TỔNG TÀI THEO ĐUỔI CÔ VỢ NHỎ THI NHÂN

Chương 311

Hách Liên Thành thay đổi thái độ ra mặt: “Nhưng chuyện này con chưa từng nói cho mẹ. Bây giờ nghĩ lại thì thật sự là lỗi của con, con nên sớm để mẹ đối mặt với sự thật này.”

“Sự thật gì, con có chuyện gì giấu mẹ sao?”

“Năm đó ông nội và ông chủ Mạc quả thật có cam kết sẽ không ra tay, chỉ là hai nhà sẽ cắt đứt hết mọi hợp tác làm ăn, không còn liên hệ gì với nhau. Nhưng cam kết này có thời hạn… mười năm.”

“Mười năm là có ý gì?”

“Trong thời gian mười năm, hai gia đình hủy bỏ hết tất cả các hợp đồng, sẽ không động tay chân trả thù đối phương, nhưng chỉ có giới hạn là mười năm.”

Hách Liên Thành nhìn mẹ mình: “Từ lúc Mộng Thần gặp chuyện không may đến bây giờ đúng vừa tròn thời gian mười năm.”

“Ý con là Mạc Đông Lăng cố ý?”

“Con cũng mới vừa chợt nghĩ ra.”

Hách Liên Thành tựa vào ghế: “Ngay từ đầu nhà họ Hách không nên cắn câu, đến đây thành lập chi nhánh, tranh đoạt hạng mục của nhà họ Mạc. Nếu nhà họ Mạc thật sự muốn như vậy thì sao lại nhất định phải đến đây đầu tư chứ? Bọn họ cũng đã phải tính toán các chi phí tổn thất rồi.” “Ý của con nghĩa là đây là một cái bẫy của Mạc Đông Lăng sao?” Lúc này, bà Hách cũng đã hiểu được. Bà ta càng nghĩ càng cảm thấy ớn lạnh sau lưng, bàn tay run rẩy đến cả ly nước cũng cầm không vững.

Trong khoảng thời gian mười năm, Mạc Đông Lăng vẫn luôn tuân thủ cam kết, chính bà ta cũng không nhìn ra điều bất thường gì. Thậm chí bà ta còn nghĩ rằng nhà họ Mạc đã quên chuyện này rồi. Dù sao thì người đã chết, sao có thể ảnh hưởng đến sự hợp tác của những người còn sống với nhau chứ? Người kinh doanh không phải quan tâm nhất là lợi ích hay sao? Đặc biệt là một người cuồng công việc và lấy sự nghiệp làm trọng như Mạc Đông Lăng. Có mơ cũng không ngờ rằng Mạc Đông Lăng lại trăm phương ngàn kế lập ra cái bẫy này.

Bà Hách cắn răng nói: “Nhưng như vậy nhà họ Hách cũng sẽ không bị phá sản, anh ta đừng có mơ.”

“Từ đầu tới cuối, người mà Mạc Đông Lăng đối phó không phải là Hách gia, mà chính là chúng ta.”

Bà Hách đột nhiên sửng sốt, đối phó với bọn họ sao? Nhưng bọn họ không phải là người nhà họ Hách hay sao?

Nghĩ đến những chuyện khác thường xảy ra, bà ta liền bất chợt hiểu ra vấn đề: “Thì ra người hợp tác cùng với những người đó chính là Mạc Đông Lăng, là anh ta đã đứng sau lưng trợ giúp.”

Mấy năm nay các chi nhánh của nhà họ Hách phát triển đi lên. Bà Hách luôn cảm thấy những người đó là mối nguy hại, nhưng lại không làm gì được họ, dù sao thì cũng đều là người một nhà. Bây giờ bà ta nghĩ lại thì thấy chỗ nào cũng đều lộ ra những điểm kỳ lạ.

“Con chỉ đang đoán mà thôi, nhưng bây giờ xem ra khả năng xảy ra chuyện này là rất lớn.” Hách Liên Thành thở dài: “Mẹ, sau khi chuyện ở đây kết thúc, chúng ta quay về Mỹ đi.”

Lần này, không thấy bà Hách có phản đối gì. Hiện tại trong lòng bà ta rất hỗn loạn, căn bản không còn để ý đến cảm xúc và suy nghĩ của mình nữa. Nếu như tất cả những chuyện này giống lời mà Hách Liên Thành nói thì chẳng phải là tình huống rất tệ sao? …

Sau khi kết quả của cuộc đấu thầu được công bố, tuy rằng đã xảy ra một chút rắc rối nhỏ nhưng tất cả đều rất thuận lợi. Tiêu Khôn Hoằng cùng Mạc Đông Lăng hai người cùng nhau tham gia buổi phỏng vấn, bàn luận về kế hoạch hợp tác trong tương lai và những lợi ích mà cây cầu mậu dịch thương mại sẽ đem lại cho người dân hai nước.

Thi Nhân cùng Mạc Tử Tây ngồi ở bên cạnh theo dõi buổi phỏng vấn. Hai người đàn ông vô cùng đẹp trai đang ngồi trước ống kính máy quay, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng không có góc chết. Ngũ quan Mạc Đông Lăng trắng hồng, nét mặt vô cùng sắc nét, sở hữu vẻ đẹp trai vốn có của một người nước ngoài. Ngũ quan Tiêu Khôn Hoằng phong nhã anh tuấn, trưởng thành và rất có khí thế.

Lúc hai người ngồi trên ghế, phóng viên phỏng vấn ở bên cạnh cũng phải giật mình trước nhan sắc của hai người này. Khó mà tìm thấy được người đàn ông đẹp trai bổ mắt như vậy.

Mạc Tử Tây lén chụp lấy một bức ảnh: “Nữ thần, tôi dám đảm bảo rằng sau khi buổi phỏng vấn hôm nay được phát sóng, rất nhiều người sẽ phải liếm màn hình.”

Thi Nhân nhìn thoáng qua bức ảnh chụp, quả thật hai người đàn ông này rất thu hút ánh mắt người khác.

“Chồng của tôi đương nhiên là đẹp trai nhất.”

“Hứ, lại cho tôi ăn cơm chó. Anh của tôi cũng rất đẹp trai mà. Anh ấy là người đàn ông trong mơ của rất nhiều phụ nữ ở Singapore, hò hét muốn sinh con cho anh trai tôi nữa đấy.” Mạc Tử Tây từ nhỏ đã được anh cả và anh hai hun đúc, nên tính thẩm mỹ của cô ấy cũng rất cao. Người đàn ông bình thường, không có ai đẹp trai và giỏi giang như anh cả của cô. Người đàn ông như vậy đúng là khó mà gặp được.

Thi Nhân nhìn bức ảnh này: “Cô không cảm thấy hai người họ có chút gì đó giống như hai người yêu nhau sao?”

“He he he, tôi xem nào, đúng thật là có chút gì đó như vậy.” Thi Nhân cùng Mạc Tử Tây nhìn mặt nhau cười, nụ cười có chút gì đó dần biến chất… hủ nữ đều hiểu.

Hai người đàn ông nói chuyện trên sân khấu, bỗng nhiên cảm thấy lạnh người. Theo bản năng nhìn xuống phía dưới sân khấu, hai người phụ nữ đó đang ngồi cạnh nhau, hai người phụ nữ đó vừa nhìn bọn họ vừa cúi đầu nói chuyện thì thầm gì đó với nhau, ánh mắt sáng rực.

Phỏng vấn rất nhanh đã kết thúc. Phóng viên dẫn Chương trình cũng rất xao động, vừa rồi thiếu chút nữa bị nhan sắc đó hấp dẫn sự chú ý. Quả nhiên sự đẹp trai cũng làm người khác mê đắm!

Dưới sân khấu hai người phụ nữ còn đang mải mê chìm đắm trong những tưởng tượng của mình. Mạc Tử Tây cười tủm tỉm nói: “Tôi thật sự không dám tưởng tượng ra cảnh tượng đó, nếu như bọn họ mà ngủ cùng nhau, ôi trời ơi!”

“Đang nói chuyện gì mà phấn khích như vậy?”

Mạc Đông Lăng chậm rãi mở miệng, ánh mắt mang theo sự cảnh cáo. Anh ta quá hiểu đứa em gái của mình, vừa nhìn thấy vẻ mặt đó là đủ biết đang suy nghĩ linh tinh gì đó. “He he he, không có gì.” Mạc Tử Tây vội vàng giấu điện thoại đi, bộ dạng đứng đắn trả lời: “Em cùng nữ thần đang thảo luận với nhau chuyện giữa hai người ai đẹp trai hơn.”

Cô ta nhìn qua Thi Nhân. Thi Nhân chớp mắt hai cái, xem cô ta định làm gì?

Giây tiếp theo, Tiêu Khôn Hoằng nắm lấy tay cô: “Vậy thì bà chủ nhỏ, kết quả cuộc thảo luận của hai người như thế nào?”

Hả?

Thi Nhân nhìn lên cặp mắt sâu xa của anh, cô vội vàng mở miệng: “Cái đó thì đương nhiên là anh đẹp trai nhất rồi.”

Người đàn ông mãn nguyện với câu trả lời rồi vuốt ve đầu cô.

Mạc Đông Lăng: “. . .”

Sao anh ta cảm thấy được đáy lòng có hơi không quá thích nhỉ?

Ngay sau đó, Mạc Tử Tây kéo lấy cánh tay của anh trai: “Trong lòng em, đương nhiên là anh cả đẹp trai nhất.”

Vẻ mặt Mạc Đông Lăng không chút thay đổi, anh ta không cảm thấy hứng thú với mấy chuyện này. Đàn ông so vẻ bề ngoài làm gì cơ chứ, phải so về thực lực.

Trong mắt anh ta, Tiêu Khôn Hoằng trước mặt được xem như là một đối thủ đáng để anh ta quan tâm. Cho nên lần này, khi Tiêu Khôn Hoằng bí mật tìm tới mình, anh ta mới nghĩ tới việc hợp tác cùng Tiêu Khôn Hoằng, sự thật chứng minh anh ta nhìn người không sai: Tiêu Vinh còn kém xa so với Tiêu Khôn Hoằng.

Buổi đấu thầu đã kết thúc, nhưng buổi triển lãm vẫn tiếp tục diễn ra nửa tháng nữa, phòng triển lãm vẫn luôn mở cửa đón khách tham quan. Vào lúc chuẩn bị rời đi, Mạc Đông Lăng bỗng nhiên mở miệng: “Bà chủ Tiêu, cô có vẻ rất quan tâm đến khu triển lãm trang sức cổ đại nhỉ?”

“Là tôi.” Tiêu Khôn Hoằng chủ động tiếp lời: “Có bán không?”

Hai người đàn ông nói chuyện với nhau rành mạch rõ ràng.

“Không bán.” Câu trả lời của Mạc Đông Lăng cũng rất ngắn gọn.

Mạc Tử Tây thở dài: “Em còn tưởng là có thể bán được, đến lúc đó lấy làm của hồi môn cho đứa bé, chờ nó đi lấy chồng thì tặng cho nó, đến lúc đó đeo những trang sức kia lên người nhất định sẽ rất xinh đẹp.”

“Của hồi môn? Cho đứa nhỏ sao?”

Mạc Đông Lăng còn tưởng rằng mua tặng Thi Nhân.

Thi Nhân mở miệng nói: “Đứa bé quả thật thích những đồ trang sức cổ đại này. Tôi nghĩ mua cho đứa nhỏ hàng mỹ nghệ là được rồi, kết quả anh ấy cố gắng muốn mua bằng được bộ trang sức đó.’ “Một bộ kia không phải trang sức, mà là cổ vật có giá trị trong nghiên cứu lịch sử, vậy nên không bán được.”

“Đương nhiên, tôi hiểu mà, không vấn đề gì.”

“Có điều, cũng không phải tuyệt đối như thế.” Mạc Đông Lăng nhìn qua Tiêu Khôn Hoằng: “Trang sức có thể bán cho hai người, nhưng không thể mang đi, chỉ có thể đặt ở phòng triển lãm. Đợi sau này đứa nhỏ kết hôn, tôi sẽ tự tay đem bộ trang sức đến cho con bé.”

“Như vậy cũng được sao?” Thi Nhân không dám quyết định, nhìn qua Tiêu Khôn Hoằng, dù sao người trả tiền cũng là anh.

“Cũng được.” Tiêu Khôn Hoằng gật đầu, dù sao bây giờ mua về cũng chỉ cất đi, đợi khi đứa nhỏ lấy chồng thì cũng phải mất hai ba chục năm nữa.

Nghĩ đến bé Bánh Bao đi lấy chồng, người đàn ông nhíu mày. Người đàn ông nào dám to gan lớn mật dám đến lấy đi con gái yêu quý của nhà mình?

Anh búng tay một cái là có thể hủy diệt kẻ đó!

Bình luận

Truyện đang đọc