TỔNG TÀI KẾT HÔN CHỚP NHOÁNG: CÔ VỢ NGỌT NGÀO MUỐN CHẠY TRỐN

Mạnh Văn lại hỏi thăm ba mẹ thêm vài câu, nhìn thấy đáng vẻ của Tống Vân Khanh, anh ấy không để ba mẹ nói chuyện với cô, nếu đã tìm được rồi thì không cần thiết phải quá vội vã.

Tống Vân Khanh bình ổn lại cảm xúc, tuy rằng chuyện này điễn ra có chút đột ngột bất ngờ, nhưng mà cô đột nhiên rất tin tưởng nhìn gì Mạnh Văn vừa mới nói.

Cô đỏ mắt nhìn về phía Mạnh Văn.

Mạnh Văn dịu dàng đau lòng nhìn cô: “Kem. ra, mấy năm nay đã xảy ra không ít chuyện không thể tưởng tượng được, Vân Khanh, nói cho anh biết, em sống có tốt không?”

Tống Vân Khanh gật đầu: “Cũng còn tốt.”

Ít nhất cô vẫn còn sống, ngoại ra đều không quan trọng nữa.

Mạnh Văn không hỏi quá nhiều, tương lai còn tất đài.

Mạnh Văn đưa Tống Vân Khanh và Tu Quân về nhà.

Tu Quân vẫn cứ im lặng như cũ, bọn họ đưa Tống Vân Khanh về nhà trước.

Đi đến chung cư Tình Xuyên, Mạnh Văn. xuống xe, quan sát nơi này: “Em sống ở nơi đây sao?”

Tống Vân Khanh gật đầu, không nói cho Mạnh Văn biết chuyện của cô và Mộ Hi Thần, thứ nhất là cô muốn tiêu hóa chuyện của Mạnh Văn và ba mẹ của anh ấy, thứ hai là chuyện của cô và Mộ Hi Thần cũng rất khó tưởng tượng được, không. phải chỉ nói hai ba câu là có thể giải thích rõ ràng, được.

Mạnh Văn lại yên tâm, anh ấy cũng có chút.

hiểu biết về giá nhà ở chung cư Tình Xuyên này, bởi vì mấy anh em bọn họ đều có bất động sản ở nơi này, xem ra cuộc sống của Tống Vân Khanh cũng không quá tệ.

“Vậy được rồi, em đi lên ải.” Mạnh Văn cười nhìn cô.

Vân Khanh gật đầu, lại nhìn Tu Quân: “Phiền anh đưa Tu Quân về nhà, Tu Quân, ngày mai gặp. lại!”

Tu Quân gật đầu.

Tống Vân Khanh xoay người đi lên bậc tam cấp.

"Vân Khanh!” Mạnh Văn gọi cô lại, bước nhanh lên, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.

“Anh rất vui vì đã tìm được em!” Trong giọng. nói của anh ấy tràn ngập vui vẻ và yên tâm.

Vân Khanh ngơ ngác để mặc cho Mạnh Văn ôm cô, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất ấm áp.

Mạnh Văn buông cô ra, vỗ nhẹ lên vai cô: “Đi lên đi, hôm khác anh lại đến tìm em.”

Vân Khanh gật đầu, lại quay đầu liếc nhìn anh. ấy, mới xoay người đi vào.


Vân Khanh đặt túi xách lên ghế sofa, cuộn tròn bản thân vui vào trong ghế sofa, xoa rối tóc của cô.

Vì sao lại không nhớ ra được chứ? Tại sao không nhớ được bất cứ thứ gì vậy?

Nhìn đáng vẻ của Mạnh Văn, lại nghe ba mẹ của anh ấy nói chuyện, bọn họ rất quen thuộc vị cô, có lẽ bọn họ là bạn bè thân thiết của mẹ, nhất định sẽ không lừa cô, nhưng mà cô lại không nhớ được chút nào.

Tống Vân Khanh cười khổ, lẩm bẩm nói: “ Xem ra mình từng bị tẩy não thật r:

Đầu óc từng “tẩy” chỉ còn nhớ rõ ông ngoại và mẹ, cũng chỉ còn nhớ được hai sự kiện quan trọng, một là hôn ước với Vệ Tử Kiệt, hai là về di chúc.

Thôi, không nghĩ nữa, Mạnh Văn cho cô cảm. giác rất ấm áp, có lẽ cô có thể tìm được một ít ký ức từ bọn họ thì sao? Cảm giác cũng không tệ.

Cô tắm rửa sạch sẽ xong lập tức ôm điện thoại nằm lên giường, kiểm tra một chút, điện thoại không có vấn đề gì.

Mộ Hi Thần không gọi điện thoại cho cô.

Mãi vẫn không gọi đến, làm trong lòng cô có chút bất an.

Bọn họ cũng không có hứa hẹn với nhau mỗi ngày đều sẽ trò chuyện, nhưng mà ngày hôm qua Mộ Hi Thần có gọi điện thoại đến cho làm cô cảm thấy hôm nay anh nhất định cũng sẽ gọi điện.

thoại đến. Nhưng mà lại không có. Cô cẩm điện thoại xem Wechat một lúc, lại lướt Weibo một lúc, ngủ từ lúc nào cũng không hay.

Cô đột nhiên phát hiện bản thân đang ở một nơi rất tối rất tối, hình như là trong một con hẻm. nhỏ, ở đằng xa bên ngoài có ánh đèn chớp tắt, cô tìm được nguồn sáng, cẩn thận đi về phía trước.

Ngõ nhỏ âm u lại dài đằng đặc, đi bao lâu cũng không thể đi đến điểm cuối, làm trong lòng cô có chút sốt ruột

Cô đột nhiên nghe được tiếng đánh nhau, dần dần tiếng động càng lúc lại càng rõ ràng.

Cô còn nghe được tiếng vang trầm đục khi gậy gỗ và côn sắt đánh lên cơ thể ngưi xé gió khi đao cắt qua không khí, cô tiếp tục lần mồ về phía trước.

Đằng trước có một đống bóng đen đang quấn lấy nhau đánh đấm.

Tống Vân Khanh đột nhiên cảm thấy vô cùng, hồi hộp.

“Mộ Hi Thần! Mộ Hi Thần!” Cô gọi to, cô cảm thấy bên trong những người đó nhất định có Mộ Hi Thần, cô rất sốt ruột, rất lo lắng.

Nhưng cô lại không thể nào phát ra âm thanh, cô sốt ruột muốn chết, đột nhiên từ trên giường. ngồi bật dậy.

A! Thì ra là một giấc mơ!

Tống Vân Khanh vò rối tóc, cầm điện thoại lên, không có điện thoại, Mộ Hi Thần không hể gọi điện thoại cho cô.

Trời sắp sáng rồi, Tống Vân Khanh suy nghĩ một lúc, thức đậy đi rửa mặt.


Sáng sớm ngày hôm qua, Mộ Hi Thần còn gửi Wechat cho cô, anh biết rõ thời gian làm việc và nghỉ ngơi của cô.

Vệ sinh cá nhân xong, Tống Vân Khanh cầm. điện thoại ngẩn người, Mộ Hi Thần cũng không. gửi tin nhắn Wechat đến cho cô giống như ngày hôm qua.

Tống Vân Khanh suy nghĩ một lúc, gửi cho anh một icon hình chim cánh cụt trông khá ngốc.

Mười phút trôi qua, Mộ Hi Thần không trả lời. Truyện Trinh Thám

Tống Vân Khanh có chút bất an, không biết vì sao, cô không có cách nào qung hình ảnh trong, mơ ra khỏi đầu được.

Bành Việt đang ở dưới lầu chờ cô.

Hôm nay cô ăn xong bữa sáng do Bành Việt chuẩn bị, lại không có tâm trạng nói đùa với Bành Việt.

Bành Việt cẩn thận quan sát sắc mặt của Tống Vân Khanh, hỏi: “Chị đâu, công để gì sao?”

Tống Vân Khanh sững sờ, lắc đầu.

“Trông cô có vẻ không vui cho lắm.” Bành Việt cẩn thận hỏi.

Tống Vân Khanh ngập ngừng muốn nói lại thôi.

“Chị dâu, cô có chuyện gì cứ việc nói, tuy rằng đại ca không có ở nhà, nhưng mà cô có việc gì, cho dù bọn tôi có tan xương nát thịt cũng sẽ làm giúp cô!” Bành Việt vỗ ngực bảo đảm.

Tống Vân Khanh thật sự nhịn không được, hỏi: “Bành Việt, chừng nào thì Mộ Hi Thần về?

Bành Việt ngẩn ra, cười còn tươi hơn cả ánh nắng mặt trời: “Thì ra chị đâu nhớ đại ca à, hắc hắc, lúc đại ca đi cũng không có nói, chắc là vài ba bữa sẽ về thôi."

Mặt Tống Vân Khanh đỏ lên, vừa lúc đã đến nơi, cô nhanh chóng xuống xe như đang chạy trốn.

Bành Việt nhìn bóng dáng của Tống Vân Khanh, tâm trạng tốt hơn rất nhiều, nếu đại ca biết chị đâu hỏi thăm chừng nào anh về, chắc chắn sẽ rất vui đúng không?

Ai cũng nói khi yêu đương thì chỉ số thông. minh đều sẽ biến thành số âm, từ sau khi cô chị dâu này xuất hiện, ngọn núi băng khổng lồ nhà bọn họ đã bắt đầu có đấu hiệu hòa tan, đây chính là chuyện tốt

Hôm nay Tống Vân Khanh đều hơi ngẩn ngơ. Sau khi trải qua chuyện ngày hôm qua, Lâm Kỳ không còn đến kiếm chuyện với bọn họ nữa, mà chuyện hợp tác với tập đoàn nhà họ Mạnh cũng đã bắt đầu đến giai đoạn đàm phán, giám đốc Dương cũng rất bận rộn.

Các đồng nghiệp cũng không quá khó xử hai cô gái trẻ này, ngược lại không còn sai vặt các cô thường xuyên như lúc trước nữa.

Hôm nay bọn họ đều rất nhẹ nhàng.

"Vân Khanh, tâm trạng của cậu không tốt lắm sao?” Giữa trưa vào lúc nghỉ ngơi, Tu Quân mở miệng hỏi cô.


Suốt một buổi sáng Tống Vân Khanh đều giống như đi vào cõi thần tiên, trong lòng càng lúc càng thêm lo lắng.

“Tu Quân, cậu có bao giờ từng vô cùng lo lắng cho một người nào đó không? Kiểu như rất sợ người đó xảy ra chuyện đó?” Cuối cùng Tống Vân Khanh vẫn nhịn không được hỏi, cô cảm thấy nếu có người để nói chuyện thì có lẽ sẽ tốt hơn một chút.

Tu Quân gật đầu nói: “Có, lo cho anh ấy đến mức đêm không thể ngủ, cứ luôn mơ thấy anh ấy gặp nguy hiểm.” Tu Quân nói rất nhỏ, ánh mắt cũng có chút hoảng hốt.

“Đúng đó!” Tống Vân Khanh túm chặt lấy tay Tu Quân.

“Chính là loại cảm giác này, rất sợ hãi, nhưng. cũng rất bất lực.” Tống Vân Khanh có chút lo lắng.

“Cậu đang lo cho Mạnh Văn sao?” Tu Quân khó hiểu hỏi.

Tống Vân Khanh sửng sốt, lắc đầu, cô hoàn toàn không nghĩ đến Mạnh Văn: “Không phải, tuy rằng tớ cũng tin lời anh ấy nói, nhưng vẫn chưa nhớ lại chuyện quá khứ, không nhớ rõ trước đây từng có mối quan hệ gì với bọn họ, hơn nữa anh ấy là tổng giám đốc của tập đoàn nhà họ Mạnh, sao có thể gặp nguy hiểm được chứ?”

Tu Quân gật đầu: “Đúng vậy! Vậy cậu lo lắng. choai?”

Vân Khanh im lặng, không nói ra mà h‹ Vậy còn cậu thì sao? Cậu lo cho ai?”

Tu Quân liếc nhìn cô, lạnh nhạt nói: “Anh của tớ, đạo gần đây tớ cứ luôn nằm mơ thấy người anh. ấy toàn là máu.”

Vân Khanh hơi giật mình: “Cậu có anh sao?”

Tu Quân gật đầu.

Tống Vân Khanh cười nói: “Tớ cũng ước gì mình có một người anh trai.”

Hình như tâm trạng của Tu Quân cũng không tốt lắm, giống như cô, chỉ có khi nói chuyện mới có thể yên tâm được một chút.

Cô thông qua cửa sổ sát đất, nhìn đường phố ngựa xe như nước bên ngoài, gương mặt xinh đẹp lộ ra chút u buồn: “Anh ấy chính là người thân duy nhất trên đời này của tớ, không có anh ấy thì tớ đã chết từ lâu rồi.”

Vân Khanh không muốn nhìn thấy cô ấy phiền lòng, vô cùng hâm mộ mà đời để tài đi: * Hâm mộ cậu ghê, cậu có anh trai, chắc anh ấy thương cậu lắm đúng không?”

Tu Quân gật đầu: “Vì tớ, anh ấy có thể không cần mạng của mình luôn.”

Tống Vân Khanh có chút kinh ngạc.

“Nhưng mà đã mấy ngày rồi anh ấy không có tin tức gì. Vân Khanh, tớ sợ lắm, tớ lo lắng anh ấy đã xảy ra chuyện gì, mấy ngày nay tớ cứ luôn nằm mơ thấy toàn thân anh ấy toàn là máu.”

Tu Quân nắm lấy tay Tống Vân Khanh, nước mắt không kiểm được mà rơi xuống.

Tống Vân Khanh ôm lấy cô ấy, vỗ lưng cho cô ấy, trong lòng cô cũng đang rất lo lắng cho Mộ Hi Thần, ngoài miệng lại phải an ủi Tu Quân: + Không sao, không sao đâu, giấc mơ đều ngược với thực, đều ngược hết.”

Cơ thể Tu Quân run nhẹ lên, Tống Vân Khanh cảm giác được sự sợ hãi của cô ấy.

“Đều là đo tớ không tốt cho nên mới liên lụy. làm anh phải chịu khổ nhiều như thế không có tớ thì tốt rồi, một mình anh thì sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.” Tu Quân dựa đầu lên vai Tống Vân Khanh, khóc không thành tiếng.

Tống Vân Khanh vỗ lưng cô an ủi: “Đừng có ăn nói lung tung, cậu tốt như thế, anh của cậu. nhất định sẽ rất yêu cậu, đều sẽ cam tâm tình. nguyện làm tất cả mọi chuyện cho cậu. Cậu đừng 1o, nhất định sẽ không có chuyện gì, nhất định sẽ không, người mà chúng ta đang lo lắng đều sẽ bình an.”

An ủi lẫn nhau như thế cũng không làm cho hai người bọn họ yên tâm hơn, suốt một buổi trưa vẫn cứ lo lắng sốt ruột.


Bành Việt dẫn cô đi ăn cơm, cô cũng không muốn ăn uống gì, Bành Việt cũng không trêu chọc cô, ăn cơm xong lập tức đưa cô về nhà.

Tống Vân Khanh có chút đứng ngồi không. yên, trong đầu không còn hai người mini đang đánh nhau, chỉ còn lại một người mini buồn bã iu xìu.

Mười giờ tối, Tống Vân Khanh nắm chặt điện thoại nằm trên sofa ngủ rồi.

Di động đột nhiên vang lên, Tống Vân Khanh bật đậy, nghe máy.

“Alo?"

"Vân Khanh, tớ sợ quá, tớ nằm mơ thấy ác mộng, mơ thấy anh của tớ đã chết rồi." Ở đầu dây bên kia, Tu Quân đã khóc không thành tiếng.

Vân Khanh bình tĩnh lại một chút nói: “Tu Quân, cậu đừng có gấp, bây giờ tớ lập tức sang đó với cậu liền, cậu gửi địa chỉ cho tớ đi.”

Tống Vân Khanh vội vàng bắt xe chạy đến nhà Tu Quân, khu chung cư của Tu Quân ở cũng na ná như Tình Xuyên.

Tu Quân có vẻ rất bất an, nhìn thấy Tống Vân Khanh là lập tức giữ chặt lấy tay cô: “Vân Khanh, làm sao đây? Tớ, tớ không liên lạc được với anh.”

Tống Vân Khanh nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô ấy, đỡ cô ấy ngồi xuống ghế sofa: “Tu Quân, cậu đừng có sốt ruột, rốt cuộc là có chuyện gì?

Tu Quân siết chặt lấy điện thoại trong tay, trên bàn trà còn đặt laptop của cô ấy.

"Mỗi ngày tớ đều sẽ gọi điện thoại với anh trai, nếu anh ấy bận thì sẽ gửi Wechat cho tớ, cho. dù có muộn như thế nào thì cũng sẽ liên lạc với tớ, cho dù anh ấy không tiện thì trợ lý bên cạnh anh ấy cũng sẽ nói cho tớ, cho dù như thế nào thì cũng. sẽ không làm cho tớ không nhận được tin tức nào. Nhưng mà bây giờ đã là ngày thứ ba tớ không nhận được bất cứ tin tức nào rồi, cho dù là anh ấy hay là trợ lý của anh ấy thì tớ cũng đều không liên lạc được.”

Trong giọng nói của Tu Quân khó nén được sự sợ hãi.

“Anh của cậu ở chỗ nào? Anh ấy đang làm cái gì?” Trong lòng Vân Khanh có cảm giác khác thường.

“Anh tớ ở Mỹ, anh ấy, anh ấy hợp tác với bạn, có công ty riêng của chính mình.” Giọng của Tu Quân có chút hạ thấp.

Mộ Hi Thần cũng đi Mỹ.

Thế giới sẽ không nhỏ đến mức này, mọi chuyện sẽ không trùng hợp đến thế, hai người mà bọn họ đang lo lắng chắc là sẽ không ở cùng nhau đâu nhỉ?

Vân Khanh nắm tay Tu Quân: “Hai chúng ta đi nấu trà hoa quả đi, tìm chuyện gì đó làm thì sẽ đỡ hơn một chút.”

Phòng bếp của Tu Quân rất sạch sẽ, vừa nhìn là biết ngay không thường xuyên nấu cơm, vật dụng lại rất đầy đủ, tủ lạnh chứa đầy trái cây và các sản phẩm làm từ sữa.

Tống Vân Khanh kéo Tu Quân cùng nhau rửa trái cây, lại cắt trái cây.

“Bình thường cậu ăn cơm như thế nào? Trông. cậu giống như không giỏi việc bếp núc lắm.” Tống Vân Khanh vừa cắt trái cây vừa hỏi.

Tu Quân gật đầu: “Tớ gọi thức ăn ngoài hoặc làăn trái cây uống sữa, cái nào cũng được.

“Vậy sau này tớ có nấu món gì ngon sẽ mang cho cậu một phần.” Tống Vân Khanh cười nói.

Tu Quân nói: “Vân Khanh biết nấu cơm sao? Hâm mộ cậu thật đó, tớ còn không được phép học, anh của tớ không cho tớ học, lúc có anh ở bên cạnh thì toàn là anh ấy nấu cơm cho tớ ăn.”

Tống Vân Khanh cố ý thở dài nói: “Có anh trai tốt thật đó, tớ không có anh, chỉ có thể tự lực cánh sinh thôi.”


Bình luận

Truyện đang đọc