TỔNG TÀI MÁU LẠNH VÀ CÔ VỢ TRÊN DANH NGHĨA

Nhìn thấy nét mặt u buồn không một nụ cười của Chung Hân, trong lòng Tiểu Thu thật sự cảm giác xót xa.

Thiếu Phu Nhân sao lại có thể bình tĩnh đến như vậy? Hôm nay là ngày cưới của hai người vậy mà thiếu gia

không hề quan tâm, kể cả trang trí trong biệt thự thiếu gia cũng không cho.

Nếu đổi lại là mình, chắc mình sẽ đau lòng chết mất.

Trong lòng Tiểu Thu nghĩ gì đều hiện lên rõ trên gương mặt cô.

Chung Hân nhìn thấy ánh mắt thương cảm của Tiểu Thu nhìn mình, liền lắc đầu nở một nụ cười cay đắng, kể cả người giúp việc cũng thương hại cho cô sao?

Chiếc xe BMW màu đen sang trọng chậm rãi dừng lại trước cửa lớn của khách sạn The Palm.

Một nhân viên khách sạn lịch sự khom người mở cửa xe cho Chung Hân, đôi chân thon dài bước xuống chạm lên mặt đất, tiếp theo sau là thân thể quyến rũ của Chung Hân.

Tất cả ánh mắt của mọi người đều dồn hết trên người cô, có người kinh ngạc vì nét đẹp kiêu sa của cô, có người hiếu kỳ nhìn chằm chằm vào cô dâu không được chú rể nghênh đón.

- Chắc là vợ kế nên chú rể mới không quan tâm.

- Nhìn một cái là biết ngay, cô ta chính là tiểu tam.

- Cô ta xinh đẹp đến như vậy lại chịu làm vợ bé.

- Chỉ cần có tiền thì xinh đẹp cách mấy cũng có thể cưới được.

Mấy người đứng xung quanh nhìn thấy váy cưới mặc trên người Chung Hân và chiếc xe BMW đắt tiền vừa mới tung ra thị trường, liền kết luận rằng chồng của Chung Hân là một đại gia thứ thiệt.

Tiểu Thu cung kính đứng bên cạnh Chung Hân, nghe bọn họ bàn tán xôn xao trong lòng cảm thấy khó chịu thay cho Chung Hân, cô tức giận lên tiếng.

- Các người nói năng cho tử tế, thiếu phu nhân nhà tôi chính là vợ duy nhất của chủ tịch tập đòan Thần Thị, Thần Phong.

Tiểu Thu vừa nói vừa liếc đám người ăn nói hàm hồ này, không biết có phải vì tính tình thiếu phu nhân hiền hoà nên luôn bị người khác bắt nạt không?

Lúc này Thần Văn từ cửa chính của khách sạn bước ra ngoài, ông đã nghe toàn bộ sự việc, nhìn thấy Tiểu Thu lo lắng, hết mình bảo vệ cho Chung Hân ông thật hài lòng.

- Tiểu Thu, từ hôm nay trở đi con chính là người hầu thân cận của Thiếu Phu Nhân.

Con không cần làm gì cả, chỉ cần theo bên cạnh chăm sóc cho Thiếu Phu Nhân.

Nghe Thần Văn nói vậy Chung Hân và Tiểu Thu đều vui mừng trong lòng, thật ra Chung Hân rất thích Tiểu Thu, có Tiểu Thu bên cạnh cô cũng vui hơn nhiều.

- Dạ lão gia.

Tiểu Thu nghe Thần Văn nói vậy liền gật đầu cảm kích, từ cái ngày Chung Hân vì che chở cho cô bị Thần Phong hiểu lầm, Tiểu Thu đã quyết định mình phải theo bên cạnh chăm sóc và bảo vệ Chung Hân, không để người khác bắt nạt Chung Hân.

Mấy người đứng bên cạnh vừa nhìn thấy Thần Văn bước ra liền sững sờ, Thần Văn là người nổi tiếng nên người trong giới thượng lưu đều biết đến ông.

Biết mình đã thất lễ, bọn họ liền bẽn lẽn đi vào trong.

-Hân Nhi, chúng ta vào trong.

Thần Văn vừa nói vừa bước tới cầm lấy tay Chung Hân choàng qua cánh tay ông. Trong lòng thật áy náy vì ông biết thái độ hờ hững của Thần Phong đối với hôn lễ này.

Tuy ông ít khi ở Thần Viên nhưng mọi chuyện diễn ra trong biệt thự ông đều biết cả, từ chuyện Thần Phong khiến Chung Hân bị thương cho đến việc anh ra lệnh không cho ai trang trí biệt thự cho ngày hôn lễ này.

Thần Phong nghe Hứa Thừa Anh báo cáo xe của Chung Hân đã đến trước cửa, suy nghĩ một chút anh miễn cưỡng ra đón cô dâu.

Vừa bước đến cửa anh nhìn thấy Chung Hân đang choàng bàn tay trắng như tuyết của mình, qua cánh tay ba anh một cách âu yếm.

Máu nóng trong người Thần Phong lúc này đã xông lên đến tận não, trong ngày cưới của hai người cô thật to gan không nể mặt anh dám tỏ ra thân mặt với ba anh như vậy.

- Chung Hân, cô giỏi lắm!

Thần Phong nghiến răng nói ra từng chữ một, anh xiết chặt bàn tay thành nắm đấm, đấm mạnh vào bức tường bên cạnh.

Cú đấm này dù anh có dùng hết sức cũng không thể trút hết cơn thịnh nộ trong lòng mình, anh nóng giận xoay người đi một mạch vào trong.

Hứa Thừa Anh lắc đầu, chủ nhân là người rất chú trọng thể diện, nhìn thấy cảnh tượng này làm sao không tức giận được.

Hứa Thừa Anh liền xoay người đi theo sau Thần Phong ngay.

Chung Hân khoát tay Thần Văn bước vào trong nhà hàng nơi tổ chức hôn lễ, tất cả ánh mắt của mọi người đều dồn hết trên người cô dâu được ba chồng đưa vào.

Thần Văn thật nghiêm trang dắt tay Chung Hân chậm rãi đi đến bên cạnh Thần Phong, ông vươn tay cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Chung Hân đặt vào lòng bàn tay to lớn của Thần Phong, nghiêm túc nhìn con trai nói.

- Thần Phong, Hân Nhi ba giao lại cho con.

Trong lòng Thần Văn thật sự xem Chung Hân như con gái ruột của mình nên mới nói ra những lời này, ông chỉ sợ Thần Phong sẽ bắt nạt Chung Hân.

Nhưng Thần Phong lại hiểu lầm lời nói của ông, nghe ông nói vậy anh liền sa sầm mặt.

Cảm giác như ông đang giao lại người phụ nữ của mình cho anh.

Thần Phong dùng sức vỗ vỗ mạnh lên mu bàn tay của Chung Hân, miệng cười tươi nói.

- Ba yên tâm, con sẽ chăm sóc cho Hân Nhi của ba thật tốt.

Thần Văn nghe Thần Phong nói vậy trong lòng hiện lên sự nghi ngờ, thái độ thất thường này của Thần Phong là sao?

Suy nghĩ một chút ông tự trấn an mình, Chung Hân là một cô gái hiền lành sau này Thần Phong nhất định sẽ yêu Chung Hân, vả lại ông tin chắc lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.

- Được như vậy là tốt, sau hôn lễ ba có chuyện cần phải trở về Mỹ ngay, con nhớ phải đối xử tử tế với Hân Nhi.

Thần Phong không trả lời ông, bàn tay lại vỗ vỗ mạnh lên mu bàn tay của Chung Hân.

Anh dùng cách này để trút đi cơn giận dữ trong lòng mình.

Chung Hân nhíu mày vì đau đớn nhưng trên gương mặt vẫn giữ nguyên nụ cười niềm nở, trong lòng Chung Hân hiểu rất rõ tâm tư của Thần Phong.

Muốn anh đối xử tốt với cô, ngày này còn rất xa vời.

Bình luận

Truyện đang đọc