TỔNG TÀI LẠNH LÙNG ĐỘC SỦNG THÊ, BÀ XÃ EM ĐỪNG HÒNG THOÁT

Giọng nói này?

"Mẹ..."

Phó Từ ngẩn người khi thấy bà Phó đứng ngoài cửa, bà Hứa Tĩnh Anh bước vào, Nam Xuyên bị giật mình, khí thế cũng giảm đi phân nửa.

"Con chào mẹ..."

Nam Xuyên run rẩy cất tiếng chào.

Ánh mắt bà ta sắc lạnh quét qua người cô ta, bàn tay giơ lên không báo trước mà tát cho cô ta một nhát thật mạnh, Nam Xuyên đờ đẫn ôm lấy nửa bên má đỏ bừng. Hứa Tĩnh Anh chỉ thẳng vào mặt Nam Xuyên quát.

"Hỗn láo! Dám ở công ty này gây chuyện, cô không coi gia quy của Phó gia ra cái gì nữa rồi phải không? Lại còn dám mở miệng gọi ta là mẹ?!"

"Mẹ...con không có.."

"Còn nói không có? Ở đây không phải là chỗ để hạng đàn bà như cô có thể tùy tiện nói gì thì nói!"

Nam Xuyên ấm ức, rõ ràng người dẫn phụ nữ về công ty ân ái là Phó Từ, thế mà Hứa Tĩnh Anh lại coi như không có chuyện gì xảy ra, còn nói rằng cô ta làm loạn trong công ty?

Hứa Tĩnh Anh trước giờ luôn lạnh nhạt với Nam Xuyên, cho dù cô ta có tìm mọi cách lấy lòng bà ta đi chăng nữa thì trong lòng bà ta chỉ có định kiến bởi vì cô ta không phải là đại tiểu thư của nhà họ Nam, là con riêng của Nam Vĩ. Nếu năm xưa không phải Nam Ngữ đột ngột bỏ đi thì bà ta còn lâu mới chấp nhận Nam Xuyên ở nhà họ Phó.

Hạ Lưu cười hả hê trong lòng, cứ tưởng bà ta sẽ đánh mình, nhưng không ngờ vị trí của Nam Xuyên ở nhà họ Phó cũng chả là cái đinh gì!

“Mẹ, con chỉ muốn biết tại sao Phó Từ lại đối xử với con như vậy? Con đang mang thai mà anh ấy ngang nhiên dẫn cô ta về!”

Cô ta chỉ vào Hạ Lưu đang nép vào lòng Phó Từ.

Hứa Tĩnh Anh đáp lạnh tanh

“Cô còn dám ở đây khua môi múa mép? Loại đàn bà không biết phép tắc như cô thì bị ngoại tình cũng đáng!”

“Mẹ, chẳng lẽ nhắm mắt làm ngơ coi như không có chuyện gì xảy ra thì mới gọi là biết phép tắc?”

Nam Xuyên dường như không nhịn được nói, mấy năm qua cô ta đã nhẫn nhịn rất nhiều rồi.

Hứa Tĩnh Anh tức giận, nghiêm mặt quát

“Đồ mất dạy! Cô còn dám ở đây trả treo với tôi sao? Chắc ở nhà cô không được ai dạy dỗ, đúng là đồ con hoang cùng với bà mẹ trơ trẽn của cô không khá lên được!”

“Đã sống dựa vào nhà họ Phó thì phải biết điều một chút, đừng có tưởng rằng mình là giun dế mà biến thành phượng hoàng!”

Cô ta bị chửi, gương mặt tái nhợt đi, bàn tay dưới váy nắm chặt đến nỗi móng tay ghim sâu vào lòng bàn tay. Hứa Tĩnh Anh dùng những lời lẽ cay độc nhất để mắng, Phó Từ cũng không lên tiếng bênh vực cô ta, anh ta chỉ là một thằng đàn ông trăng hoa, bám váy mẹ. Tại sao? Tại sao cô ta lúc nào cũng bị khinh thường?! Còn Nam Ngữ cho dù bên ngoài có hư hỏng thì trong mắt bọn họ mãi mãi cô ta vẫn không thể nào bằng được?!

Chẳng lẽ cô ta muốn có một cuộc sống sung túc, hạnh phúc, điều đó khó đến thế sao?

Hứa Tĩnh Anh thấy Nam Xuyên cụp mắt xuống không nói năng được gì, càng lấn tới hơn.

"Nam Xuyên, cô đừng tưởng tôi không biết cô muốn lấy Phó Từ chỉ vì tiền, nếu năm xưa Nam Ngữ không bỏ đi thì cô cũng đừng hòng bước vào đây nửa bước..."

Lời nói của bà ta như nhát búa đập mạnh vào trong đầu cô ta, lại là con ả Nam Ngữ...!

"Bây giờ thì cút đi!"

Bà ta chỉ thẳng ra ngoài cửa. Hạ Lưu đứng một bên nhìn Nam Xuyên bị mắng thì hả hê lắm.

Nam Xuyên cắn răng nhịn nhục đi ra ngoài, còn phải hứng chịu ánh mắt dòm ngó, đánh giá, khinh bỉ của nhân viên công ty, cô ta cúi gằm mặt xuống mà đi, Nam Ngữ mày cứ đợi đấy!

Bà Hứa Tĩnh Anh lúc này mới đưa mắt nhìn con trai, chạm phải ánh mắt lạnh băng của bà ta, Hạ Lưu bèn rụt rè, bà ta không để ý nhiều, chỉ dặn dò Phó Từ.

"Phó Từ, đây là công ty, con làm gì cũng phải chú ý một chút."

"Vâng. con biết rồi mẹ."

"Được rồi, mẹ đi đây."

Bà ta gật đầu một cái, không nhìn qua Hạ Lưu mà đi về. Bấy giờ cô ta mới nũng nịu với Phó Từ.

"Từ...em sợ quá..."

"Không sao đâu, anh xin lỗi, để em phải chịu thiệt thòi rồi..."

Anh ta vuốt ve một bên má của Hạ Lưu, cô ta cười nói

"Không sao đâu, vì anh mấy cái này có là gì."

Hạ Lưu nép vào lòng anh ta, nở nụ cười thâm sâu.

Nam Xuyên ra ngoài công ty rồi, cô ta vừa tức vừa uất ức dẵm nát mấy bông hoa bên bồn cây vệ đường. Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên, cô ta lấy điện thoại trong túi xách ra, là số của tên khốn đã gửi clip?

"Alo!"

Cô ta ấn nút nghe, Nam Ngữ ở bên kia cất tiếng.

"Nam Xuyên, nhận được món quà tôi gửi rồi chứ? Cảm giác người đàn ông của mình bị cướp mất thế nào?"

Cô ta chấn động, không tin vào tai mình.

"Nam Ngữ? Là mày sao?!"

"Đúng vậy. Là tôi."

Nam Xuyên siết chặt điện thoại, nghiến răng quát

"Con khốn! Đồ tiện nhân! Tao nhất định sẽ xé xác mày ra!"

Tiếng cười của Nam Ngữ truyền lại càng khiến cô ta tức nổ đom đóm mắt.

"Nam Xuyên, đừng mất bình tĩnh quá thế, cô đừng quên là nếu cô dám làm gì thì đoạn clip kia sẽ lập tức bị tung lên mạng đấy. Mà...đây mới chỉ là khởi đầu thôi."

Lồng ngực cô ta phập phồng, bây giờ cô ta bị rơi vào thế bị động, không thể làm bừa.

"Mày muốn gì?"

Từng chữ như rít qua từng kẽ răng.

"Rất đơn giản, hãy chuyển khoản cho tôi một trăm vạn."

"Một trăm vạn?!"

"Đúng."

Nam Xuyên "Con khốn! Mày dám đòi một trăm vạn? Không có phú nhị đại bao nuôi một cái, thèm tiền đến mức đấy cơ à?"

Nam Ngữ không quan tâm cô ta sỉ nhục mình, một trăm vạn ư? Có thấm tháp gì so với số tài sản mà bọn chúng đã cướp lấy của gia đình cô.

"Nam Xuyên, bây giờ cô chọn đi, một là chuyển một trăm vạn cho tôi, hai là clip đó sẽ bị tung lên mạng. Tôi cho cô hạn đến ngày mai."

Nói xong, Nam Ngữ đã cúp máy, Nam Xuyên nghiến răng căm hận, tại sao tên khốn Phó Từ gây chuyện mà cô ta lại phải chịu?! Một trăm vạn! Cô ta lấy đâu ra một trăm vạn cơ chứ?! Tiền của cô ta trước giờ đều là Phó Từ cho, ban nãy lại vừa bị bà Hứa Tĩnh Anh dằn mặt trong công ty, cô ta còn mặt mũi nào mà vào trong đó.

Nam Xuyên suy nghĩ một lát, bây giờ chỉ còn một cách là về nhà tìm Nguyệt Mỹ, mẹ cô chắc chắn sẽ có tiền.

Cô ta bắt taxi, nói địa chỉ nhà họ Nam, lúc về nhà thầm thở phào vì Nam Vĩ chưa về. Nguyệt Mỹ đang nói chuyện điện thoại, vừa nghe thấy tiếng Nam Xuyên gõ cửa bên ngoài, bà ta đã vội vã cúp máy.

"Mẹ."

"Nam Xuyên, có chuyện gì vậy? Sao con lại đến đây?"

Cô ta đóng cửa cẩn thận, sau đó kéo Nguyệt Mỹ ngồi xuống giường.

"Mẹ, mẹ có một trăm vạn không? Cho con mượn đi."

Nguyệt Mỹ vừa nghe xong đã há hốc mồm.

"Một trăm vạn? Mẹ đào ở đâu ra chứ?"

"Không phải là ba hứa cho mẹ cổ phần của công ty, còn sang tên căn nhà này cho mẹ rồi hay sao?"

Nguyệt Mỹ thở dài, lúng túng.

"Ba con luôn tìm cớ khất nần, hiện tại vẫn chưa chuyển nhượng cổ phần."

"Sao?! Vậy là ba tính nuốt lời? Mẹ không có bất cứ cái gì sao?"

Nam Xuyên không ngờ Nam Vĩ hứa một đằng lại làm môt nẻo.

"Mẹ cũng không biết, nhưng cứ nói đến chuyện đó là ông ấy lại gạt đi, mà mẹ lại không dám làm căng..."

Bà ta quan sát sắc mặt khó coi của Nam Xuyên, hỏi

"Nhưng con cần số tiền lớn như vậy làm gì? Sao con không xin Phó Từ?"

Nam Xuyên nghiến răng ken két, cuối cùng quyết định nói ra.

"Xin anh ta sao? Một trăm vạn là để giải quyết chuyện anh ta đú đởn với gái đấy mẹ, sau đó bị quay lại, hơn nữa người quay clip đó gửi cho con không ai khác chính là con ả tiện nhân Nam Ngữ! Cô ta đòi con một trăm vạn, nếu không sẽ dọa tung clip đó lên."

Nguyệt Mỹ vừa nghe xong đã đứng bật dậy

"Cái gì?! Con khốn đó dám đòi tiền con sao? Thế còn Phó Từ, nó không bênh con à?"

"Mẹ đừng nhắc đến anh ta nữa, anh ta còn mang con ả ngủ cùng đến công ty ân ái, bị con nhìn thấy, mẹ của anh ta không những thế còn bênh anh ta, sỉ nhục con ngay trước mắt bao nhiêu người."

Nếu không phải vì cô ta nhẫn nhịn để là phu nhân nhà họ Phó, vì sợ Nam Vĩ thì cô ta còn lâu mới chịu để Hứa Tĩnh Anh sỉ nhục.

Nguyệt Mỹ cũng tức giận không kém, Nam Xuyên lại nói

"Mẹ, bây giờ con chỉ trông chờ vào mẹ thôi, mẹ làm cách nào nói với ba cho con một trăm vạn đi, nếu không chuyện này mà lộ ra thì con sẽ bị đuổi khỏi nhà họ Phó mất!"

Nếu Hứa Tĩnh Anh mà biết, chắc chắn sẽ bảo Phó Từ bỏ cô ta!

Nguyệt Mỹ cũng muốn giúp, nhưng không biết làm thế nào, Nam Vĩ sẽ không dễ dàng đưa cho bà ta số tiền lớn như vậy.

"Mẹ..."

Nam Xuyên cầu xin, đúng lúc này Nam Vĩ đẩy cửa bước vào, ánh mắt hằm hằm, lao đến tát cho cô ta một cái ngã sõng xoài.

"Đồ mất dạy!"

Nam Vĩ chỉ vào Nam Xuyên, quát

"Mày đúng là cái loại ăn cháo đá bát! Dám ngòm ngó tài sản của tao, một trăm vạn sao? Đùng hòng tao cho mày một đồng một cắc nào!"

Nguyệt Mỹ ngăn ông ta lại "Vĩ, bình tĩnh lại đã..."

Ông ta hất tay bà ta ra, mắng cả hai người.

"Im đi! Cả cô nữa! Cô định âm mưu lấy tài sản của tôi, sau đó đưa cho nó chứ gì?!"

"Không...không, em không bao giờ làm thế, anh phải tin em, Vĩ..."

Nguyệt Mỹ lắc đầu nguầy nguậy.

Nam Xuyên vừa khóc vừa bám lấy ống quần ông ta.

"Ba...không phải, là con ả Nam Ngữ đòi tống tiền con một trăm vạn, không phải con và mẹ muốn lấy tiền của ba, xin ba hãy tin con!"

"Hừ!"

Ông ta vẫn còn chưa tin, gương mặt hằm hằm tức giận.

"Ba, con xin thề là con hoàn toàn nói sự thật, con nhỏ đó đã quay clip Phó Từ ngủ với người đàn bà khác, nếu clip đó lộ ra, con không còn mặt mũi nào, nhà họ Phó cũng thế..."

Nguyệt Mỹ cũng cầu xin ông ta

"Đúng, Vĩ. Xin anh hãy tin hai người bọn em, sao em và con dám lừa anh chứ..."

Bình luận

Truyện đang đọc