TỔNG TÀI NHÀ SỐ 818 VÀ CON MÈO CỦA HẮN

Tô Cảnh Dược duỗi tay xoa xoa đầu Ôn Thất Bạch, an ủi nói, "Không trách cậu."

Ôn Thất Bạch gục đầu xuống, đối với mộ bia lẩm bẩm lầm bầm, "Tôi cũng không thấy có lỗi với người cha kia, dù hôm nay nhận sai cũng không đi tìm ông ta, đàn ông khốn nạn."

Tô Cảnh Dược thất thanh cười, duỗi tay ôm Ôn Thất Bạch vào trong ngự.c, chọc chọc gương mặt cậu, "Như thế nào, muốn khóc à?"

"Khóc em gái anh." Sau khi nói xong, Ôn Thất Bạch ngoài ý muốn cảm thấy đặc biệt sảng khoái, giữ ở trong lòng mười mấy năm cuối cùng cũng thông thuận.

Thời điểm Vệ Khanh lại chạy như bay đến trang viên mộ nhìn đến chính là như vậy một cảnh tượng ấp ấp ôm ômanh Tô và Tiểu Bạch nhà mình hình như quan hệ không bình thường, như thế nào làm cho cho người ta thấy chút gay gay ở đây?

"Khụ khụ." Vệ Khanh xấu hổ mà ho khan hai tiếng, nhắc nhở hai người kia rằng cậu tới, ấp ấp ôm ôm về nhà được không,mấy người lại làm vậy trước mộ dì!

Tô Cảnh Dược đem Ôn Thất Bạch từ trên mặt đất kéo lên, lại giơ tay phủi đất trên người cậu, lúc này mới nhìn về phía Vệ Khanh.

Vệ Khanh nuốt nước bọt, cảm giác chính mình thật hư hỏng, hơn nữa ánh mắt Tô Cảnh Dược thật dọa người.

"Dọn dẹp đồ vật trở về đi, ngày mai sẽ phải trởi về đoàn phim." Ôn Thất Bạch đi qua vỗ vỗ Vệ Khanh đang bị dọa.

Vệ Khanh lại trộm ngắm liếc mắt Tô Cảnh Dược một cái, lúc này mới nhớ tới đã thấy người đàn ông này ở dâu, gia chủ tập đoàn Tô thị, Tô Cảnh Dược, chính là cặn bã trong vạn bụi hoa, Tiểu Bjach thế mà bị loại đàn ông này lừa!

Hơn nữa bản lĩnh Tô Cảnh Dược cũng quá lớn đi, mới vừa quen Tiểu Bạch không đến một tháng đã bắt lấy?!

Vệ Khanh ngồi không yên, đặc biệt là thời điểm nhìn hoa hồng trong tay Ôn Thất Bạch, cậu thật muốn ngất, dì à, có một tên đàn ông khốn nạn đang quấn lấy Tiểu Bạch diễn ân ái trước mặt mà dì không muốn ra dọa anh ta sao.

Thời điểm đi ra khỏi nghĩa trang mặt trời đã hoàn toàn xuống núi.

Tô Cảnh Dược híp mắt nhìn chung quanh một vòng, rốt cuộc nhìn đến một cái khách sạn, đi qua mua loại đồ uống Ôn Thất Bjach hay uống nhét vào trong tay cậu, cười tủm tỉm nói, "Mở ra nhìn xem."

Ôn Thất Bạch nghi hoặc mà nhìn Tô Cảnh Dược, vặn nắp chai ra.

Tô Cảnh Dược thò qua nhìn.

Chữ màu đen không lớn, lại rất rõ ràng, "Được tặng thêm một chai.".

"Xem ra dì đã tha thứ cho cậu." Tô Cảnh Dược cong mắt cười, "Trúng thưởng."

Cũng không biết là Tô Cảnh Dược cười quá đẹp hay hôm nay cảnh sắc quá mê người, Ôn Thất Bạch nhất thời đều có chút hoảng thần, thời điểm phản ứng lại cũng đã nở một nụ cười rạng rỡ theo Tô Cảnh Dược.

Sự cố biến thành mèo, nói không chừng thật sự là mẹ cứu rỗi cậu, để cậu gặp được Tô Cảnh Dược.

Vệ Khanh bị bỏ qua:...... Cảm giác chính mình thật dư thừa ~

- --

Ninh Phàm thời điểm thấy Ôn Thất Bạch thực sự rất vui vẻ, đặc biệt nhìn thấy anh họ ngoan ngoãn theo phía sau, càng là không sợ gì cả.

Kế tiếp lại khua chiêng gõ mõ mà quay chụp vài lần, suất diễn của Ôn Thất Bạch không nhiều lắm, còn lại là cảnh diễn cậu chạy ra khỏi núi.

"Anh trai à, cậu làm sao vậy?" Ôn Thất Bạch nhìn một lần đã muốn đơ, nhìn chằm chằm Ninh Phàm uống một ngụm cà phê được đựng trong ly tráng men ngồi cạnh, trong lòng cũng là một trận cảm thán.

Quả nhiên là gần đèn thì sáng, Ninh Phàm cùng Chương Kỳ mấy ngày nay mỗi ngày đều chui vào cùng nhau nghiên cứu đóng phim, quần áo phẩm vị đều thay đổi, thời điểm Ôn Thất Bạch lần đầu tiên thấy anh ta, cái tên này một thân tây trang, giống y hệt anh họ hắn, lại nhìn hiện tại.

Chén trà tráng men, mũ thập niên 90, giày thập niên 80, áo khoác thập niên 70, quần thập niên 60, hơn nữa học nụ cười đáng khinh của Chương Kỳ, quả thực low gấp mười lần.

"Đây là vì theo đuổi chân thật, anh Chương nói vậy." Ninh Phàm trả lời.

Ôn Thất Bạch: "......"

Đinh Linh đi theo Ôn Thất Bạch, nghiễm nhiên một bộ dạng fan não tàn, thấy Hứa Diệu càng là không có sắc mặt tốt, chỉ một tiếng "Hừ".

"Tốt, bắt đầu quay, Thất Bạch, cậu chuẩn bị tốt."

Ninh Phàm vừa nói xong " Action ", Ôn Thất Bạch liền bắt đầu chạy về phía trước, trên đường bị đá làm vướng chân cũng không dừng lại.

Phía sau người đuổi theo càng ngày càng gần, tốc độ Ôn Thất Bạch lại càng ngày càng chậm, cho đến khi bị một cục đá nhô lên vướng ngã, lúc này mới té lăn trên đất, bị đám người đuổi theo vây quanh.

"Tốt, dừng!" Một lần là qua, Ninh Phàm buông ly tráng men chạy lại đỡ Ôn Thất Bạch.

Thái độ Ninh Phàm đối với Ôn Thất Bạch toàn bộ đoàn phim đều có thể nhìn ra chênh lệch lớn, rõ ràng là đạo diễn, đối với diễn viên lại giống như đối với anh trai thân thiết, hỏi han ân cần, đối với những người khác cũng không được như vậy, đặc biệt là nữ chính, so Ôn Thất Bạch suất diễn càng nhiều, cũngkhông thấy Ninh Phàm nhìn với con mắt khác.

Ôn Thất Bạch vừa đi về phòng nghỉ đi đã bị Vệ Khanh đang cõng cặp sách thở hồng hộc chạy tới ngăn lại.

"Không đi học mà chạy tới chỗ tôi làm gì?" Vệ Khanh trong khoảng thời gian này luôn theo giáo sư đi làm thực nghiệm, tại sao lại chạy đến đây.

"Tiểu Bạch, Tô Cảnh Dược..." Vệ Khanh sau khi trở về suy nghĩ rất lâu, vẫn là không nhịn được muốn đến hỏi Ôn Thất Bạch một chút chuyền của Tô Cảnh Dược, tên cặn bã Lư Triệt kia cậu còn chưa quên dâu, thanh danh Tô Cảnh Dược so với Lư Triệt cũng không tốt hơn là mấy.

"Tô Cảnh Dược? Anh ta làm sao vậy?" Ôn Thất Bạch thực sự không đoán được Vệ Khanh muốn làm cái gì.

"Tô Cảnh Dược, anh ta, cùng cậu, quan hệ của hai ngươi là cái gì?" Vệ Khanh ấp úng nhưng cũng hỏi được ra miệng, nhẹ nhàng thở ra, trông mong mà nhìn chằm chằm Ôn Thất Bạch chờ Ôn Thất Bạch trả lời.

"Hai chúng tôi có thể là quan hệ gì?" Ôn Thất Bạch nhíu lông mày nhìnVệ Khanh, "Cậu hôm nay không đi học chỉ vì hỏi cái này, lại quậy phá tôi mách mẹ cậu đó."

Vệ Khanh nhảy vào Hoàng Hà tẩy không hết tội.

"Thất Bạch, anhh Chương mời ăn cơm trưa, cậu đi không?" Ninh Phàm vừa vặn đi ngang qua, thấy Ôn Thất Bạch thì đi đến hỏi, "Vệ Khanh cũng cùng đi đi."

"Không cần, chút nữa tôi sẽ ăn cơm cùng Vệ Khanh." Ôn Thất Bạch còn chưa hiểu đượ suy nghĩ của Vệ Khanh, không đi học mà chạy tới hỏi cái này.

"Thật vất vả Vệ Khanh đến đây một lần, cùng nhau ăn đi." Lần trước Ninh Phàm cùng Vệ Khanh cắn hạt dưa ăn hồ lô đường thì trở thành anh em kết nghĩa, "Hơn nữa tôi còn chưa nghe Vệ Khanh kể nốt vụ án chặt xác đâu."

Ôn Thất Bạch:...... Có thể một bên thảo luận chặt xác một bên ăn cơm cũng cũng chỉ có hai tên ngốc này.

"Tiểu Bạch ~" Vệ Khanh cũng tỏ vẻ muốn chơi cùng Ninh Phàm.

Phim của Chương Kì cũng chuẩn bị quay xong, đang ở giai đoạn sửa hậu kì.

- ---

"Tô Cảnh Dược chính thật khốn nạn!" Chương Kỳ một phen đập bàn cái bàn, thiếu chút nữa là nảy bàn lên, "Tôi vừa mới nói muốn mời cậu vào đoàn làm phim, đã bị mắng một trận."

"Tôi chính là phong cách quốc tế, có hiểu hay không cái gì gọi là phong cách quốc tế!" Chương Kỳ bắt đầu kể khổ, bộ phim này anh kỳ vọng rất cao, giải thưởng quốc tế cũng muốn lấy, đồ nhà quê Tô Cảnh Dược không chỉ chướng mắt.

Vệ Khanh hỏi Ninh Phàm, "Ninh Phàm, cái gì là phong cách quốc tế?"

Ninh Phàm suy tư một chút mới thấp giọng trả lời, "Phong cách Quốc tế chính là không mặc quần áo."

Vệ Khanh nghĩ thông, ấn tượng đối với Tô Cảnh Dược lại nhỉnh lên một chút.

Tác phẩm tiêu biểu của Chương Kỳ có phong cách loại này cũng không ít, trong đó nổi tiếng nhất chính là 《 trầm luân 》, nữ minh tinh Trương Di đóng vai nữ chính sau khi《 trầm luân 》chiếu bị phong sát 3 năm.

Uổng có một thân danh khí, lại không có cơ hội phát triển, sau kì hạn 3 năm cũng không thể trở lại vị trí như xưa.

Thời điểm Chương Kỳ nghiến răng nghiến lợi mà hận Tô Cảnh Dược, di động Ôn Thất Bạch vang lên.

Chương Kỳ phản xạ có điều kiện run run, Tô Cảnh Dược chẳng lẽ biết chính mình đang mắng cậu ta cho nên gọi điện thoại đến sao?

Ôn Thất Bạch cầm lấy di động, phát hiện là dãy số lạ.

"Cậu là người cuối cùng nhìn thấy Lư Triệt phải không?" Đối phương gọi đến đã đổ ập một loạt câu hỏi, "Lư Triệt nói chuyện điện thoại với cậu rồi đã đi đâu? Hắn mất tích gần một tháng cậu biết không?"

"Thực xin lỗi, tôi không quen biết cô." Ôn Thất Bạch đem điện thoại rời xa lỗ tai, cách xa giọng nữ rít gào bén nhọn, cúp điện thoại.

Âm thanh rất lớn, cho dù không mở loa loa, truyền cũng rất xa.

Chương Kỳ lỗ tai giật giật, nhìn về phía Ôn Thất Bạch, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu.

"Cậu cùng Lư Triệt là quan hệ gì?"

Lư Triệt là người nối nghiệp được nhà họ Lư bồi dưỡng, lớn mạnh hơn so với nhà họ Tô, nhưng từ một tháng trước đột nhiên bắt đầu xuống dốc, Tô Cảnh Dược thân là gia chủ đương nhiệm của nhà họ Tô, không chỉ làm như không thấy, lại còn có xu thế bỏ đá xuống giếng.

Chương Kỳ cùng Lư Triệt giao thiệp hai lần, Lư Triệt thủ đoạn tuy rằng không phải đặc biệt lợi hại, nhưng nhãn lực vẫn phải có, hắn không có khả năng đâm vào họng súng của Tô Cảnh Dược, như vậy chỉ còn lại khả năng duy nhất là Ôn Thất Bạch.

Ôn Thất Bạch ngước mắt nhìn thoáng qua Chương Kỳ, "Hắn là phó tổng công ty tôi."

Ninh Phàm biết lí do trong đó, Chương Kỳ lại không biết, vì tránh cho Chương Kỳ tiếp tục truy vấn chạm vào vảy của anh họ, Ninh Phàm ở dưới bàn, hung hăng đạp lên chân Chương Kỳ.

Chương Kỳ không kịp phòng bị, nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Ninh Phàm, anh cũng không ngốc, Tô Cảnh Dược hiện tại rõ ràng là yêu thích Ôn Thất Bạch, anh nếu không có mắt, khó bảo toàn Tô Cảnh Dược sẽ không cùng anh trở mặt.

"Tiểu Bạch, Lư Triệt không phải bị cảnh sát Lục bắt đi rồi sao? Như thế nào lại gọi điện thoại cho cậu?" Vệ Khanh cũng tò mò mà cùng Ôn Thất Bạch kề tai nói nhỏ.

Ôn Thất Bạch uống một ngụm thủy, bắt đầu nghiêm trang nói dối, "Lư Triệt ngày đó vốn là muốn đi tìm tôi, không nghĩ tới tìm lầm nhà vọt vào trong nhà Tô Cảnh Dược, Tô Cảnh Dược......"

Ôn Thất Bạch nói dối còn không có nghĩ xong, liền nghe được phía sau truyền đến tiếng nói hơi mang ý cười của Tô Cảnh Dược, "Tôi làm sao cơ?"

Tô Cảnh Dược cong eo, một tay chống lên bàn, một tay chống lên ghế dựa Ôn Thất Bạch, ở bên tai cậu nói nhỏ, ôn nhu mà dung túng, ngữ khí bình thản, phảng phất mặc cho cậu vu khống, người đàn ông này cũng sẽ không tức giận, có vẻ như càng ngày càng có xu thế dung túng hơn.

"Sao lại không nói nữa? Hửm?" Ngón tay Tô Cảnh Dược không an phận mà nâng cằm Ôn Thất Bạch, để cậu ngầng đầu đối mặt với anh, đùa giỡn nói, "Cậu biết phóng viên đưa tin về tôi đều như vậy sao?"

..........

.

Bình luận

Truyện đang đọc