TỔNG TÀI LỘT XÁC (TỔNG TÀI NGHỊCH TẬP)

Tiêu Ninh Dữ xác định thời gian với Khương Duật mấy lần, thấy Khương Duật bảo nhớ rồi thì vui vẻ không thôi.

Hôm sinh nhật Khương Duật, y đến chỗ đặt tượng từ sớm, bên nhà hàng cũng để Tiểu Chu tới chuẩn bị.

Tiêu Ninh Dữ mỗi giây mỗi phút đều muốn biết Khương Duật đang đến đâu rồi, nhưng sợ Khương Duật chê y phiền, nên chỉ thỉnh thoảng xem giờ trên điện thoại.

Đã tới giờ hẹn mà vẫn chưa thấy bóng dáng Khương Duật, Tiêu Ninh Dữ bắt đầu nóng nảy, nhưng y tự nói với bản thân, bình thường Khương Duật hay tới trễ, chỉ cần kiên nhẫn chờ là được.

Mãi đến khi trễ hơn một tiếng so với thời gian hẹn, Tiêu Ninh Dữ mới gọi điện thoại cho Khương Duật.

“Khương Duật, cậu đến đâu rồi?” Tiêu Ninh Dữ ôn tồn hỏi.

Giọng Khương Duật hơi uể oải, pha chút thiếu kiên nhẫn: “Sắp đến rồi, kẹt xe nửa tiếng. Lúc trước anh không nói sẽ xa như vậy.”

Thật ra hôm nay kết thúc công việc từ sớm, trước khi xuất phát Khương Duật không hề tính toán thời gian. Gã cứ nghĩ nhà hàng Tiêu Ninh Dữ đặt sẽ không quá xa, nên chậm rề rề mới đi. Trên đường thuận miệng hỏi mới biết chỗ đó xa như vậy, còn tắc đường nửa tiếng. Hẹn lúc sáu rưỡi, kết quả đến gần tám giờ vẫn chưa tới nổi nhà hàng, Khương Duật sắp hết kiên nhẫn.

“Đúng… Đúng là hơi xa.”

Đáng ra thì, chỗ quay phim cũng không phải ở trong thành phố, cách chỗ tượng băng hơi xa, nhưng chỉ cần tầm 40 phút là tới rồi, so với nhà hàng trong nội thành còn gần hơn nhiều.

Khương Duật bảo xa, Tiêu Ninh Dữ nghĩ so với nhà hàng gần đoàn phim thì chỗ này xa hơn, đành đáp lời vậy.

Ai ngờ được chỗ Khương Duật bảo là nơi khác, địa chỉ mà Lục Thừa Phong đổi hoàn toàn ngược hướng với chỗ tượng băng, từ đoàn phim tới đó phải hơn một tiếng.

Nói cách khác, nơi Khương Duật tới cách chỗ tượng băng gần hai tiếng đồng hồ.

“Thôi, không nói nữa. Đến rồi.” Khương Duật nói xong thì cúp máy.



Mới vừa tắt đi, chuông điện thoại lại reo lên. Gã tưởng Tiêu Ninh Dữ lại gọi tới, buồn bực cầm lên nhìn, phát hiện không phải. Khương Duật liếc mắt nhìn một cái, rồi tựa lưng ra ghế ngồi.

Trợ lý nhận điện thoại xong khom người tới nói với Khương Duật: “Khương ca, đoàn phim gọi điện tới bảo anh trở về quay bù mấy cảnh.”

Khương Duật mở mắt ra: “Lúc trước không thấy bảo gì, giờ kết thúc công việc rồi mới nói.”

“Đạo diễn lâm thời quyết định, bảo anh lập tức quay về.” Trợ lý đáp.

Khương Duật cau mày, không vui nói: “Được rồi, trở về. Tài xế, quay xe.”

“Vậy… Tổng giám đốc Tiêu…” Trợ lý muốn nói lại thôi.

Khương Duật bấm số Tiêu Ninh Dữ.



Tiêu Ninh Dữ đang ngồi dưới lều dựng tạm trong khu sân thuê, di động sáng lên, Khương Duật đang gọi tới.

Tiêu Ninh Dữ nghĩ là Khương Duật đã tới, vừa nghe máy vừa đứng lên đi ra ngoài: “Khương Duật, cậu đến rồi đúng không? Tôi ra đón cậu…”

Tiêu Ninh Dữ còn chưa nói hết lời, Khương Duật đã cắt ngang: “Đoàn kịch đột xuất gọi tôi quay về. Bây giờ tôi đang trở lại.”

Tiêu Ninh Dữ dừng bước.

“Về đoàn phim? Cậu… Không tới ư?”

“Ừm, không biết mấy giờ mới quay xong. Hẹn ăn cơm lúc khác đi.” Khương Duật đáp.

Tiêu Ninh Dữ vội vàng nói: “Không sao. Chừng nào cậu quay xong lại tới được không? Tôi đợi cậu ở đây.”

Thật ra Khương Duật muốn từ chối thẳng, chạy tới chạy lui hai chuyến gã đã mệt lả, đợi quay xong lại đi thêm chuyến nữa, thực sự gã thấy rất oải.

Không hiểu sao Tiêu Ninh Dữ nhất định muốn gã tới, đôi lúc gã không lý giải nổi suy nghĩ của Tiêu Ninh Dữ.

“Nói sau đi.”

Khương Duật không thích Tiêu Ninh Dữ. Đôi khi gã thấy rất mệt mỏi vì Tiêu Ninh Dữ tỏ ra hạnh phúc nói chuyện yêu đương với gã.

Gã không hiểu.



“Tiêu tổng, phòng ăn bên này đã chuẩn bị xong.” Mãi mà Tiêu Ninh Dữ và Khương Duật không tới, Tiểu Chu đành gọi điện tới hỏi.

Tiêu Ninh Dữ thấp giọng, không có tinh thần gì: “Không biết bao giờ mới tới được. Cứ bảo nhà bếp chờ, tính tiền tăng ca cho họ.”

“Tiêu tổng, anh có muốn tới phòng ăn chờ không? Bên ngoài lạnh lắm.”

Khương Duật đến muộn không phải chuyện ngày một ngày hai, rõ ràng là không để ý đến Tiêu tổng. Vậy mà Tiêu tổng không tức giận, đối phương giải thích một câu thì lập tức vui vẻ.

Tiểu Chu làm cấp dưới muốn nói cũng không dám nhiều lời, chỉ đành quan tâm sếp mình, nào dám khuyên y chia tay.

“Không cần đâu. Tôi đợi ở đây, khi nào đến tôi gọi điện cho cậu.” Tiêu Ninh Dữ rất cố chấp, khăng khăng muốn đợi.

“Nhưng mà…” Tiểu Chu còn muốn khuyên nhủ, hiện tại lạnh như thế, chỗ tượng băng còn lạnh hơn, Tiêu Ninh Dữ đã đợi mấy tiếng, bây giờ còn định đợi tiếp, Tiểu Chu cũng sốt ruột. Tiêu Ninh Dữ không nghe cậu khuyên, cậu cũng hết cách.

Tiểu Chu đi đi lại lại trong phòng ăn, bấm điện thoại gọi Lục Thừa Phong.

“Lục ảnh đế, thật ngại khi quấy rầy, tôi là trợ lý Tiểu Chu của Tiêu tổng… Vâng, Khương Duật không tới, Tiêu tổng vẫn đợi bên ngoài. Đã đợi hơn hai tiếng, nhiệt độ bên ngoài thấp như vậy, anh ấy không nghe tôi khuyên. Thực sự tôi không còn cách nào đành gọi điện cho ngài. Lục ảnh đế, ngài có thể gọi điện khuyên Tiêu tổng một chút không?”

Cha mẹ Tiêu Ninh Dữ đều ở nước ngoài, y lại không có bạn bè gì, Tiểu Chu chỉ có thể nghĩ đến Lục Thừa Phong.

Mấy hôm ở sơn trang cậu đã nhìn ra rồi, Lục Thừa Phong có biện pháp với Tiêu Ninh Dữ.

“Tôi biết rồi. Cậu bảo người chuẩn bị đồ sưởi ấm đưa đến đi, chúng tôi sẽ tới đó.”

“Cảm ơn Lục ảnh đế.” Quả thực Lục Thừa Phong là cứu tinh của Tiểu Chu, cậu cảm kích nói.

Lục Thừa Phong đích thân đến thì cậu yên tâm rồi.



Mà ở một bên khác, Tiêu Ninh Dữ quấn chặt áo lông vũ ngồi chờ trong lều.

Bên ngoài lều gió lạnh quất vù vù, mặc dù có máy sưởi, còn đeo găng tay giữ ấm, nhưng khí trời lạnh như vậy, thân thể vẫn lạnh cóng như trước.

Bình luận

Truyện đang đọc