Ở Thẩm gia.
Thẩm Nguyệt một lần nữa đập vỡ đồ đạc, không biết ai đó đã hâm mộ mà lén quay cảnh Mộ Hàn và Nam Ngữ hy sinh vì nhau ở huyện xảy ra sạt lở đất.
Video lan truyền với tốc độ chóng mặt, trên mạng bàn tán không ngớt, sau bài báo mà Thẩm Uyên Nhi bôi nhọ cô ta thì cộng đồng mạng bắt đầu nghiêng về phía Nam Ngữ, có người còn nói cô ta mới chính là kẻ thứ ba.
Thẩm Nguyệt như phát điên, hôm trước cô ta đến tìm Mộ phu nhân thì không gặp được.
Dựa vào tình hình này, cô ta phải làm gì đó thôi, không thể để Nam Ngữ thắng được.
Cô ta suy nghĩ một hồi, quyết định livestream nói về việc này.
Có rất nhiều người vào xem, Thẩm Nguyệt khóc lóc nói rằng mình có thai rồi, một số nói cô ta là trà xanh giả tạo, cô ta âm thầm block hết!
Cô ta đang livestream thì có một số lạ gửi tin nhắn tới, còn kèm theo ảnh chụp.
"Không muốn ảnh của cô bị cộng đồng mạng chiêm ngưỡng thì hãy dừng lại mau!"
Sắc mặt cô ta trắng bệch, vội vàng tắt livestream đi, còn không ngừng gọi lại cho số điện thoại kia nhưng không hề có ai bắt máy.
Mộ Hàn lạnh lùng ngồi đối diện Trần Mặc, sắc mặt anh đúng thật là không vui vẻ gì.
"Có chuyện gì thì nói nhanh đi."
Hai người đàn ông tràn đầy sức hút ngồi đó thu hút ánh mắt của các cô gái, nhưng bọn họ lại nhìn nhau bằng ánh mắt hằm hằm.
Trần Mặc nở nụ cười, nhấp một ngụm trà cho thấm giọng rồi mới nói.
"Quả nhiên đúng là chuyện liên quan tới Nam Ngữ thì anh sẽ đến."
"Nhiều lời!"
Mộ Hàn dần mất kiên nhẫn.
Trần Mặc cũng không phải là kiểu người vòng vo, anh ta vào luôn chủ đề.
"Tôi đã xem video hai người ở nơi xảy ra tai nạn.
Nam Ngữ...quả thật rất yêu anh."
Mộ Hàn im lặng khẽ nhếch môi đắc ý.
Biết thế thì tốt!
"Tôi cũng không muốn phải mất thời gian nhiều, Nam Ngữ...xung quanh cô ấy không phải toàn người tốt đẹp gì, đặc biệt là cái vị hôn thê kia của anh..."
Mộ Hàn lạnh lùng ngắt lời anh ta.
"Cô ta không phải vị hôn thê của tôi!"
Trần Mặc cười cười tỏ ý đã rõ mọi chuyện.
"Tôi tin anh cũng đã biết quá khứ của Nam Ngữ rồi nhỉ, tôi nghĩ là anh cũng sẽ xử lí mọi chuyện ổn thỏa.
Còn nữa...đây là tài liệu tôi điều tra được về Thẩm thị, sẽ có ích cho anh đấy."
Mộ Hàn cau mày nhận lấy tập tài liệu mở ra xem, khóe môi chậm rãi mỉm cười.
Trần Mặc nhìn phản ứng đó là biết anh đã có cách đối phó với cô ta.
Sau khi nhận kết quả điều tra, Trần Mặc đã suy nghĩ nên đưa chuyện này cho Mộ Hàn xử kí thì tốt hơn.
Anh ta đứng lên, không quên nói.
"Còn một chuyện nữa, nếu anh dám làm Nam Ngữ tổn thương thì tôi nhất định sẽ cướp cô ấy đi đấy!"
Mộ Hàn hừ lạnh, chuyện đó cứ nằm mơ đi! Dù cho Trần Mặc làm chuyện này vì Nam Ngữ thì Mộ Hàn vẫn không ưa anh ta.
Cuộc điện thoại lúc nãy cuối cùng cũng có người bắt máy, Thẩm Nguyệt không thể ngờ được người làm chuyện đó chính là Mộ Hàn.
"Thẩm Nguyệt, tôi đã nể tình hai nhà Thẩm gia và Mộ gia, và chúng ta quen biết nhau từ khi còn bé.
Nhưng cô liên tiếp đụng vào giới hạn của tôi, thế nên...từ bây giờ quan hệ giữa chúng ta chấm dứt! Cô cứ chờ kết quả đi."
Anh nói xong, lạnh lùng cúp máy.
Thẩm Nguyệt run rẩy đánh rơi điện thoại xuống đất, cô ta ngồi thụp xuống, ánh mắt đờ đẫn vô hồn.
Còn mấy người còn lại...
Nam Ngữ đang làm việc, bỗng nhận được điện thoại của Nam Vĩ.
Ông ta hẹn cô tới quán cà phê lần trước, cô vừa mới thoát nạn suýt chết vậy mà ông ta chẳng hỏi han câu nào, vừa mới nhìn thấy cô đã vội nói.
"Con gái...không xong rồi, tại sao lần trước con nói Mộ thị sẽ đầu tư vào mảnh đất phía Tây? Bây giờ lại đổi thành phía Nam? Ba đã dốc cạn tiền vào đó rồi, con hỏi Mộ Hàn...có thể cho ba vay tiền được không?"
Nam Ngữ chau mày, mấy hôm nay Nam Vĩ bị người ta ráo riết đòi nợ nên tinh thần không ổn định, bình thường ông ta sáng suốt lắm cơ mà.
Nam Ngữ mỉm cười nói, lỗi ra một hợp đồng cô đã soạn sẵn.
"Cũng được thôi, chỉ cần ba kí vào đây, con sẽ về nói Hàn cho ba vay tiền."
Nam Vĩ cầm bản hợp đồng lên, sắc mặt tái xanh, đập bàn.
"Không thể được!"
Nam Ngữ lại bình tĩnh trước thái độ đó, cô mở lời khuyên nhủ ông ta.
"Ba à, bây giờ công ty sắp phá sản rồi.
giữ lại đài truyền hình thì có được gì đâu? Ba chỉ cần kí tên chuyển nhượng lại cho con, con sẽ nói Hàn cứu công ty cho ba.
Không phải là lợi cả đôi đường hay sao?"
Nam Vĩ đã lâm vào đường cùng, ngoài Nam Ngữ ra không có ai giúp ông ta cả, nghe xong tâm trạng liền lung lay, đúng là bây giờ giữ lại cái Đài Truyền hình đó cũng không cứu được cả công ty, ông ta sẽ nghĩ cách lấy lại nó sau, cứ cứu công ty trước đã.
"Được rồi."
Ông ta kí tên, Nam Ngữ giả vờ gọi điện cho Mộ Hàn, nói tiền sẽ được chuyển ngay sau đó.
"Vậy con đi trước đây."
Cô đứng lên.
Nam Vĩ gật đầu, lần này thì ổn rồi, con đàn bà phản bội Nguyệt Mỹ tháy ông ta sa cơ thất thế liền chạy ngay đi với thằng khác, đợi ông ta phất lên lại rồi, nhất định sẽ tìm bọn chúng tính sổ một lượt!
***
Phó thị.
Ngày diễn ra lễ bổ nhiệm Phó Từ lên làm Chủ tịch.
Bên ngoài công ty lại có một chiếc Rolls-Royce đen bóng, người vừa bước xuống cả thân phận và khí thế đều khiến tất cả mọi người chỉ dám đứng từ xa ngắm nhìn.
"Vậy bây giờ tôi xin phép công bố Tổng giám đốc Phó Từ sẽ chính thức trở thành..."
"Khoan đã."
Một giọng nói lạnh lùng cất lên, cắt ngang lời nhân viên công ty.
"Có cuộc họp nào mà lại quyết định vị trí chủ tịch mà thiếu đi cổ đông hay không?"
Mộ Hàn vừa lên tiếng, gương mặt Phó Từ đã xám ngoét.
"Chuyện gì vậy?"
"Đây không phải là tổng giám đốc của Mộ thị sao? Tại sao anh ta lại ở đây?"
Phó Từ lên tiếng "Tổng giám đốc Mộ thật biết đùa, tại sao anh lại có mặt ở đây vậy?"
Mộ Hàn đi tới gần Phó Từ, lần trước bị đánh anh ta vẫn còn thấy sợ, không hẹn mà lùi lại.
Anh nhếch môi cười lạnh, ngồi xuống ghế chính giữa, bá đạo nói.
"Tôi chính thức tuyên bố, Phó thị đã bị tôi thu mua!"
Dứt lời, các cổ đông khác không ngừng bán tán, có người đập bàn đứng dậy, phẫn nộ chỉ vào anh nói.
"Tổng giám đốc Mộ, anh đừng có mà ngông cuồng ăn nói lung tung!"
Phó Từ cũng nổi giận "Mộ Hàn! Anh quá quắt vừa thôi! Còn nói lung tung nữa tôi sẽ không nhịn nữa đâu!"
"Không nhịn?"
Mộ Hàn gõ gõ lên mặt bàn, lạnh lùng dùng ánh mắt sắc lạnh quét qua tất cả bọn họ, sau đó bình thản nói.
"Tôi đã thu mua sáu mươi phần trăm cổ phần của cái công ty này! Vậy có nghĩa là Phó thị sẽ dưới quyền kiểm soát của tôi mà nhỉ?"
"Cái gì?! Không thể nào!"
"Tại sao lại có chuyện như vậy?!"
Mộ Hàn hướng tới Phó Từ mà nói.
"Chắc anh chưa quên lần trước suýt nữa bị phá sản đúng không? Còn có bán tống bán tháo cổ phần đi chứ...anh chỉ nắm giữ hai mươi phần trăm, số còn lại của các cổ đông ở đây, những ai ủng hộ anh nhỉ?"
Giọng nói rét lạnh của anh truyền tới, Phó Từ tức run.
Anh ta liếc nhìn các gương mặt của cổ đông bên dưới, bọn họ né tránh ánh mắt anh, Phó Từ lúc đó mới biết mình bị lừa! Anh ta đã bị Mộ Hàn giăng bẫy từ lúc nào không biết!
Mộ Hàn ung dung cứ thế rời đi.
Phó Từ khụy xuống, Phó phu nhân lúc biết được tin này đã ngất xỉu.
Bối gia cũng lập tức hủy hôn, thiệp mời được trả về, chỉ trong một ngày Phó Từ mất tất cả thành tay trắng.
Phó gia chính thức phá sản!
Chưa hết, Phó Tĩnh lúc này đang đi nghỉ mát với đại gia thì bị một đám phụ nữ xông vào đánh ghen.
Cô ta bị phanh phui qua lại với đàn ông có vợ rồi, bị đánh đến nỗi mặt mũi sưng vù, không còn ai nhận ra.
Mộ Hàn xử lí bọn họ không tốn một giọt mồ hôi, còn Thẩm gia...anh sẽ từ từ tính sổ..