TỔNG TÀI NHÀ SỐ 818 VÀ CON MÈO CỦA HẮN

Ấn tượng đầu tiên của Ôn Thất Bạch đối với Tô Cảnh Dược có thể nói là vô cùng tồi tệ, tối hôm đó sau khi cậu bị Tô Cảnh Dược nhặt về nhà đã bị xách gáy ném vào trong bồn tắm, chà xát lông nửa tiếng đồng hồ, lông mèo sắp bị chà xát rụng sạch, Tô Cảnh Dược vẫn là bộ dáng sợ không rửa sạch.

Đồ sạch sẽ ch3t tiệt!

Ôn Thất Bạch từ nhỏ đến lớn ghét nhất chính là loại học bá có thói sạch sẽ này, nhìn qua còn có bộ dáng dại ca, bởi vì cái này cậu không ít lần đánh nhau, cũng không ít lần bị nhà trường xử phạt.

Tô Cảnh Dược dập tắt điếu thuốc, đi tới, khom lưng nắm tay Ôn Thất

Bạch đặt trong lòng bàn tay.

"Sao anh lại tới đây?" Ôn Thất Bạch rút ra vài lần, sống ch3t rút không ra, nhíu mày ngẩng đầu tức giận nhìn Tô Cảnh Dược, "Buông ra."

Tô Cảnh Dược nhướng mày, kéo nắm tay của hai người đến bên miệng mình, hôn lên mu bàn tay Ôn Thất Bạch, "Tôi không buông ra, em có thể làm gì tôi?"

Ôn Thất Bạch cong con ngươi, không lạnh không nóng "Ha ha" hai tiếng, tay kia nắm thành nắm đấm liền vung tới.

Chuyện mấy ngày trước bọn họ cũng nên tính toán kỹ lưỡng, từ Nhà họ Diệp đến bệnh viện, Ôn Thất Bạch tích oán đã sâu.

Tô Cảnh Dược không trốn, lúc Ôn Thất Bạch giơ nắm đấm lên, vừa cúi đầu liền hôn lên môi cậu, tay kia nâng lên vuốt v3 cổ Ôn Thất Bạch, làn da trên cổ nhẵn nhụi bóng loáng, phảng phất như có lực hấp dẫn khó hiểu, từng tấc từng tấc nhìn xuống, xương quai xanh hơi lõm xuống...

Ôn Thất Bạch giãy dụa đẩy anh ra, tay vẫn bị Tô Cảnh Nhảy gắt gao nắm chặt trong lòng bàn tay, trên da phảng phất còn lưu lại cảm giác ngón tay Tô Cảnh Dược vuốt v3, may mà đèn đường tương đối mờ nhạt, hai má Ôn Thất Bạch hơi phiếm hồng không lộ rõ, giơ mu bàn tay lên lau môi mình.

"Tô Cảnh Dược, tôi đã nói rồi, chúng ta đã không còn loại quan hệ này nữa."

Ôn Thất Bạch cúi đầu túm lấy tay mình, lại phát hiện Tô Cảnh Dược nắm càng ngày càng chặt, siết chặt cả tay cậu đều đau, "Buông ra. "

"Không buông." Ánh mắt Tô Cảnh Dược bình tĩnh vô cùng, giống như đang kể lại một chuyện không thể bình thường hơn, "Ôn Thất Bạch, tôi thật sự không hiểu em, nếu em tức giận tôi không nói cho em biết chân tướng năm đó, tôi xin lỗi, lần sau nếu lại có chuyện như vậy tôi tuyệt đối là người đầu tiên nói cho em biết. "

" Nhưng em muốn dùng ân oán của đời trước trói buộc tôi."

"Tôi không có tham dự, cũng không biết chút gì,em dựa vào cái gì dùng cái này để phán tội tôi."

Tô Cảnh Dược đã chịu đủ loại tình huống này rồi, nếu như là chuyện năm đó mà dẫn đến loại tình huống hiện tại, vậy anh không cam lòng.

Chuyện mình chưa từng tham dự, dựa vào cái gì mình phải chịu trách nhiệm.

" Huống chi, em dám nói đối với ta không có cảm giác sao?" Tô Cảnh Dược quá hiểu rõ Ôn Thất Bạch, Ôn Thất Bạch đơn giản là không vượt qua được giới hạn của mình mà thôi, Ôn Thất Bạch từng bước lùi bước, nếu lúc này anh cũng lui về phía sau buông tay, vậy mới thật sự không thể quay về được.

Ôn Thất Bạch lui một bước, anh sẽ tiến thêm một bước, thẳng đến Ôn Thất Bạch không có đường lui.

"Hửm?" Tô Cảnh Dược đưa tay nâng cằm Ôn Thất Bạch lên, "Em dám nói tôi liền dám buông tay."

Ôn Thất Bạch: "Tôi đối với anh không có... ừm..." Cậu đây không phải là không dám nói, là Tô Cảnh Dược không cho cậu nói!

Tô Cảnh Dược đặt Ôn Thất Bạch lên xe của mình, con ngươi âm trầm hôn lên, Ôn Thất Bạch thật đúng là dám nói! Quả nhiên là lá gan lớn

Tuy rằng là buổi tối, đèn đường cũng không phải đặc biệt sáng, vẫn có rải rác học sinh lui tới, hai tay Ôn Thất Bạch bị Tô Cảnh Dược khóa ở sau lưng, dựa lưng vào xe, không hề có lực phản kích.

"Tôi bảo em nói không có em liền nói không có, lúc tôi bảo em nói có, sao không thấy em nghe lời như vậy." Tô Cảnh Dược hơi rời khỏi môi cậu, thở hổn hển.

Hai má Ôn Thất Bạch bị nghẹn đến đỏ bừng, vừa bị buông ra liền thở hổn hển, mẹ nó bị thiểu năng trí tuệ.

"Như thế nào, nghỉ ngơi tốt chưa?" Tô Cảnh Dược ánh mắt bình tĩnh mở miệng hỏi.

Ôn Thất Bạch lại bị anh chặn môi.

Cách đó không xa có một đám học sinh vừa mới tụ tập ăn cơm xong trở về, nói chuyện cười cười đi tới, Ôn Thất Bạch không đeo khẩu trang, lại dưới tình huống như vậy, bị nhận ra sẽ xong đời.

"Lên xe tôi bọn họ sẽ không nhìn thấy." Tô Cảnh Dược không có ý tốt mở miệng.

Ôn Thất Bạch: "Không... Ư..."

Thời điểm được buông ra, Ôn Thất Bạch bị Tô Cảnh Dược ôm vào trong xe.

"Ngủ một lát, đợi đến khi nhà tôi gọi em." Tô Cảnh Dược thắt dây an toàn cho Ôn Thất Bạch, nhìn mi mắt cậu rũ xuống, bộ dáng sắp ngủ, cúi đầu hôn lên mi tâm Ôn Thất Bạch, trằn trọc hai giây, lại hôn lên mí mắt ửng đỏ của cậu.

Tô Cảnh Dược hôn tỉ mỉ dịu dàng, lông mi của Ôn Thất khẽ run lên hai cái, chậm rãi khép mắt lại, tựa như lúc còn là mèo, giống thời điểm Tô Cảnh Dược vuốt lông cho cậu, không hiểu sao lại ngủ thiếp đi.

Xe dừng trước của nhà, trong xe là tiếng hít thở đều đều của Ôn Thất Bạch, Tô Cảnh Dược nằm sấp trên vô lăng rũ mắt nhìn gương mặt bình yên ra cậu, chỉ cảm thấy trong lòng là một mảnh mềm mại.

Không nhất định phải trói buộc, Ôn Thất Bạch trong lòng có anh, như vậy là tốt rồi.

Sáng sớm hôm sau, Ôn Thất Bạch chợt nghe thấy bên ngoài đang ầm ĩ, Cáo hoa ghé vào cửa sổ " Meo" một tiếng, Lý Bạch và Đỗ Phủ thì ở cửa sổ song ca.

"Mấy giờ rồi?" Ôn Thất Bạch mở ra một khe hở, sờ di động hồi lâu, đột nhiên sờ đến một lồng ngự.c cơ bắp cứng rắn, cảm giác còn rất quen thuộc.

Tô Cảnh Dược cầm lấy bàn tay Ôn Thất Bạch, đặt ở ngự.c mình chậm rãi xoa, cong mắt nở nụ cười, "Thế nào? Sáng sớm đã trêu chọc tôi?"

Ôn Thất Bạch "xuy" một tiếng, lui vào trong chăn, lại nhắm mắt lại, cậu còn mệt mỏi, lười để ý tới Tô Cảnh Dược.

Tô Cảnh Dược cũng chui vào, dán vào lưng Ôn Thất Bạch, ôm cậu vào trong ngự.c, tóc mai cọ xát, mới chậm rãi mở miệng, "Tôi nhớ lịch trình hôm qua của em tám giờ sáng nay phải đi đến chỗ Chương Kỳ."

Ôn Thất Bạch tỉnh táo lại, cậu quên sạch chuyện phim mới, Chương Kỳ nói sáng nay muốn đến đoàn làm phim của cậu thảo luận kịch bản và nhân vật một chút, chắc chắn Tô Cảnh Dược cố ý.

Đêm qua cùng Vệ Khanh uống rượu tuy rằng uống không nhiều lắm, nhưng cũng không tính là ít, vừa rồi còn không có cảm giác,hiện tại ngồi dậy, cảm giác đau đầu sau khi say rượu càng thêm rõ ràng, Ôn Thất Bạch một chân khẽ cong, sau khi xoa huyệt thái dương, liền từ trên đầu giường lấy lấy điện thoại di động của mình.

Mở màn hình ra xem, mới sáu giờ rưỡi.

Đám ngốc kia sớm như vậy đã bắt đầu ầm ĩ, thật sự là một đám thiếu đánh.

"Đau đầu?" Tô Cảnh Dược chống cánh tay ngồi dậy, giơ tay ấn huyệt thái dương cho Ôn Thất Bạch, "Nếu không một lát nữa đi."

Lý Bạch cùng Cáo hoa bên kia nghe thấy trong phòng có động tĩnh, càng ầm ĩ, từng chút từng chút kiên trì đập cửa sổ, muốn ầm ĩ bao nhiêu thì ầm ĩ bấy nhiêu, nhất là Lý Bạch, còn ngâm hai câu thơ.

Tô Cảnh Dược buông Ôn Thất Bạch ra, khoác áo ngủ kéo rèm cửa sổ, rũ mắt nhìn chúng một giây, mấy thứ ngốc nghếch quấy nhiễu dân chúng trong nháy mắt liền im thin thít.

Khuỷu tay Ôn Thất Bạch đặt trên đầu gối, ngón tay chậm rãi ấn huyệt thái dương, nghiêng mắt nhìn Tô Cảnh Dược, "Anh là mãnh thú hồng thủy sao, không có việc gì dọa chúng nó làm gì?"

Tô Cảnh Dược cười tủm tỉm kéo rèm cửa sổ lên, "Tôi cũng không dọa chúng, là bọn nó tự chạy."

Thời gian còn sớm, Ôn Thất Bạch đem điện thoại di động ném sang một bên, lại chui trở lại chăn, quả nhiên là không thể uống rượu, Vệ Khanh ngày hôm qua uống nhiều hơn cậu, cũng không biết Vệ Khanh thế nào.

Tô Cảnh Dược kéo chăn của Ôn Thất Bạch lên trên, lại ngồi ở bên giường một hồi mới ra khỏi phòng ngủ.

Không có bọn Cáo hoa quấy rầy, phòng ngủ trở nên yên tĩnh.

Ôn Thất Bạch ngủ rồi lại tỉnh nhiều lần, mới ý thức được không đúng, nâng tay sờ sờ trán mình, quả nhiên là đang sốt nhẹ, nhưng may mà Vệ Khanh không có ở đây, mấy ngày trước lúc phát sốt, Vệ Khanh thật đúng là muốn ép cậu điên, ngay cả điện thoại di động cũng tịch thu, ngăn cách hết thảy liên hệ với thế giới bên ngoài, quả thực là ác mộng.

Cửa phòng ngủ được mở ra.

Tô Cảnh Dược vừa tắm rửa xong, ngọn tóc còn hơi nhỏ giọt, có chút kinh ngạc nhìn Ôn Thất Bạch đang mặc quần áo, "Thời gian còn sớm, em dậy làm gì? Đầu không đau à? "

" Lát nữa phải đi đoàn làm phim, tôi phải trở về thay quần áo." Ôn Thất Bạch mặc hoodie, vội vàng tranh thủ trả lời một câu.

Chờ đến khi xoay người đi về phía cửa phòng ngủ lướt qua Tô Cảnh Dược, Tô Cảnh Dược giơ tay lên.

Bàn tay trực tiếp phủ lên trán cậu.

"Đi đoàn làm phim?" Tô Cảnh Dược cười như không cười, đưa tay túm lấy mũ hoodie trên người Ôn Thất Bạch, kéo cậu trở về, "Đã phát sốt như vậy còn đi đoàn làm phim làm gì!"

Mũ ở trong tay Tô Cảnh Dược, Ôn Thất Bạch túm hai cái không kéo ra, thực ra cậu muốn cởi áo hoodie trực tiếp đi ra ngoài, nhưng bây giờ cậu chỉ mặc một cái hoodie, cởi cũng không còn gì, cậu tạm thời không muốn trần tru0ng đi ra ngoài.

"Tô Cảnh Dược!" Ôn Thất Bạch nhíu mày nhìn anh, "Anh đủ chưa? Buông tay ra!"

Tô Cảnh Dược ngược lại một chút cũng không ngoài ý muốn phản ứng của cậu, kéo Ôn Thất Bạch lui về phía sau một bước, "Nếu như em còn muốn giống như ngày hôm qua, có thể tiếp tục cãi nhau với tôi. "

Giống ôm qua? Hôm qua như thế nào?

Không nhắc tới chuyện ngày hôm qua, Ôn Thất Bạch còn không tức giận, Tô Cảnh Dược đêm qua thiếu chút nữa gặm sưng miệng cậu lên, hôm nay cậu còn muốn ra ngoài, nếu thật sự sưng thì cậu cũng đừng mong đi ra ngoài.

Ôn Thất Bạch ngây người một lúc, Tô Cảnh Dược liền kéo mũ hoodie của cậu đến bên giường, ném lên giường.

"Em c0i quần áo đi ngủ, tôi đi nói với Chương Kỳ bên kia, hiểu không?"

Tô Cảnh Dược nâng chăn lên, phủ kín Ôn Thất Bạch.

" Không hiểu!" Ôn Thất Bạch gằn từng chữ, nghiêm túc phản bác, "Tô Cảnh Dược, anh bớt quản tôi!"

Tô Cảnh Dược kiên nhẫn nghe Ôn Thất Bạch nói xong, sau đó không thèm suy xét ý kiến của cậu.

"Lát nữa tôi bảo Trác Dư Nhiên tới đây, em đừng náo loạn, hơn nữa hôm nay cho dù em đi, Chương Kỳ cũng không dám mở cửa cho em, không tin em có thể thử xem." Tô Cảnh Dược cười tủm tỉm kéo chăn cho Ôn Thất Bạch, giọng điệu dịu dàng uy hiếp nói.

Ôn Thất Bạch:...

*

Lúc Trác Dư Nhiên xách rương thuốc tới, Ôn Thất Bạch đang nằm sấp trên cửa sổ chơi với đám Cáo hoa.

Lý Bạch ngồi xổm trên bệ cửa sổ, nghiêng đầu nhìn về phía Trác Dư Nhiên, tròng mắt đen xoay tròn hai vòng, sau đó bắt đầu vỗ cánh.

Đây là động tác mà Lý Bạch chửi người khác, trước tiên suy nghĩ, sau đó vỗ cánh, cuối cùng lại bắt đầu ca hát.

Ôn Thất Bạch chống cằm nhìn Lý Bạch, cũng không ngăn lại, rõ ràng là muốn xem náo nhiệt, trên thực tế, cậu ngoại trừ lúc Lý Bạch chửi xử lý Lý Bạch, những lúc khác đều ở giai đoạn xem náo nhiệt.

Không nghĩ tới cánh Lý Bạch vừa đập thình thịch, há mồm chính là: "Tô Cảnh Dược! Mẹ nó... Oa..."

Ôn Thất Bạch phất ngón tay lên, đem nó búng xuống đất, thiếu chút

nữa rơi xuống bệ cửa sổ.

Trác Dư Nhiên:...

"Nghe Cảnh Dược nói cậu đã bị sốt nửa tháng rồi?" Trác Dư Nhiên cúi đầu nhìn nhiệt độ hiển thị trên nhiệt kế, ba mươi bảy độ tám, sốt nhẹ.

Cáo hoa ngồi xổm dưới chân Ôn Thất Bạch, vươn móng vuốt túm lấy ống quần Ôn Thất Bạch hướng về phía cậu "miêu" một tiếng, Ôn Thất Bạch mỗi lần biến mất lại xuất hiện, mấy đứa ngốc này luôn có thể phát giác trước tiên; hơn nữa lại tới quấy rầy cậu, nhất là Cáo hoa, phảng phất như toàn bộ khu biệt thự Kim Duyệt đều nằm trong tầm kiểm soát của nó.

Ngày đầu tiên cậu chuyển đến đây cũng vậy, buổi sáng Cáo hoa đến vỗ cửa sổ của mình.

"Không phải là bệnh nặng gì, uống chút thuốc là được, không cần truyền dịch, còn có, cái kia..." Trác Dư Nhiên vừa kê thuốc, một bên ấp úng mở miệng, "Cậu và Cảnh Dược ấy, lúc đó, nhớ cẩn thận một chút, không dọn dẹp sạch sẽ, cũng dễ dàng phát sốt."

Trác Dư Nhiên làm bác sĩ tư nhân nhà họ Tô thời gian dài như vậy, cũng chưa từng thấy Tô Cảnh Dược đưa người về, Ôn Thất Bạch này là người đầu tiên Tô Cảnh Dược dẫn vào nhà họ Tô, Trác Dư Nhiên ấn tượng sâu sắc.

Tuy rằng hắn đối với tính của sạch sẽ Tô Cảnh Dược rất tự tin, nhưng dù sao cũng là ở trên giường, vừa kích động, nói không chừng sẽ không khống chế được.

Sắc mặt Ôn Thất Bạch lấy tốc độ có thể thấy được âm trầm xuống, Cáo hoa giống như có cảm giác, sắc bén nhằm vào Trác Dư Nhiên nhe răng.

"Nếu không có chuyện gì, cậu trở về đi." Tô Cảnh Dược dựa vào cửa,

hạ lệnh trục khách với Trác Dư Nhiên.

Trác Dư Nhiên ước gì đi nhanh hơn, nghe vậy xách rương thuốc của mình đi ra ngoài, trước khi đi đưa mấy gói thuốc cho Tô Cảnh Dược, dặn dò số lượng thuốc từng bữa ăn.

Tô Cảnh Dược đưa Trác Dư Nhiên ra cửa.

"Đúng rồi, sốt nhẹ không hạ có thể là do viêm, nếu thật sự không hạ xuống được thì phải đến bệnh viện." Trác Dư Nhiên dừng bước một chút, quay đầu lại nhìn Tô Cảnh Dược, "Bằng không cứ kéo dài, cũng không lạc quan. "

" Nhưng cậu cũng đừng quá lo lắng, cậu ấy không phải là diễn viên sao, áp lực nhất định không nhỏ, tâm lý căng thẳng lâu dài cùng tâm tình không ổn định cũng sẽ khiến cho sốt nhẹ liên tục, có thể là gần đây quay phim tương đối khẩn trương." Trác Dư Nhiên nhún nhún vai, không chút để ý nói, dù sao các phương diện thân thể khác cũng không có vấn đề gì lớn.

Sắc mặt Tô Cảnh Dược cũng không dễ nhìn lắm, cứ tiếp tục sốt như vậy, cũng không phải là điều tốt gì.

"Anh bị sao vậy?" Ôn Thất Bạch từ phòng ngủ đi ra, đứng ở phòng khách gọi anh, "Sao đột nhiên không nói lời nào?"

*

Bình luận

Truyện đang đọc