TỔNG TÀI LẠNH LÙNG VÀ CUỘC HÔN NHÂN BẤT ĐẮC DĨ

Trong phòng chăm sóc đặc biệt, Bùi Lạp Minh vẫn đang hôn mê nằm ở trên giường, gương mặt đó có vẻ bình tĩnh mà yên ổn.

“Bùi phu nhân, cô không nên quá lo lắng, bác sĩ nói, Bùi tổng đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm, nhưng bởi vì vết dao đâm vào cị trí gần với trái tim, cho nên hiện tại vẫn còn ở trạng thái hôn mê, chậm nhất là hai ngày nữa là thiếu gia có thể tỉnh lại, cho nên thiếu phu nhân vẫn là không cần lo lắng nhiều.” Đứng ở bên cạnh, thư kí An Thần mở miệng an ủi.

Mà nước mắt Hứa Mộ Nhan vẫn không ngừng chảy xuống đất, “Thư kí An, anh biết không? Đều là vì tôi.... Đều là tôi đã sai lầm.... Nếu như, nếu như không phải tôi bị bắt cóc, anh ấy cũng không bị như vậy....”

Đứng ở bên cạnh, An Thần cũng không vội an ủi cô, ngưng hai mắt lẳng lặng nhìn Hứa Mộ Nhan.

Anh ta cũng cảm thấy là mình hại Bùi Lạp Minh, đúng không?

“Bùi phu nhân, lần này chỉ là ngoài ý muốn, cô không cần phải quá tự trách, đi vào trong cùng Bùi tổng trò chuyện đi, có lẽ khi nghe thấy âm thanh của cô, anh ấy cũng sẽ rất nhanh tỉnh lại thôi.” Hồi lâu sau, An Thần tiến lên thay cô nhẹ nhàng kéo cửa phòng bệnh mở ra, rồi xay người rời đi.

Hồi sau đó, Hứa Mộ Nhan an tĩnh ngồi bên cạnh giường bệnh, nhìn chất lỏng trong ống truyền dịch, óng ánh một giọt lại một giọt chảy vào thân thể Bùi Lạp Minh sự vô dụng cùng áy náy cứ như một sợi tơ cuốn quanh trái tim cô, cả tế bào của cô.

“Bùi Lạp Minh, anh nhất định phải tỉnh lại, bởi vì tôi không muốn mang theo áy náy đối với anh mà ra đi.” Hứa Mộ Nhan nắm lấy bàn tay Bùi Lạp Minh, nhỏ giọng gọi anh, hi vọng anh nghe được âm thanh của mình, sau đó có thể mau mau tỉnh lại.

Giờ phút này, cô chỉ ước người nằm ở trên giường bệnh là cô, bởi vì cô không muốn thấy anh bị thương, không muốn thiếu nợ anh....

“Khụ khụ....” Chợt một thanh tiếng ho khan cắt đứt suy nghĩ đang xuống thấp của Hứa Mộ Nhan.

Cô chợt rưng rưng, ngạc nhiên quay đầu lại, chống lại một đôi mắt sâu như đầm lầy.

Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếu vào mái tóc đen của anh, bởi vì mất máu quá nhiều mà sắc mặt tái nhợt, đôi môi hơi khô ráp.

Nhưng trong đôi mắt kia lại tỏa ra ánh sáng nhu hòa, “Người phụ nữ ích kỉ, cái gì mà không muốn mang theo áy náy đối với tôi mà ra đi? Ai cho phép em rời đi? Em chính là đối đãi như vậy với ân nhân cứu mạng của mình sao? Tôi thật sự là đã phí công sức để cứu em rồi.... Khụ khụ...”

“Thật tốt quá, rốt cuộc thì anh cũng đã tỉnh, tôi....”

“Có phải là em không để ý đến vết thương của tôi, về sau tôi không thể nào tiếp tục hành hạ em, em liền vui mừng không thể chờ đợi được muốn rời đi, liền mặc kệ tôi bệnh tật như thế này phải không? Bùi Lạp Minh cật lực chống thân thể của mình.

“Không phải, anh biết là tôi không hề có ý tứ hả hê nào mà...” Thấy thế, Hứa Mộ Nhan vội vàng chạy tới, giúp đỡ anh lên.

“Em không thấy tôi tỉnh lại, vì sao em lại vội vã phải rời đi như vậy? Tại sao em qua cầu lại kiếm cớ như vậy.”

Thực ra thì từ thời điểm Hứa Mộ Nhan đi đến bên cạnh giường gọi anh, anh đã tỉnh lại, mặc dù thân thể rất vô lực, nhưng suy nghĩ cũng đã rõ ràng, anh muốn chính là xem người phụ nữ này có thể vì anh mà cho anh thêm một cơ hội cuối cùng hay không, dù sao thì anh cũng là ân nhân cứu mạng của cô.

Ai biết được cô lại nói không muốn mang theo áy náy đối với anh mà rời đi!

Nhưng mà việc này cũng không thể trách cô, dù sao thì trước đây anh cũng đã làm tổn thương cô, cho nên cô đối với anh nản lòng thoái chí cũng là điều bình thường, chỉ là dù vậy, anh cũng sẽ không cùng cô ly hôn, để cho cô đi!

“Mộ Nhan...” trên giường bệnh, Bùi Lạp Minh tức giận kêu tên của cô.

“À...?”

“Tôi khát nước....”

“Anh chờ tôi một chút, tôi rót nước cho anh...” Cô vội vàng đi tới bên cạnh bàn, rót cho anh một cốc nước.

Bùi Lạp Minh nhận lấy cốc nước, ừng ực ừng ực uống cạn hết cốc nước.

“Anh khát như vậy sao?”

“Nói nhảm, chảy nhiều máu như vậy, phải bù lại mới được, thêm một ly nữa.”

Liên tiếp mấy ngày trôi qua, Hứa Mộ Nhan cũng xin nghỉ ở trong bệnh viện chăm sóc cuộc sống hàng ngày cho Bùi Lạp Minh, như vậy cũng coi như là đã đền đáp ân tình của anh.

“Mộ Nhan, tôi muốn ăn táo!” Âm thanh lười biếng của Bùi Lạp Minh vang lên.

“Này, cho anh!”

“Tôi muốn ăn quả đã gọt vỏ ấy!”

“Vậy chính anh tự gọt đi!”

“Phải là cô gọt!”

“Vết thương của anh cũng đã tốt lên rồi, làm sao lại không tự gọt chứ?”

“Em cũng đừng có quên, tôi là bởi vì ai mà mới bị thương, em đừng quên tôi chính là ân nhân cứu mạng của em!”

“Được, được, được, Bùi thiếu gia!”

Cuối cùng cũng đã tới ngày Bùi Lạp Minh xuất viện, hôm nay bầu trời có hơi chút âm u, gió thổi mạnh không chút kiêng kỵ, có phải là trời muốn mưa to rồi hay không?

Hứa Mộ Nhan chà xát cánh tay có chút lạnh.

“Này, tôi lái xe đưa cô về bệnh viện.” Ở sau lưng, Bùi Lạp Minh hai tay đút túi quần, song song đi tới.

“Không cần, mấy ngày hôm nay, mỗi ngày đều phục vụ anh đã đủ lắm rồi, tôi hiện tại không muốn nhìn thấy mặt của anh, hai mắt đã có chút mệt mỏi.”

“Tốt, vừa đúng lúc tôi có thể tiết kiệm được chút xăng, nhớ rõ, cô nợ tôi ân tình trả vẫn chưa hết, chỉ cần tôi gọi một cuộc điện thoại cho cô tới... cô nhất định phải phải tới ngay, biết chưa?”

“Biết, Bùi tổng.” Nói xong cô liền hướng trạm xe buýt đi tới, anh ta thật đúng là coi mình như là nha hoàn rồi thì phải?

Thôi, hôm nay cô cũng không muốn so đo nữa, dù sao thì anh ta cũng đã cứu mình, mà mấy hôm nay coi như cô cũng đã hết lòng quan tâm tới anh, đến lúc rời đi rồi...

Cho đến khi Hứa Mộ Nhan đã lên xe buýt, Bùi Lạp Minh mới thu hồi lại nụ cười ấm áp trên mặt, thay vào đó là một gương mặt lạnh lùng, anh nên đi tìm Hạ Tình để xử lý tốt ân oán này.

Không ngờ người phụ nữ kia một mực giả vờ thiện lương ở trước mặt anh, hại anh hết lần này đến lần khác bởi vì cô ta mà đã làm tổn thương trái tim của Hứa Mộ Nhan.

Sự ức chế này anh không thể nào nhịn xuống được!

Hứa Mộ Nhan vừa mới lên xe buýt, điện thoại di động trong túi liền vang lên, “Dạ, luật sư Vương, lần hẹn trước thật là ngại, tôi lại thất hứa rồi, ông xem ngày mai hai chúng ta có thể ra ngoài gặp mặt được không, tôi muốn thảo luận lại với ông về thỏa thuận ly hôn!”

“Được, thật sự là đã làm phiền đến ông, còn phải đi thêm một chuyến nữa, được, hẹn gặp lại.”

Ở một nơi khác, kho hàng âm u cũ nát, ánh sáng mờ ảo, chỉ có vài tia sáng mặt trời xuyên thấu qua những song sắt chiếu vào, kèm theo tiếng chuột kêu, làm tăng lên vẻ âm u.

Ở cách cửa sắt không xa có một người đàn ông gương mặt lạnh lùng đang ngồi, một đôi tròng mắt thâm thúy lóe ra tia đùa giỡn, môi mỏng khiêu gợi khẽ nhếch, làm cho người ta có cảm giác sợ hãi, người đàn ông vắt chéo hai chân, đôi tay thon dài đẹp mắt vuốt vuốt con dao gọt trái cây trong tay, rất hứng thú nhìn người phụ nữ bị dây trói lại tay chân, rất không giống phụ nữ.

Không sai, đây chính là kho hàng nơi mà Hạ Tình bắt cóc Hứa Mộ Nhan, mà giờ phút này trong tay Bùi Lạp Minh chính là con dao gọt trái cây mà một thời gian trước người phụ nữ này đã dùng để đâm anh.

Giờ phút này, Bùi Lạp Minh giống như một Tu La của địa ngục, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.

Giờ đây, sợ hãi chiếm cứ toàn bộ tế bào trong cơ thể Hạ Tình, mặc dù Bùi Lạp Minh không có mở miệng nói chuyện, nhưng xung quanh anh tản ra từng tầng lạnh lẽo đủ khiến cho Hạ Tình cảm thấy máu của mình như từ từ đọng lại, đôi mắt cô mở thật lớn, lớp trang điểm vì sợ hãi toát mồ mà bong ra hết.

Anh... anh ta muốn làm gì?

Muốn giết cô cho hả giận sao?

Có trời mới biết là cô yêu người đàn ông trước mắt này cỡ nào, nếu như không phải vì muốn thu hút được sự chú ý cả anh, thì làm sao cô có thể làm ra loại chuyện bắt cóc này chứ?

Chỉ là, sau cùng lại xảy ra loại chuyện ngoài ý muốn này, hoàn toàn vượt khỏi dự liệu của cô, cô biết rõ anh sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mình.

Bùi Lạp Minh chợt đứng lên, bước chân ưu nhã đi tới trước mặt Hạ Tình, ngồi xổm xuống, trên môi nở một nụ cười hết sức hút hồn, “Hãy cẩn thận nhớ rõ khuôn mặt tươi cười này của tôi, như vậy thì đời sau đến tìm tôi trả thù mới không nhận lầm người.”

Nghe vậy, thân hình Hạ Tình chợt ngẩn ra, bị vải bố trong miệng chặn lại những âm thanh vụn vặt, hai chân run rẩy muốn xê dịch lại phía đằng sau, hình như là muốn cách Bùi Lạp Minh càng xa càng tốt, nhưng mọi cử động nhỏ nhặt này đơn giản chỉ là phí công.

Thấy Hạ Tình sợ hãi tâm tình Bùi Lạp Minh thật tốt, sau đó nụ cười trên mặt càng sâu hơn, “Đã nhớ kĩ gương mặt này rồi chứ? Hả?”

Anh vừa nói vừa ve vẩy con dao gọt trái cây lên trên gương mặt kiều mỵ, mịn màng của Hạ Tình.

Bởi vì Hạ Tình rất sợ sẽ bị hủy nhan sắc, dưới tình thế cấp bách cô liền đem gương mặt cách xa con dao gọt trái cây, thấy thế Bùi Lạ Minh chợt cười lớn, tiếng cười vang vọng trong khắp cả kho hàng, khiến cho không khí càng thêm âm u.

Hừ, cô ta mà cũng biết sợ sao?

Rất tốt!

Anh chính là muốn cho cô biết, bắt cóc người phụ nữ của anh sẽ có hậu quả như thế nào!

“Vì để cho cô khi chết sẽ hiểu, nên tôi có chuyện muốn nói cho cô biết, kể từ khi cô mang thai tôi đã biết đứa bé kia không phải là con của tôi rồi, về phần đứa bé là của ai tôi cũng không muốn biết, tôi chỉ muốn cho cô biết những việc làm mà cô đã đem đi lừa gạt mọi người sẽ có kết quả như thế nào thôi, tất cả những điều này đây, đều là do chính cô tự gieo gió gặp bão thôi!”

Sau một giây, Bùi Lạp Minh chợt giơ tay đem khuôn mặt Hạ Tình quay lại đối mặt với mình, nhân tâm ở trên má của Hạ Tình rạch xuống một đường, máu tươi theo đó mà chảy xuống đỏ thẫm.

Vẻ đẹp hoàn mỹ giờ đây đã nhuộm một màu máu tươi đỏ sẫm, so sánh với đồ bỏ đi quả thật là không quá chút nào.

“Ưm! Ừ.....” Hạ Tình hai mắt trừng trừng lên nhìn gương mặt người đàn ông như ma quỷ ở phía trước, trên mặt truyền đến cảm giác nóng rực đau đớn khiến cho Hạ Tình phải dùng răng cắn thật chặt vải bố trong miệng, trên trán rịn ra từng tầng mồ hôi lạnh to như hạt trân châu lăn xuống chảy vào trong mắt, hai mắt bị cay không khỏi khép chặt lại hai mắt, khiến cho lồng ngực cô hô hấp phập phồng, dồn dập, chân bị sợi dây buộc chặt lại không ngừng giãy dụa.

“Như thế nào? Cô cảm thấy tư vị này như thế nào, Hạ Tình?”

Thấy biểu hiện sợ hãi của Hạ Tình, Bùi Lạp Minh cũng chỉ lơ đễnh, ngón tay thon dài trắng noãn nhẹ nhàng trượt qua lưỡi dao, “Lời đồn đãi tổng giám đốc Bùi có rất nhiều tiền nên mới đi lừa gạt tình cảm của phụ nữ, đó là bởi vì bọn họ hiểu biết về tôi quá ít, còn có chuyện quan trọng nhất chính là dù là ai dám bắt nạt đến người phụ nữ của tôi, tôi chắc chắn sẽ không để cho người đó đến việc sống cũng cảm thấy khó!”

Dứt lời, trong đôi mắt tĩnh mịch của Bùi Lạp Minh xuất hiện một tia sắc bén như cây kim, ngưng tụ một chút xíu rồi lại biến mất....

Đôi mắt Hạ Tình nửa hí vô lực nhìn người đàn ông trước mặt, anh thật không kém ma quỷ chút nào...

Hôm nay mặt của cô đã bị hủy, cô còn mặt mũi nào để sống trên đời nữa?

Nhưng sao Bùi Lạp Minh lại có thể dễ dàng thả cô đi như vậy, một vài giây sau đó, Bùi Lạp Minh đưa tay kéo lấy tay bàn tay trái đang run rẩy của Hạ Tình, mày rậm chau lên, “Ngày hôm đấy, cô đã dùng chính tay này để đâm tôi một dao sao?”

“Ư....ư...” Anh... anh ta còn muốn làm cái gì nữa? Đã phá hủy gương mặt mình chẳng lẽ còn chưa đủ sao?

Hạ Tình đột nhiên cảm thấy xung quanh thân người anh phát tán ra hơi thở thật nồng đậm nguy hiểm, Hạ Tình liều mạng giãy dụa cơ thể, mắt đang hí một lần nữa trợn to, trong lòng không ngừng hướng đến anh cầu xin tha thứ.

“À, không đúng, ngày đó ở đây cô là dùng tay phải đâm tôi đây!” Vừa dứt lời, anh đã nhanh nhẹn cứng rắn đè bàn tay phải của Hạ Tình xuống dưới mặt đất, rồi sau đó con dao hướng về phía mu bàn tay phải trắng nõn, hung hăng đâm xuống!

“A...!” Hạ Tình cuối cùng cũng không thể nhịn được sự đau nhức bất thình lình này, kêu lên một tiếng, tiếng kêu thê thảm lực tức vang dội cả kho hàng, kinh động đến cả bầy chim đang đậu trên cành cây phía ngoài kho hàng.

Chỉ thấy mu bàn tay trắng nõn của Hạ Tình giờ phút này máu thịt lẫn lộn, cái tay kia giống như cái đuôi của con cá sắp chết run rẩy giãy dụa, đầu tóc rối bời bị dính mồ hôi lạnh xen lẫn cả máu tươi ướt nhẹp, bộ dạng kinh khủng không thể chịu nổi, thê thảm không nỡ nhìn...

Nhìn lại bộ dạng nửa sống nửa chết của Hạ Tình, tâm tình tức giận của Bùi Lạp Minh giờ mới thoáng vơi bớt, sau đó bộ dạng anh ưu nhã móc khăn tay từ trong túi ra, cẩn thận lau chùi vết máu của Hạ Tình dính trên ngón tay, trong mắt tràn đầy ánh sáng chán ghét, thật giống như là trên tay không phải dính máu mà là dính một thứ đồ gì đó rất bẩn thỉu, “Hôm nay cứ tạm tới đây đã, cô tốt nhất nên nghỉ ngơi, chuyện giữa chúng ta vẫn còn chưa kết thúc đâu!”

Bùi Lạp Minh đi ra khỏi kho hàng, nhận được một cuộc gọi đến từ Lý Tuấn, nói trong công ty có chút chuyện cần anh đến để thương lượng một chút phương án giải quyết, chỉ là anh cũng không thể ngờ rằng sau khi anh xong việc cũng đã là hai ngày sau, Hứa Mộ Nhan đã rời đi....

Sáng sớm thứ hai, sau khi đi từ trong bệnh viện ra, Hứa Mộ Nhan đã có một quyết định, quyết định này đối với cô thật sự là một điều hết sức khổ sở, nhưng cô biết, đau dài không bằng đau ngắn, thay vì tiếp tục ở lại đây chịu nhiều đau đớn, không bằng sớm ngày rời khỏi nơi đây....

“Cái.... cái gì? Cô..... sao cô lại từ chức?” Thấy Hứa Mộ Nhan đem thư từ chức đặt ở trước mặt viện trưởng, viện trưởng thật sự đã bị quyết định này của cô làm dọa cho sợ hết hồn, sắc mặt bình tĩnh hoài nghi nhìn Hứa Mộ Nhan.

Cô không phải rất hài lòng với công việc của mình sao?

Từ khi cô bắt đầu tiến vào trong này, không phải công việc của cô vẫn rất vui vẻ sao?

“Viện trưởng, cám ơn ông trong một khoảng thời gian dài như vậy đã chăm sóc, dìu dắt tôi, tôi bỗng nhiên cảm thấy mệt mỏi, muốn cho mình có một thời gian để nghỉ ngơi.” Hứa Mộ Nhan biết viện trưởng nghi ngờ, nhưng cô không tính toán cùng ông giải thích thêm vấn đề nào nữa.

“Cái đó...Mộ Nhân này, việc từ chức này không thể đem ra nói đùa được, nếu như tôi phê chuẩn đơn này rồi thì sau này nếu như cô muốn quay lại đây cũng không phải chuyện dễ dàng gì đâu, cô đã nghĩ kĩ rồi sao?”

“Dạ... đã nghĩ rất rõ ràng, viện trưởng ông hãy phê chuẩn đi, tôi cũng muốn sớm được đi du lịch giải sầu!”

Thấy gương mặt cô cương quyết như vậy, viện trưởng cũng không tiện níu kéo nữa, sau đó liền gọi cho bộ nội vụ, thanh

toán tiền lương cho cô.

“Vậy… cô chuẩn bị đi đâu du lịch?”

“Tôi còn chưa nghĩ ra, viện trưởng ông hãy bảo trọng, hẹn gặp lại.”

Thời điểm đi vào thang máy, Tô Vũ đưa ánh mắt chứa nước ngước nhìn Hứa Mộ Nhan, mà cô cũng không có nghĩ sẽ đem tình hình sau này của mình nói cho Tô Vũ biết, tránh cho sau này khi Bùi Lạp Minh biết cô rời đi lại tìm đến Tô Vũ đeo bám gây bất lợi cho cô, như vậy đỡ phiền phức…

Giờ phút này cô chỉ muốn đi đến một nơi mà không có sự hiện diện của Bùi Lạp Minh, cuộc sống sau này sẽ thật tốt suy nghĩ lại.

“Em không nỡ rời xa chị, Mộ Nhan, có phải hay không là chị bị chồng chị khi dễ rồi không hả?”

“Không có, chẳng qua chị có một thỉnh cầu, em nhất định phải đồng ý với chị.”

“Có chuyện gì? Chị cứ nói, chỉ cần em có thể làm được.”

Hứa Mộ Nhan hít thật sâu một hơi, nước mắt không nhịn được sắp tràn ra khỏi mi mắt, “Nếu như Bùi Lạp Minh có tới đây hỏi chị đã đi đâu, em hãy nói cho anh ấy biết, chị… Bởi vì chị không đủ dũng cảm để yêu anh ấy cho nên đã quyết định rời đi, chúc anh về sau có thể hạnh phúc, ngàn vạn lần không được tới tìm chị…”

“Tại sao? Giữa hai người đã xảy ra chuyện gì rồi phải không?”

“Tô Vũ, cái gì cũng đừng hỏi được không? Em cứ dựa theo những gì chị đã nói, nói lại cho anh ấy biết là được, cám ơn em rất nhiều.”

“Được rồi,… em, đồng ý nhưng chính là…” Tô Vũ biết khi Hạ Tình đưa ra quyết định này nhất định đã rất khổ sở, cũng hạ quyết tâm thật lớn, cho nên cô cũng sẽ không nói nhiều lời nữa, cô cũng sẽ không đụng chạm đến vết thương trong lòng của chị ấy nữa…

“Vậy… Nếu như… Nếu như Bùi Lạp Minh không tin lời nói của em thì phải làm như thế nào?”

“Vậy em hãy nói cho anh ấy biết là... chị đã quyết định cùng một người đàn ông mà chị rất thích rời đi chốn này đến một nơi khác sinh sống, bắt đầu một cuộc sống mới, để cho anh ấy từ từ quên chị đi thôi.”

Đúng vậy, cô đã quyết định cùng với đứa trẻ trong bụng rời đi đến một nơi xa lạ khác, cuộc sống khác…

Vì bị thương trong lòng nên cô không thể không rời đi…

Khi đã bước ra khỏi cửa bệnh viện, cô bất giác ngẩng đầu lên, làm cho nước mắt chảy ngược trở về, từ nay về sau cô phải thật kiên cường, kiên cường sống tiếp!

Nhìn ánh mặt trời sáng rỡ, Hứa Mộ Nhan không khỏi đưa tay bắt lấy một luồng ánh sáng mặt trời, lòng bàn tay rất ấm, nhưng lòng của cô thì lại rất lạnh, hình như thêm nhiều hơn ánh nắng mặt trời cũng không có cách nào làm cho lòng cô trở nên ấm áp hơn…

Trở lại biệt thự, cô cố ý tình mặt dì Dung, rồi sau đó cầm theo đơn thỏa thuận ly hôn đặt lên trên bàn làm việc ở thư phòng của anh, cố nén nước mắt, xoay người rời đi…

Ở phi trường sân bay quốc tế thành phố A…

“Mộ Nhan, sau khi đến nước Pháp nhớ, nhất định phải chăm sóc cho mình thật tốt, có gì cần thì cứ trực tiếp gọi điện thoại cho anh.”

“Vâng, học trưởng, cám ơn anh đã thay em giữ kín bí mật này, em không muốn cho mọi người biết chuyện em mang thai, nhất là ba mẹ của em, nếu không bọn họ nhất định cũng sẽ không cho em ra nước ngoài giải sầu, cho nên… khi em không có ở đây, bên cạnh họ, những lúc này lại phải làm phiền đến anh chăm sóc cho họ giúp em rồi.”

“Em yên tâm, nếu em không nói ra anh cũng sẽ như những lời em vừa nhắc tới mà chăm sóc cho bác trai, bác gái, thật ra thì em cũng không cần phải rời đi, nhưng mà nếu em đã chọn ra quyết định này, vậy anh cũng sẽ không hỏi nhiều nữa, chỉ có một câu, em nhất định phải bảo trọng.”

“Ừ, em biết rồi.”

“Chờ sau khi anh hoàn thành xong công việc của mình, anh nhất định sẽ qua đó tìm em.”

“Được, em sẽ chờ, hẹn gặp lại.”

Hứa Mộ Nhan cố nặn ra một nụ cười vui vẻ, anh biết rõ, thật ra thì trong lòng của cô rất khổ, giờ phút này cô chỉ cố gượng cười với mình mà thôi…

Mộ Nhan, em yên tâm, anh sẽ mau chóng sớm hoàn thành xong công việc của mình, sau đó sẽ sang nước Pháp tìm em, Vũ Dương âm thầm nói qua trong lòng.

Ngồi ở trên máy bay đi nước Pháp, Hứa Mộ Nhan đột nhiên cảm thấy mình rất may mắn, cũng may khi còn sống Hạ Khắc đã để lại cho mình không ít tiền, mà số tiền đó cũng đủ để nuôi sống cô cùng đứa trẻ trong bụng, bắt đầu một cuộc sống mới, có lẽ sẽ gặp lại Bùi Lạp Minh vào những ngày xa xôi, không ai biết trước được….

Tạm biệt thành phố A…..

5 năm sau.... .....

Ở một nghĩa trang bên nước Pháp.

Nơi này rất yên tĩnh, yên tĩnh làm cho người ta phải nín thở.

Đứng ở trước một phần mộ, có bóng dáng ba người đang lẳng lặng đứng đó, một nam, một nữ, còn có cả một bé trai.

Ba người bọn họ đều mặc trang phục màu đen, đứng rất nghiêm trang.

Người đàn ông rất phong độ, một đầu tóc ngắn màu đen, làm nổi bật lên màu da rất trắng của anh ta, ngũ quan nho nhã đem lại cho mọi người một loại cảm giác rất thoải mái.

Cô gái xinh xắn lanh lợi, chiều cao vừa tới bả vai người đàn ông, tuy là toàn thân chỉ là một loại quần áo màu đen, nhưng cô gái này đẹp chính là nhờ có đường cong hoàn hảo như được vẽ ra, gương mặt mịn màng giống như sứ trắng, từ một bên nhìn sang, lông mi của cô cuốn lại thật dài, giống như cây quạt nhỏ.

Giữa hai người, một cậu bé lớn khoảng năm tuổi đang đứng, gương mặt ngây thơ chất phác toát ra vẻ hiểu chuyện.

“Mẹ, chú trong ảnh ở trên bia mộ này là ai vậy?” Bé trai nhìn lên bia mộ, nghi ngờ hỏi.

“Tiểu Kiệt, đây là trước kia.... một người bạn trước kia của mẹ, như thế nào, chú ấy có đẹp trai không?”

“Dạ, chú này rất đẹp trai, chỉ có điều là chú này không đẹp trai bằng Tiểu Kiệt.”

Thằng bé này, làm cho hai người lớn cảm thấy xua tan đi sự vắng lặng nơi đây, xua tan sầu não.

Rồi sau đó người đàn ông bên cạnh ngồi xổm xuống, đưa tay sờ sờ tóc bé trai. “Tiểu Kiệt, con thật sự là giống cha nuôi như đúc...”

“Tiểu Kiệt, con hãy ở trước bia mộ này lạy ba cái, để cho chú ấy phù hộ cho con khỏe mạnh lớn lên.” Người phụ nữ dịu dàng nói, đứa nhỏ này không chỉ đặc biệt tự luyến mà còn vô cùng tinh quái, thường xuyên chọc cho cô cười vui vẻ, Hứa Mộ Nhan rất cảm ơn trời cao đã cho cô một đứa con trai thông minh như vậy.

“Mộ Nhan, anh xem thời gian cũng không sớm, anh sẽ về nước trước giúp hai mẹ con sắp xếp lại mọi việc, em sẽ cùng Tiểu Kiệt trở về nước sau.”

“Học trưởng,như vậy có phải hay không sẽ làm phiền anh?”

“Giữa chúng ta còn phải khách khí như vậy làm gì, cứ quyết định như vậy đi.”

Rồi sau đó ba người xoay người rời đi.

Một ngọn gió thổi nâng vạt áo của họ lên, thổi lá cây bay lên, trước khi bọn họ rời đi như nhẹ nhàng chạm vào họ, tựa như đang mỉm cười, cũng như nói lời từ biệt.

Trên núi tĩnh lặng, một chiếc xe hơi màu bạc đang không nhanh không chậm rời khỏi, trong xe phát ra âm thanh nhè nhẹ của tiếng nhạc, giống như nhạc của tiên, kèm theo một đường nồng âm lực.

“Đúng rồi Mộ Nhan, Willson lần này sẽ tổ chức một cuộc triển lãm trang phục trong nước, em đã chọn xong những bản thiết kế quần áo rồi sao? Trải qua bốn năm học tập cùng rèn luyện, đối với tài năng thiết kế của em, anh thực sự rất có lòng tin.”

“Rồi, hôm nay em đã ở trong những bản thiết kế chọn lựa rất lâu, cuối cùng cũng chọn được rồi, đến lúc đó khi những người mẫu mặc những bộ trang phục em đã thiết kế chắc chắn sẽ thu hút được rất nhiều ánh mắt.” Nghĩ đến khi những tác phẩm của mình có thể thật sự được trình diễn trong buổi triển lãm, thì khiến cho Hứa Mộ Nhan càng thêm mong đợi, trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh thầy của mình Willson, người đàn ông này thật giống như anh trai của cô vậy.

“Tốt rồi, Willson ở thành phố A cũng có công ty của mình, em đến lúc đó có thể đi tìm anh ta, tin tưởng rằng khi có sự giúp đỡ của anh ta, em cũng có thể thực hiện được không ít việc lớn đấy.”

“Được, em biết rồi!”

Kể từ một lần khi Vũ Dương đưa cô đến thăm quan tại một buổi triển lãm trang phục của nhà thiết kế Willson của Paris, cô liền đối với thiết kế thời trang có sinh ra hứng thú mãnh liệt, cho đến sau này cô mới biết là giữa Vũ Dương và Willson có quen biết, nhờ phúc của Vũ Dương cô có thể may mắn được Willson nhận làm học trò bắt đầu học thiết kế thời trang, trải qua bốn năm cố gắng, hôm nay cô đã thiết kế được rất nhiều bộ trang phục lấy được sự tán thưởng của nhiều văn nghệ sĩ, những thành công này đều là nhờ vào sự giúp đỡ của Willson, cho nên cô rất cảm kích người đàn ông lịch sự nho nhã này, anh ta trong lòng cô không chỉ là sư phụ mà còn là một người bạn tốt.

Cho nên tâm nguyện lớn nhất của anh chính là có thể để cho mọi người nhìn thấy được thật nhiều những bộ thiết kế của cô.

“Xem em nói kìa, giữa hai chúng ta còn cần phải khách khí như vậy sao?”

Cô chợt gật đầu mỉm cười một cái, nhìn bên cạnh gò má của anh, nụ cười bắt đầu từ từ lan rộng ra trên gương mặt.

Trên máy bay đi đến sân bay quốc tế thành phố A, ngoài cửa sổ thật nhiều ánh nắng mặt trời xuyên thấu qua lớp kính chiếu vào trong khoang máy bay, chiếu lên gương mặt đang gục đầu ngủ say bên cửa sổ, làn da trắng nộn của cậu bé càng nổi bật trong ánh nắng,nổi lên trong suốt.

Mặc dù chỉ là cậu bé, nhưng tuyệt đối cậu cũng có thể cướp hết hồn mọi người, đôi môi thật mỏng giống như cánh hoa đang nở khẽ hé, giữa hai hàng lông mày tuấn tú, nổi bật lên sự nghiêm nghị, tôn quý cùng ẩn nhẫn khí phách, ánh mặt trời chiếu vào thân thể cậu bé càng thêm nổi bật.

Trong khi ngủ, môi mỏng cậu bé khẽ nhếch, tựa hồ như trong mơ đang có một chuyện rất vui vẻ.

“Tiểu Kiệt, chúng ta sắp tới sân bay thành phố A rồi, đừng tham ngủ nữa.”

Lúc này, cậu bé giống như một hoàng tử, lông mi nhè nhẹ khẽ chớp, một đôi mắt còn mang chút mờ mịt, một đôi mắt to, khuôn mặt tươi cười lọt vào trong đôi mắt sáng ngời.

Bên cạnh người phụ nữ hôm chụt một cái vào cái trán đầy cương nghị của cậu bé, cô một đầu tóc đen láy xõa trên vai, cả người mặc một bộ váy màu hồng, đi một đôi bốt ngắn màu trắng, thực sự rất thanh thuần.

Năm năm, thời gian này thực sự vui vẻ, mà cô....

Rốt cuộc đã trở lại....

“Mẹ hôn lại đi.” Duẫn Kiệt thân mật đem khuôn mặt nhỏ nhắn của mình đến trước mặt của Hứa Mộ Nhan.

A... đứa quỷ này, mỗi lần đều muốn cô hôn hai lần, hôn xong cậu sẽ thỏa mãn nhào vào trong ngực của cô làm nũng nửa ngày, thật đúng là một tiểu ác ma.

“Tất cả hành khách bay đi thành phố A xin chú ý, máy bay sắp hạ cánh.”

Nghe tiếng nhắc nhở từ loa, trên khuôn mặt xinh đẹp của Hứa Mộ Nhan không khỏi thoáng qua một tia sầu não, hiện tại không biết Bùi Lạp Minh sống như thế nào?

Máy bay hạ cánh, tay trái cô kéo theo hành lý, tay phải dắt theo tiểu bảo bối hưng phấn ra khỏi phi trường.

Cô hít một hơi thật sâu, ngửi thấy trong không khí như có như không có mùi hoa, mùi thơm thoang thoảng, mùi hương không khác trong trí nhớ là mấy, cô mỉm cười, trong mắt lóe lên ánh sáng xinh đẹp.

Thành phố A, tôi đã trở về.

Cô đem vé máy bay vốn là cất cánh lúc năm giờ đổi lại là ba giờ, hiện tại nếu xuất hiện trước mặt người kia, hẳn là anh sẽ rất vui mừng xen lẫn giật mình.

“Mẹ, ba nuôi có biết chúng ta đổi vé máy bay không, sẽ là đến trước thời gian đã dự định sao?” Duẫn Kiệt hiện lên khuôn mặt gian xảo hỏi, nhìn trên khuôn mặt đang cười xấu xa này quả thật chính là Bùi Lạp Minh thu nhỏ, không thể không công nhận gen di truyền của anh ta thật cường đại.

“Chắc chắn, ba nuôi con cái gì cũng thần thông quảng đại, cái gì cũng có thể tra được, có lẽ cũng đang nghĩ đến chúng ta.”

“Dạ! Tiểu Kiệt rất muốn gặp ba nuôi, bởi vì mỗi lần ba nuôi đến nước Pháp xem biểu diễn thời trang của mẹ đều mua cho con rất nhiều món đồ chơi.”

“Thật biết nghe lời, hôm nay chúng ta sẽ cho ba nuôi một bất ngờ thật lớn.”

Hứa Mộ Nhan ngước mắt nhìn lên bầu trời, trong lòng rất là thỏa mãn.

Cô biết rõ hoàn toàn là thời điểm trước khi một mình đi đến Pháp, rất sợ rằng mình sẽ cô đơn, khi đó cô có chút hối hận khi rời khỏi Bùi Lạp Minh, nhưng cô vẫn gắng gượng để qua đó, không bao lâu thì Vũ Dương cũng là không có việc gì mà bay sang tìm cô.

Lúc đầu Hứa Mộ Nhan có chút bài xích với sự quan tâm cùng chăm sóc của anh, bởi vì cô không muốn anh lãng phí thời gian trên người mình, cô không xứng đáng để được anh quan tâm tỉ mỉ như vậy.

Nhưng thời gian lâu dài cô phát hiện mình đối với anh dần dần sinh ra cảm giác lệ thuộc, một người phụ nữ đơn độc đem theo một đứa bé, bên cạnh cần một người đàn ông, không phải sao?

Cho nên Hứa Mộ Nhan tự thấy rằng bản thân mình thật may mắn, cũng rất may mắn rằng ông trời đã đem Vũ Dương đến bên cạnh cô, nếu không quá khứ của năm năm này cô không biết sẽ thành cái dạng gì nữa....

Hơn nữa Vũ Dương còn coi Duẫn Kiệt như con đẻ của mình, chỉ cần không có việc gì bận liền bay đến nước Pháp thăm hai mẹ con, cho nên Duẫn Kiệt liền nhận anh làm cha nuôi...

“Chuyện này.... bảo bối... mẹ cần phải đi vệ sinh, con phải ngoan ngoãn đứng ở chỗ này trông hành lý, lát nữa ba sẽ đến đón chúng ta, biết không?” Đáng chết, gần tới thời gian Vũ Dương tới phi trường đón rồi, sao lại cố tình muốn đi vệ sinh vào giờ này chứ?

“Dạ, mẹ yên tâm, con sẽ ở chỗ này ngoan ngoãn chờ mẹ!”

Duẫn Kiệt cười đến rất là đáng yêu, khéo léo ngồi lên trên hành lý của cậu, chờ mẹ trở lại.

Chợt đôi mắt linh động không nháy một cái nhìn về phía lối ra, chỉ thấy một người đàn ông cao lớn, tay đút trong túi quần, lông mày trên khuôn mặt khẽ nhăn, trong mắt ánh sáng thâm thúy không khỏi lóe ra, dường như đang chờ người, trên người khoác một bộ tây trang màu xám tro, cắt xén vừa đúng với đừng cong của dáng người, dáng người cao lớn đứng thẳng tắp, nhìn biểu hiện như lơ đãng nhưng lại nổi bật lên nét thời thượng, kiểu tóc hợp thời trang, khiến cho anh vốn đã lỗi lạc nay còn thêm lỗi lạc hơn hẳn.

Doãn Kiệt ngơ ngác nhìn theo anh, cậu vốn cho là trên cái thế giới này mình là người đẹp trai nhất, không ngờ lại thấy một người so với mình còn đẹp trai hơn.

Cậu cảm thấy không phục, đứng dậy đi về phía người đàn ông đẹp trai, kéo ống tay áo của anh lại, “Chú, có phải hay không chú vừa mới từ Hàn Quốc phẫu thuật thẩm mĩ trở về?”

Bùi Lạp Minh vốn là đang chờ tài xế đến nổi giận, chợt nghe thấy có người nói anh và một cậu bé có dung mạo rất giống nhau, ngọn lửa trong ngực anh nhất thời bộc phát ra.

Anh rất không bình tĩnh đẩy tay của Duẫn Kiệt ra, sau đó khẽ cúi đầu, nhìn tận mắt khiến anh không khỏi sững, hai chân không khỏi lui về phía sau một bước nhỏ.

Chuyện này.... đứa trẻ này thật giống.....

Tại sao anh lại có thể sinh ra một cảm giác quen thuộc như vậy đối với cậu bé này chứ?

Anh tự cho mình luôn là ghét nhất chính là trẻ con, nhưng tại sao giờ phút này anh lại không có cảm giác hoàn toàn ghét bỏ, chuyện này tại sao lại xảy ra chứ?

“Chú, chú đã đến bệnh viện nào để chỉnh hình vậy? Nói cho cháu biết đi.” Duẫn Kiệt vẫn nhất quyết không tha, hỏi tới.

Nghe vậy, nhất thời trán Bùi Lạp Minh toát ra vạch đen, từ từ ngồi xổm người xuống, đôi tay khoác lên trên bả vai của cậu bé, nở một nụ cười mê người, “Người bạn nhỏ, chú tin chắc rằng kĩ thuật chỉnh hình còn chưa có phát triển cao siêu như vậy, chú là trời sinh lớn lên đẹp trai, biết không?”

Duẫn Kiệt không tin đưa mắt dõi theo anh, rồi sau đó đưa bàn tay trắng trẻo ra ở trên mặt của Bùi Lạp Minh một hồi bóp, bấm, vê, hình như không lấy được mặt nạ da người trên khuôn mặt kia quyết không bỏ qua.

Mà Bùi Lạp Minh cứ như vậy ngồi cạnh cậu, để cho cậu nghiên cứu, anh muốn khiến cho tiểu tử thối này biết, khuôn mặt của anh là không ai có thể so sánh được.

Hồi lâu, ruốt cuộc Duẫn Kiệt đã dừng lại động tác, đôi mắt to tròn như nước nhìn thẳng vào anh, “Chú, mặt nạ của chú cũng thật mỏng, làm rất tốt giống như da thật, nhựa cao su cũng rất kiên cố nha.”

Nghe vậy Bùi Lạp Minh nhất thời một hồi ngây ngẩn, giật giật khóe miệng cứng ngắc, đứa nhỏ này...

Thật đúng là một đứa bé đẹp trai, cha mẹ cậu bé nhất định phải là người máy thực sự mạnh mẽ, mới có thể sinh ra được đứa bé này...

“Cháu bé, cha mẹ cháu đâu? Bọn họ tại sao lại không chông trừng cháu, nơi này rất nhiều người xấu nha.” Bùi Lạp Minh vừa lên tiếng hỏi vừa đưa tay sờ tóc cậu bé, nói thật dáng dấp của đứa trẻ này thực sự là đẹp mắt, chắc hẳn cha của đứa trẻ này nhất định rất tuấn tú.

“Ai nha, nói chuyện không thì được rồi, cần gì cứ phải động tay động động chân chứ, làm rối hết cả kiểu tóc của người ta, mẹ cháu nói cha của cháu đã chết từ năm năm trước, khi đó cháu còn chưa có ra đời đấy!”

“Ồ... thật là một đứa trẻ đáng thương, nhỏ như vậy mà lại không có cha.”

“Vậy mẹ cháu...”

“Bùi tổng, thực sự là xin lỗi xin lỗi, trên đường bị kẹt xe cho nên mới tới chậm.” Bùi Lạp Minh vốn định tiếp tục trêu chọc đứa trẻ này, nhưng sau lưng lại vang lên âm thanh nhất thời cắt đứt vui vẻ của anh.

Sau đó anh chậm rãi đứng lên, nụ cười trên mặt ngay lập tức bị tắt ngóm, thay vào đó là sự nghiêm chỉnh cùng lạnh lùng, nhìn tài xế không nói một câu, nhưng quanh thân lại tản mát ra hơi thở lạnh lẽo đủ để khiến cho tài xế không rét mà run.

“Chú, hẹn gặp lại.” Khi Bùi Lạp Minh sắp lên xe, Duẫn Kiệt liền hướng đến phía anh cười ngọt ngào nói.

“Hẹn gặp lại.” Nhìn nụ cười của Duẫn Kiệt, trong lòng Bùi Lạp Minh không khỏi ấm áp, thật đúng là khác với những đứa trẻ khác...

Trở lại chỗ ở đã được sắp xếp trước thì cũng đã sắp là chín giờ, Hứa Mộ Nhan đem Duẫn Kiệt du ngủ, mới bắt đầu chuẩn bị sửa soạn lại hành lý.

Rồi sau đó cả người cô đều là mệt mỏi đi đến phòng khách, tiện tay mở TV lên.

“Chủ tịch tập đoàn Bùi thị Bùi Lạp Minh tối nay sẽ tổ chức một bữa tiệc tư nhân, nghe nói tối nay anh sẽ hướng đến mọi người thông báo một tin tức, mà lần tổ chức dạ tiệc này địa điểm là tại khách sạn năm sao nổi tiếng của thành phố A, giờ phút này chúng tôi cùng những ký giả khác đang ở cửa chờ đợi họ xuất hiện.”

Chỉ chốc lát sau, mười mấy nhà quay phim cùng rối rít hướng máy quay về cách đó không xa, một chiếc xe đang hướng đến phía cửa khách sạn, ống kính cũng ngắm ngay cửa xe, nghĩ đến tối nay không biết Bùi Lạp Minh sẽ giới thiệu bạn gái là thần thánh phương nào.

Bởi vì trong suốt năm năm về trước, tin đồn về tình cảm của chủ tịch tập đoàn Bùi thị Bùi Lạp Minh cơ hồ là không có, cho nên lần phỏng vấn này bọn họ càng có thêm hưng phấn cùng mong đợi.

Cửa xe màu trắng được mở ra, tài xế từ trong ghế phụ vội vàng chạy tới phía sau, bao tay màu trắng khoác lên trên cửa xe, khom người mở cửa.

Rồi sau đó Bùi Lạp Minh từ trong xe đi xuống, một thân tây trang màu xám tro làm nổi bật lên thân thể cao lớn rắn rỏi, trên khuôn mặt tuấn duật mang theo một nụ cười nhàn nhạt út hồn, hàm răng trắng sáng bắt ánh đèn flash càng thêm sáng bóng.

Rồi sau đó tài xế ngăn lại những ký giả, Bùi Lạp Minh đi về phía xe bên cạnh, thân sĩ mở cửa xe cho bạn gái của mình.

Lúc này tất cả các nhiếp ảnh cùng đồng loạt giơ đèn flash, ngắm ngay đến cửa xe màu trắng.

Mấy nhà báo của trang web lớn đều cầm sẵn điện thoại trong tay, chỉ chờ thời khắc có được thông tin để đưa về tòa soạn.

Tiếp chỉ thấy một đôi giày cao gót màu vàng ưu nhã đạp lên trên thảm đỏ, lộ ra một bộ trang phục dạ hội màu hồng, làn váy uốn nếp, khuôn mặt người phụ nữ xinh đẹp dưới ánh đèn flash cười rực rỡ càng thêm diêm dúa lẳng lơ như một đóa hoa, cô một đầu tóc đen nhánh như thác nước chiếu nghiêng xuống, mềm mại xõa xuống đến thắt lưng, đôi tròng mắt tinh khiết giống như nước hồ, không nhiễm một chút tạp chất, lông mi dài được uốn cong sáng long lanh trước ánh đèn, đôi môi màu hồng đang ở trước ánh đèn phát ra ánh sáng trơn bóng, không thể nghi ngờ gì nữa người phụ nữ này thật xinh đẹp, đẹp đến nỗi khiến cho người ta không thể rời mắt, dạ phục bao quanh lấy thân thể uyển chuyển của cô, người phụ nữ này quan sát hết xung quanh, trong đôi mắt hiện lên ánh sáng của sự thông minh.

Bùi Lạp Minh đưa tay ra, người phụ nữ cười ngọt ngào, thuận theo đưa tay khoát lên cánh tay của anh.

Bùi Lạp Minh cùng người phụ này thật giống như từ trong thế giới cổ tích bước ra, hoàng tử và công chúa xinh đẹp động lòng người, đẹp đến nỗi khiến cho Hứa Mộ Nhan có cảm giác hô hấp khó khăn, rồi sau đó trong lòng cô như phát ra hàng ngàn âm thanh vỡ vụn, nhưng gương mặt của cô vẫn bình tĩnh như trước, nhưng trong mắt lại mơ hồ hiện lên một cỗ sương mù.

Hứa Mộ Nhan khẽ cắn môi hồng, năm năm rồi....

Cô tưởng trong năm năm này đã đem anh quên sạch sẽ, nhưng khi nhìn đến anh cùng người phụ nữ khác kết giao trong trong khách sạn thì cô mới biết, chính bản thân mình đã tự lừa dối mình, lòng của cô còn vì anh mà thương nhớ.

Các ký giả đều rối rít tiến lên phỏng vấn, “Bùi tổng, xin hỏi vị giai nhân tuyệt sắc đứng bên cạnh ngài có quan hệ như thế nào? Đây hình như là lần đầu tiên ngài đem bạn gái cùng nhau xuất hiện tại trước truyền thông, ngài có thể giới thiệu về vị này được không?”

“Bùi tổng, tin tức hôm nay ngài muốn công bố có phải cùng với người bạn gái bên cạnh này có quan hệ không? Đây có phải là khẳng định giữa ngài cùng vị phu nhân tiền nhiệm kia đã hoàn toàn kết thúc?”

“Nghe nói, phu nhân của ngài năm năm trước đã rời khỏi ngài? Không phải hai vị vẫn rất ân ái sao? Tại sao đột nhiên mỗi người lại đi một ngả rồi?”

“Bùi tổng, ngài hãy nói vài câu thôi....”

“........”

Nhưng sau khi nghe được ký giả nói tới năm năm trước thì tròng mắt sâu không thấy đáy của anh chợt thoáng qua một tia đau đớn không dễ nhận ra, trong tròng mắt xẹt qua anh lạnh giống như băng ngàn năm, như đại dương bao la sóng gợn lăn tăn, nhưng rất nhanh liền biến mất.

Anh nhớ rất rõ rằng năm năm trước, khi anh về đến nhà liền thấy trên bàn làm việc một tờ đơn thỏa thuận ly hôn, anh tựa như phát điên lấy điện thoại gọi cho cô, nhưng mà điện thoại vẫn không có người nhận, đi đến bệnh viện tìm cô, nhưng nơi nào cũng không có bóng dáng của cô.

Một khắc kia anh đối với sự chia tay đột ngột cùng Hứa Mộ Nhan là rất tức giận, hơn nữa là cực kì khổ sở.

Mà cái loại đau khổ này cùng với thời điểm Hoắc Ấm rơi xuống biển là cùng một dạng, làm cho anh khổ sở gần như hỏng mất.

Anh đang chuẩn bị khiến An Thần đi thăm dò các chuyến bay thì Hoắc Ấm lại đột nhiên xuất hiện ở dưới đại sảnh công ty anh.

Nháy mắt kia làm cho anh có cảm giác mình đang mằn mơ, nhưng cô cứ chân thật như vậy đứng ở trước mặt anh, anh bị chấn kinh, ngạc nhiên, mừng rỡ, tâm tình phức tạp chiếm lấy toàn thân, khi anh tiến đến ôm cô một cái kia, anh mới phát hiện thì ra là mình đối với cô vẫn không có hoàn toàn quên, chỉ là một phút kia ngay cả anh cũng không thể phân rõ tình cảm của anh dành cho Hoắc Ấm là yêu hay còn là cái khác....

Sau anh lại đem Hoắc Ấm về nhà, chỉ là không có hỏi cô mấy năm nay rốt cuộc sống như nào gặp gỡ những ai? Chỉ vì anh không muốn cho cô nhớ lại những chuyện đau khổ trong quá khứ trước kia...

Nhưng trải qua năm năm chung đụng, Bùi Lạp Minh rốt cuộc đã ra một quyết định, anh quyết định sẽ tuyên bố tin vui rằng anh cùng Hoắc Ấm sẽ đính hôn, còn về phần Hứa Mộ Nhan thì anh sẽ ký đơn vào thỏa thuận ly hôn lúc trước cô để lại, bởi vì anh cảm thấy có lẽ Hứa Mộ Nhan đã kết hôn cùng với người đàn ông khác, thời gian năm năm không phải dài nhưng cũng không phải ngắn.

Nếu bọn họ kiếp này nhất định vô duyên, vậy anh cũng sẽ không cưỡng cầu nữa...

Ký giả không cam lòng cố gắng vượt qua người tài xế, nhưng đều là phí công, tài xế trên mặt lễ phép cười, không biến sắc đem Bùi Lạp Minh cùng với Hoắc Ấm bảo vệ ở ngay đằng sau hai cánh tay của mình, thuận lợi đưa họ vào trong thang máy.

Thấy thế, các ký giả chỉ có thể nhìn theo bóng dáng hai người bọn họ rời đi mà lực bất tòng tâm...

Hứa Mộ Nhan ngẩng đầu lên, cố gắng khiến cho nước mắt quay trở lại, rồi sau đó cô nhìn màn hình TV cười, cười đến trong suốt sáng ngời, giống như mặt trăng tỏa sáng bầu trời, làm cho lòng người dâng lên cảm giác thương xót.

Đúng lúc này, điện thoại trên bàn của cô chợt vang lên.

Hứa Mộ Nhan hít sâu một hơi, cố gắng để cho âm thanh của mình nghe thật tự nhiên.

“Vâng, học trưởng.”

“Mộ Nhan... em... em đang xem ti vi sao?” Âm thanh của anh mang theo chút đè nén.

“Dạ.... thấy được, nhìn đến anh ấy có thể tìm được hạnh phúc của chính mình, em cũng vậy thay anh ấy vui vẻ.”

Bình luận

Truyện đang đọc