TỔNG TÀI LỘT XÁC (TỔNG TÀI NGHỊCH TẬP)

Tô Cách gọi điện thoại cho Tiêu Ninh Dữ xong thì lên tài khoản mạng xã hội đăng một bài viết.

Tô Cách: Cảm ơn mọi người ủng hộ bộ phim Thành Tựu. Thành Tựu có thể đạt được thành tích như bây giờ không thể thiếu sự ủng hộ của mọi người, nhưng gần đây các loại tin đồn liên quan đến bộ phim cũng ùn ùn kéo tới. Trong đó có một cái buồn cười nhất là.. Một nam diễn viên nào đó nói, vốn dĩ cậu ta là diễn viên của Thành Tựu, nhưng lại bị phía đầu tư ép buộc rời đi. Xem ra trí nhớ của vị diễn viên này không tốt cho lắm, cũng may trí nhớ của tôi tốt. Có vẻ nhiều người cảm thấy hứng thú với chuyện hậu trường của bộ phim, vậy tôi lảm nhảm với mọi người một chút vậy.

Ngay từ đầu, thật ra việc để tôi diễn cả hai giai đoạn trước và sau giảm cân của nam chính không hề thuận lợi. Đạo diễn đã bác bỏ dị nghị của mọi người để cho tôi diễn, nhưng khi phim đã quay được một phần ba, nhà đầu tư cũ muốn nâng một nam diễn viên nào đó lên diễn phần nam chính đã gầy, thế là gây áp lực cho đạo diễn, sau đó muốn đổi cả tôi đi. Đạo diễn của chúng tôi kiên cường chính trực tất nhiên sẽ không khuất phục. Thế là vị nam diễn viên nào đó bèn xúi giục nhà đầu tư rút vốn. Lúc đó, không chỉ cần quay lại phần của người đó, quan trọng hơn là phim không đủ tài chính để tiếp tục quay chụp.

Nói đến đây, tôi muốn cảm ơn bạn của tôi. Khi tôi đang mặt ủ mày chau vì chuyện đầu tư, y bèn không nói hai lời đầu tư cho bộ phim của chúng tôi. Lúc này chúng tôi mới có thể đưa tác phẩm này ra mắt mọi người. Về phần vị nam diễn viên nào đó nói cái gì mà tranh giành tình nhân, tôi chỉ muốn nói với cậu ta là: Thật sự coi mình là đoá sen trắng, nghĩ ai cũng muốn giành tình nhân với cậu, tự dát vàng cho bản thân hả?



Bài viết của Tô Cách không chỉ mặt gọi tên, nhưng  không lệch đi đâu được. Mấy ngày náo nhiệt gần đây, vị nào đó bị phía đầu tư ép bức không phải Nhạc Nặc à?

Có điều Tô Cách đăng bài viết chưa có sự cho phép của người đại diện, càng không bàn qua với hắn,  thế là mười phút sau khi Tô Cách đăng bài, người đại diện nổi giận đùng đùng gọi điện thoại tới.

“Tôi nói này Tô Cách, sao cậu lại bồng bột như vậy hả? Đăng tin như thế cũng không nói với tôi. Bây giờ tình hình của cậu rất tốt, là lúc thiết lập hình tượng, cậu làm như vậy, sẽ ảnh hưởng đến cái nhìn của công chúng với mình.” Người đại diện bị Tô Cách chọc điên.

Tô Cách không phục: “À há, vậy tôi phải nhìn Nhạc Nặc ngang nhiên hắt nước bẩn lên Tiêu Ninh Dữ?”

Người đại diện tận tình khuyên bảo: “Dồi ôi, tiểu tổ tông của tôi ơi. Tiêu tổng là ai chứ, với thân phận của y muốn xử lý chuyện này, cần quái gì cậu ra tay. Chuyện nhỏ như trở bàn tay, cậu bận tâm vớ vẩn cái gì.”

“Y tự xử lý là chuyện của y, tôi giúp y là tình nghĩa giữa tôi và y. Anh quên Tiêu Ninh Dữ đã giúp đoàn phim của chúng ta như thế nào rồi à? Nếu không phải được y đầu tư phim, tôi có được ngày hôm nay không? Hứ, tôi không nghĩ anh là người qua cầu rút ván như vậy.”

Người đại diện tức đến đưa tay đỡ trán: “Sao tôi lại là người qua cầu rút ván chứ, không phải vì tôi suy nghĩ cho cậu sao. Coi như cậu muốn giúp Tiêu tổng, cậu cũng không cần đối đầu trực diện với Nhạc Nặc như vậy, chúng ta có thể tìm thuỷ quân và blogger nói chuyện này.”

“Không được, Nhạc Nặc bịa đặt mà có thể ngang nhiên nói ra, tôi nói sự thật thì việc gì phải lén lút, với cả, không phải anh muốn thiết lập hình tượng cho tôi à? Tính tôi như vậy, anh cứ thiết lập kiểu ngược lại, tôi không giả vờ được đâu. Kiểu của tôi là ngay thẳng, bây giờ dạng thiết lập này cũng khá ổn, lại hù hợp với tôi, anh không phải lo lắng tôi giả tạo, tôi mới là suy nghĩ cho anh á.” Tô Cách nói đạo lý rõ ràng, phản bác lại người đại diện.

Người đại diện bó tay: “Được rồi, tôi lười nói với cậu quá. Dù sao cậu đăng thì cũng đăng rồi, tiếp theo cậu đừng có đáp lại, để tôi xử lý.”

Lúc trước Nhạc Nặc dám nói dối, cũng là nghĩ bọn họ không dám vạch mặt chính diện, cùng lắm là để thuỷ quân đi nói bóng gió. Giới giải trí giới truyền thông ấy mà, nhiều chuyện lắm, thật thật giả giả, người ngoài xem náo nhiệt là nhiều, cậu ta muốn làm sáng tỏ rất đơn giản, không chừng lại kiếm được một đợt nhiệt độ.

Ai ngờ đâu có một tên Trình Giảo Kim  nhảy ra chặn đường – Tô Cách.

Bài viết kia vừa đăng lên, mọi người để ý thời gian nhà đầu tư cũ rút vốn, rất nhanh đã biết lời Tô Cách là sự thật, huống chi khoảng thời gian Thiệu Tả Toàn tìm nhà đầu tư khắp nơi, rất nhiều người trong giới đều biết.

Cứ như vậy, Nhạc Nặc không kiếm được lợi lộc gì, còn khiến bản thân rớt giá thảm hại, đại ngôn bị huỷ, quảng cáo ngừng lại quá nửa. Một vài đoàn phim muốn tìm cậu ta quay phim cũng đi kiếm người khác.



Tô Cách đắc ý tranh công với Tiêu Ninh Dữ, Tiêu Ninh Dữ phối hợp nói: “Ừm, cậu thật lợi hại, tất cả là nhờ cậu giúp đỡ.”

“Đúng thế, nên là á, anh nên bày tỏ chút chứ nhỉ?”

Tiêu Ninh Dữ dở khóc dở cười, tranh công còn chưa tính, còn muốn được y thưởng, cười cười: “Muốn như nào, cậu nói nghe coi.”

Kết quả Tô Cách chỉ muốn lôi Tiêu Ninh Dữ đi shopping với cậu.

Như Tô Cách nói, không thể lãng phí gương mặt kia của Tiêu Ninh Dữ. Giá trị nhan sắc tăng cao, quần áo cũng nên được cải thiện. Thực ra gu ăn mặc của Tiêu Ninh Dữ không hề tệ, chẳng qua Tiêu Ninh Dữ theo phong cách chững chạc trưởng thành, không giống với phong cách tuỳ ý của Tô Cách. Tô Cách nói y ăn mặc như mấy lão cán bộ, trông không có sức sống.

Đi mua sắm với Tô Cách một lần, Tiêu Ninh Dữ không muốn đi thêm lần hai. Cậu nhóc còn lợi hại hơn cả con gái, đi cả ngày không biết mệt, trợ lý chạy theo xách đồ cũng mệt phờ râu.



Cân nặng của Tiêu Ninh Dữ đã đạt mục tiêu đề ra, thế nên kế hoạch giảm cân cũng kết thúc. Y dự định sẽ ngay lập tức đến thành phố D tìm Lục Thừa Phong, nhưng đột nhiên bị cảm, thế là ở lại. Kế hoạch đến thành phố D cũng bị lùi.

Tiêu Ninh Dữ nghỉ ngơi ở nhà, Tô Cách gọi điện thoại tới, không cần đoán Tiêu Ninh Dữ cũng biết cậu định nói gì.

Tô Cách hẹn Tiêu Ninh Dữ đi shopping mấy lần đều bị y từ chối, nhưng cậu vẫn kiên nhẫn léo nhéo.

“A lô, Tô Cách à.” Giọng Tiêu Ninh Dữ khàn đặc vô cùng.

Tô Cách hoảng sợ: “Tiêu Ninh Dữ anh bị cảm kiểu gì ghê vậy, tôi không nghe ra cái giọng anh luôn đó.”

“Mất tiếng mấy hôm rồi.” Thình lình Tiêu Ninh Dữ nghĩ đến gì đó, hỏi: “Thật sự không nghe ra là tôi à?”

“Chả thế, giọng anh như biến thành người khác vậy, cha mẹ anh nghe cũng không biết ấy chứ.” Tô Cách trêu chọc.

Đột nhiên Tiêu Ninh Dữ nhếch môi lên cười khẽ: “Thật ư…”

Bình luận

Truyện đang đọc