã sắp xếp ổn thỏa cho Dao Dao. chưa nữa.
Tống Vân Khanh nghĩ ngợi, bước chân nhẹ nhàng thong thả bước ra khỏi căn phòng, đi xem Sở Mạc Dao.
Sở Mạc Dao bị sắp xếp đến căn phòng khách ở tận cuối hành lang, lúc Tống Vân Khanh bước vào bên trong, người giúp việc đúng lúc đang giúp Sở Mạc Dao thay trang phục áo ngủ, đã được đặt sẵn trong phòng rồi.
Thím Trương quay đầu nhìn thấy Tống Vân Khanh đã khoác xong trang phục ngủ, mỉm cười: “Cô chủ yên tâm đi, tiểu thư này đã say giấc nồng, rồi.”
Tống Vân Khanh gật đầu: “Cảm ơn thím Trương, cô ấy tên là Sở Mạc Dao, là bạn của con ạ. Hôm nay đoàn phim của cô ấy đóng máy, uống hơi quá chén, ngày mai con sẽ bảo cô ấy tự mình đến cảm ơn thím nha.”
Thím Trương lắc lắc đầu và mỉm cười nói: “ Hóa ra Sở tiểu thư là điễn viên à, không trách được xinh đẹp đến như vậy.” Cuối đầu nhìn thấy chân không mang dép của Tống Vân Khanh, kinh ngạc nói: “Cô chủ sao lại không mang theo đép vậy? Mặt đất khá lạnh đó.”
Người giúp việc bên cạnh cứ nhanh chóng, chạy đi đưa đôi đép mang trong nhà cho Tống Vân Khanh.
Tống Vân Khanh ngại ngùng nói: “Con không biết đép mang trong nhà để ở tại nơi đâu cả.”
Tống Vân Khanh thích cảm giác chân trần đi bộ trên tấm thảm trải sàn nhà, không biết tại sao.
nữa, tại nơi này khiến cho cô có cảm giác thân. quen với ký ức ở nhà khi còn lúc nhỏ. Hầu như cô đều mang chân trần chạy khắp quanh nhà.
Ông ngoại, mẹ và người giúp việc cũng giống như thím Trương tỏ vẻ kinh ngạc, cảm giác lạ này khiến cho cô cảm thấy thân thuộc vô cùng.
Thím Trương cười nói: “Sở tiểu thư ngủ say rồi, chúng ta đi ra ngoài trước đi.”
Tống Vân Khanh gật nhẹ đầu, bản thân tự mình bò lên giường của Sở Mạc Dao, quỳ ngồi gập chân lại nhìn ngắm lấy nhan sắc của Sở Mạc Dao, rất vui rằng Dao Dao quay trở lại, thật là tốt mà!
Đúng lúc đang suy ngẫm, bản thân lại đột nhiên đẩy lên không trung, dọa loạn nhịp đến cô rồi.
Giọng nói của Mộ Hi Thần trên đỉnh đầu phát ra: “Mới chớp nhoáng đã không nhìn thấy, thì ra em trốn đến đây, xem ra là muốn tìm sự trừng. phạt em để nhớ lấy bài học này đây mà.”
Tống Vân Khanh căng thẳng mà nắm chặt lấy bộ trang phục ngủ của Mộ Hi Thần vì sợ rơi trọn
xuống đất, minh biện nói: “Em... em lại đến xem thử Dao Dao.”
“Không được xem, về sau em chỉ được phép. ngắm nhìn anh thôi!” Mộ Hi Thần ôm lấy cô đem về phòng ngủ, cũng không quan tâm chuyện người giúp việc còn đang ở tại chốn hành lang.
Tống Vân Khanh chôn vùi đầu mình vào trong ngực của Mộ Hi Thần.
Mộ Hi Thần kéo chiếc chăn ấm ra và Tống Vân Khanh vào bên trong, bản thân thì thuận theo tư thế mà đè lên người của cô, móc nối với chiếc cằm của cô, trên môi còn nhẹ nhàng cắn vờn một chút: “Vợ bé nhỏ ạ, em nhìn ngắm anh đi, từ sau khi cô gái kia xuất hiện, em đều chưa có lướt nhìn anh nữa kìa.”
Âm thanh bên trong quả nhiên đều là sự uất ức.
Tống Vân Khanh cười nhạo: “Cậu ấy uống say rồi mà.”
“Ý của em là anh uống say thì em chỉ chăm sóc mỗi mình anh sao?”
“Không phải, em không có ý đó, ý của em là muốn nói Dao Dao cần người chăm sóc hơn.”
"Vậy anh cũng cần người chăm sóc.” Ánh mắt của Mộ Hi Thần nhìn chăm chú đến nàng.
Tống Vân Khanh không chịu nổi cách anh nhìn cô, liền quay đầu nhìn sang hướng khác: "Anh không phải đang khỏe mạnh đó sao? Cần gì việc chăm sóc chứ?”
Mộ Hi Thần nở nụ cười ám hiểm: “Anh cần sự chăm sóc ân cần của vợ.”
Khuôn mặt ửng hồng của Tống Vân Khanh cảm giác khá nóng dần lên, không đám nhìn anh.
"Tay của Mộ Hi Thần đút vào trong túi áo, cơ thể của cô không ngừng run rẩy hồi lâu.
Mộ Hi Thần nhẹ nhàng hôn lên đôi gò má của cô: “Ngoan, đừng sợ, để anh thương thương em nào.”
Cả căn phòng đầy xuân xanh quyến rũ.
Sở Mạc Dao lúc mới tỉnh dậy, cảm thất đau cực kỳ, trong miệng thì rất là khát.
Mởmắt nhìn xung quanh, trên chiếc tủ cạnh giường có để một một ly nước, quá tốt rồi. Việc làm có tính tỉ mỉ như vậy chỉ có Tiểu Vân mới có thể làm được thôi.
Ộc ộc uống liễn một hơi hết ly nước, bỏ ly nước xuống, Sở Mạc Dao mới cảm nhận được bất thường.
Đây không phải là nhà của cô ấy! Cũng không phải là khách sạn!
Nội thất của căn phòng bày trí đầy đủ, hơn nữa nhìn sơ cũng biết giá cả không tầm thường rồi.
Cuối người nhìn lấy chính mình, trên người còn khoác lấy chiếc áo ngủ sợi ren hàng thật, màu hồng phấn, màu sắc như trẻ trâu vậy đó!
Ai đã mặc giúp bản thân thay đồ thế kia?
Thôi xong rồi, tối hôm qua uống nhiều rồi, đều trách Steven cả, ngay cả hắn đều không có mặt để có người giúp cô ấy đỡ lấy chầu rượu, bị bọn họ chuốc quá nhiều rồi. Chủ yếu là bộ phim này quay khá thuận lợi, mọi người đều rất vui. Cô ấy cũng có chút vui quá mức chính là không thể chống chế lại chính mình.
Tú Tú đâu rồi? Cô ấy nhớ rằng bảo Tú Tú đi tìm đón Vân Khanh tới nơi để đưa cô ấy mà?
Đúng rồi, Vân Khanh đến rồi, cong mang theo một tên tài xế rất đẹp trai đến đón cô ấy nữa mà.
Sau đó thì sao nữa?
Sao lại không có đoạn phía sau nữa chứ?
Sở Mạc Dao dùng sức cáu xe đầu tóc, thôi xong rồi, mất trí nhớ rồi. Chuyện gì đều không thể.
nhớ nổi nữa rồi!
Túi xách đâu rồi? Điện thoại ở đâu rồi? Lục tung trong căn phong tìm đều không thấy.
Vân Khanh thì sao? Vân Khanh đang ở đâu?
Sở Mạc Dao nghỉ ngờ trong đầu, bước chân xuống giường mở cánh cửa ra.
Là một đãy hành lang, can phòng của hai bên đều đóng kín lại, giấy dán ở trên tường đều là theo phong cách của châu Âu, đưới chân là miếng trải thảm đày cộm, bước chân trên nó đều không hề phát ra tiếng động gì.
Sở Mạc Dao thuận theo chiều lan can mà bước đến đầu bậc thang.
Đây là lầu hai, bước lên phía trên xem thử thì vẫn còn lầu ba.
Phía đưới còn có phòng sảnh lớn rộng trải dài.
Sở Mạc Dao thuận theo bậc thang mà bước xuống dưới.
Quào! Sang trọng nha Sở Mạc Dao nhìn cách bày trí của căn phòng khách mà không ngừng mở miệng tán thưởng cảm thán.
“Sở tiểu thư, chào buổi sáng!” Phía đằng sau phát ra âm thanh của một người.
Sở Mạc Dao bị đọa loạn nhịp, quay lưng nhìn thấy người phụ nữ trung niên đang đứng phía sau mình, khuôn mặt mang theo nét cười hướng về cô.
“Sở tiểu thư, cô cứ gọi tôi là thím Trương là được rồi!” Chị Trương dùng giọng ôn hòa mà đáp.
Sở Mạc Dao ngơ ngác gật đầu.
“Chào thím Trương!” Sở Mạc Dao lập tức nở. nụ cười tươi chào hỏi bà ấy.“Sở tiểu thư còn bị đau đầu nữa không? Có cần đi tới nhà hàng dùng buổi sáng không?” Thím Trương mỉm cười chào hỏi lại Sở Mạc Dao, ngụ ý muốn dẫn cô ấy đến nhà hàng.
Sở Mạc Dao đi cùng thím Trương tới nhà hàng, nhìn thấy các loại điểm tâm được đặt lên bàn, nuốt ngụm nước bọt xuống cuống họng.
nhưng vẫn là đang cố nhịn lấy, kéo giữ lại cánh tay của thím Trương hỏi: “ Thím Trương, cho con hỏi đây là ở đâu? Sao con lại đến được nơi này? Tối qua, con...con uống quá nhiều rồi, nhưng mà con vẫn còn nhớ được là con cùng bạn của mình ở cùng nhau, vậy bạn của con ở đâu?”
Thím Trương mỉm cười rồi vỗ nhẹ lên tay của. Sở Mạc Dao, dẫn cô ấy đến ghế bên ngồi xuống.
“Sở tiểu thư, cô là cô chủ đưa về đó, cô ăn trước những món này đi, miễn để tránh lát nữa khiến dạ đày khó chịu, có vấn để gì thì cô đợi cô chủ tỉnh dậy rồi trực tiếp hỏi cô ấy nha, tôi đi làm việc của mình đã, cô dùng thoải mái nha.” Thím Trương nói xong liền đi ra bên ngoài.
Sở Mạc Dao nhìn thấy được căn hộ này được bày trí sang trọng này, lại lướt nhìn đến bữa sáng.
thịnh soạn, não vẫn còn mông lung tự h‹ Xuyên không rồi sao? Ảo ảnh rồi ư? Không quan trọng nữa, ăn nó rồi nói tiếp.”
Tính cách của Sở Mạc Dao, luôn có tính thoải mái vô tư, không sợ trời không sợ đất, bất kể sự việc gì dù sao đều là chân bước trên đường ắt sẽ có
đường đi, không có đường đi thì đẫm cỏ một hồi cũng sẽ lòi ra đường mà đi thôi, chả có gì là chuyện to tát cả?
Nếu đã xảy ra thì trời cao ắt sẽ an bày mà! Chính là đợi cô chủ gì đấy tỉnh dậy rồi nói tiếp thôi, cho dù là bị bắt cóc, với trí thông minh của cô ấy thì cũng có thể trốn thoát để trở về.
Suy cho cùng trước mặt là đồ ăn ngon, không ăn thì chính là một loại bất kính xem thường!
Tống Vân Khanh đã tỉnh dậy rồi nhưng không muốn mở mắt ra vì quá mệt rồi!
Tối hôm qua bị Mộ Hi Thân tìm ra được cái cớ để trừng phạt rồi, nói cô vì bạn bè mà lơ làng, anh.
Chỉ là sự trùng phạt của anh thực sự quá...quá đáng rồi.
Cuối cùng, cô cảm thấy được Mộ Hi Thần đang ôm trọn người cô để giúp cô rửa sạch thân thể, nhưng mà ngay cả sức mở mắt ra để nhìn cũng đều không có, bỏ mặc cho việc có tấm khăn được Mộ Hi Thần che lại, chỉ muốn phải có cái giấc ngủ như chết, cho đến khi hiện tại cũng. không muốn mở to mắt ra nhìn.
Nếu như đây cũng là một phần tình yêu của cô và Mộ Hi Thần, vậy thì cô thật sự phải suy nghĩ thận trọng một lần nữa rồi, chí ít muốn vạch rõ ranh giới với anh, bằng không thì mạng yếu ớt này đều bị hành cho ra bã rồi, còn yêu với đương gì được nữa
Meo! Ban cho tôi sức mạnh đi, ban cho tôi sức mạnh để thức dậy khỏi giường đi!
Khuôn mặt của Tống Vân Khanh trong chiếc mền bị kéo lên cao thêm chút nữa, chiếc mền mềm mại càng khiến cho nàng luôn muốn lười nhát không thích đứng dậy.
Về sau nhất định phải tránh lấy những lý do bị anh tìm đến để trừng phạt, vậy thì chính là không cần vì bạn bè mà đối xử lạnh nhạt với anh rồi.
Bạn bè ư?
Dao Dao?
Tống Vân Khanh từ ghế đứng dậy “khó khăn”
Giữ lấy đầu tóc mà bước đến cửa đi tìm Sở Mạc Dao., không biết Dao Dao đã ngủ đậy chưa nữa? Có bị đau đầu hay không.
Cô chạy đến phòng ở của Dao Dao, cánh cửa mở ra nhưng Dao Dao lại không ở trong đấy.
“Dao Dao? Dao Dao?” Tống Vân Khanh hét lớn tiếng gọi, vừa gọi vừa chạy xuất lầu.
“Thím Trương, thím có nhìn thấp...”
“Dao Dao!” Nhìn thấy Sở Mạc Dao đang cầm lấy chiếc bánh bao nhỏ đứng trước cửa nhà hàng, Tống Vân Khanh hét lên trong sự vui sướng.
Sở Mạc Dao cẩm chiếc bánh bao trong tay, " lách cách” rơi xuống sàn nhà.
Cô gái trong chiếc bậc thang có đầu tóc rối bời, khoác trên người là chiếc váy ngủ sợi đây mỏng màu hồng. Chiều dài chiếc váy đó ngắn lên trên đầu gối khoảng tầm ba phần hai. Làn da trắng mịn nhưng trên vùng ngực phía trước lại có đầy vết tích màu đỏ ửng!
Ánh nhìn của Sở Mạc Dao khiến Tống Vân Khanh ngơ ngác, cúi gầm mặt nhìn xuống.
“AI” Tiếng hét lớn vang lên, quay người lại chạy lên hướng lầu trên. “Cậu đứng lại cho tớ! Nói maul Là tên lưu manh nào làm ra chuyện đó! Tớ phải giết hắn tai” Sở Mặc Dao tức giận hét lớn lên đuổi theo để kịp.
tiến lên phía trước.
Người giúp việc nghĩ đến lại muốn cười nhưng, không đám cười, hai cô gái này khiến căn nhà lớn có bầu không khí sinh động hơn, náo nhiệt lên chút ít rồi.
Sở Mặc Dao đứng tại phía trước giường, ôm trọn chiếc chăn mền quấn quanh chặt kín lên người của Tống Vân Khanh: “Tên lưu manh nào làm chuyện đó? Hắn ta ở đâu? Tớ muốn giết hắn tai”
Nói xong, thì đi khắp nơi lục tìm.
Phòng tắm, không cóI Ban công, không. có!
Tiếng “soạt” kéo rèm màn cửa của cô ấy, ánh. sáng mặt trời nghiêng chiếu vào bên trong, hai người đều ngước mặt lên che đi ánh mắt đấy.
Dao Dao!” Tống Vân Khanh âu yếm gọi côấy.
Sở Mạc Dao nhanh chóng bước đến bên đầu giường, cánh tay ôm chặt vào trong lòng nói: * Không cần sợ, không cần sợ! Có tớ ở đây, cậu nói
cho tớ biết tên nhóc đó là ai? Tớ đi xử hắn ta trước!
“Dao Dao, tớ kết hôn rồi.” Tống Vân Khanh nói trong lúc Sở Mạc Dao đang buồn bực.