TỔNG TÀI THEO ĐUỔI CÔ VỢ NHỎ THI NHÂN

Chương 337

Thời gian vẫn còn sớm, trách không được anh không có gọi điện thoại cho cô.

Thi Nhân nằm xuống xem tin tức trên Facebook một lúc, chủ đề hôm qua cực kì được quan tâm, thậm chí còn biến thành toàn dân thảo luận.

Cô đã xem lại những tin nhắn đó, phát hiện ra có không ít người có tình trạng giống với Tiêu Khôn Hoằng.

Trong nhà có mấy anh em, nhưng là một bát nước bưng bất bình.

Giống như việc mua nhà cửa, tu sửa phòng ốc, hoặc là tiền cưới vợ cho lễ hỏi đều xuất hiện những tình huống khác nhau.

Bằng cách này, sẽ có rất nhiều người sẽ không để mắt tới Tiêu Khôn Hoằng nữa.

Thi Nhân thở phào, điều này là tốt nhất.

Nhưng mà tin tức liên quan đến việc ông cụ qua đời, vẫn chú ý rất nhiều người. Lúc này, còn có người đưa ra vấn đề về quyền thừa kế của ông cụ Tiêu, bây giờ Tiêu Vinh đã bị bắt, ông cụ qua đời, cho nên di sản đều để lại cho đứa con nuôi kia?

Thi Nhân nhìn đến đây, nhớ tới Vương Ngọc San.

Dựa theo tính cách của Tiêu Khôn Hoằng, là không thể nào để lại quyền thừa kế cho Hải Đào, sẽ không tiện nghi cho Vương Ngọc San.

Chỉ là đáng thương đứa bé Hải Đào này.

Bây giờ nhà họ Thi gia cũng không phải là nơi tốt đẹp gì.

Nhưng mà Hải Đào không phải là người gây ra chuyện này, còn chưa từng lộ mặt trước công chúng, mọi người cũng chỉ biết là con nuôi, hoặc là suy đoán là con ruột của Tiêu Khôn Hoằng.

Chuyện này, cũng không dễ dàng xử lí.

Hải Đào cũng trạc tuổi với ba bọn trẻ, nhưng vận mệnh lại hoàn toàn khác biệt.

Thi Nhân suy nghĩ lung tung nửa ngày, sau đó rời giường, bây giờ cũng đến lúc ba đứa nhỏ đi học.

Cô tự mình đi gọi ba đứa nhỏ rời giường, thay quần áo cho chúng đi học.

“Mẹ, tối hôm qua hai người đi làm cái gì vậy?”

Đứa bé nhỏ trăng trắng mở mắt ra đã thấy mẹ, ánh mắt lập sáng lên, vội vàng ôm cổ của Thi Nhân không thả, hôm qua ba với mẹ đều không ở đây, đứa bé có chút nhớ hai người đâu.

Thi Nhân nhìn ba đứa nhỏ, sau đó ngồi ở trước mặt bọn chúng: “Mẹ có chuyện muốn nói với các con.”

Mạc Tiểu Bắc: “Mẹ, mẹ có việc gì cứ việc nói thẳng, mặc dù chúng con là đứa trẻ nhỏ, nhưng cũng là người lớn nhỏ rồi.”

Mạc Tiểu Nam cũng đi theo gật đầu nhẹ.

“Vậy thì tốt, chuyện là như thế này, ông nội của các con vừa mới qua đời.”

Mạc Tiểu Khê: “Ông nội của cha? Là ai vậy?”

Mạc Tiểu Bắc: “Ông nội của cha?”

Mạc Tiểu Nam: “Ông nội của cha, chúng con kêu là gì?”

Thi Nhân sờ lên đầu của đứa con thứ hai: “Gọi cụ nội nha.”

Mạc Tiểu Khê mới bừng tỉnh đại ngộ: “Thì ra gọi là cụ nội.”

Các thế hệ này cũng thật phức tạp, có chút không rõ ràng.

Thi Nhân nhìn bọn trẻ: “Ông cụ đã qua đời, hai ngày nữa sẽ được chôn cất, các con có muốn đi ông cụ một đoạn đường không?”

Mạc Tiểu Bắc bĩu môi: “Nhưng ông cụ không thích chúng con.” Mạc Tiểu Nam cũng gật đầu theo: “Trước kia còn chửi chúng con, mắng mẹ nữa.”

Trong trường hợp như thế này, thật ra bọn trẻ không thực sự muốn đi.

Tại vì ông cụ đã không thích bọn trẻ, vì cái gì mà bọn trẻ muốn đi lại gần.

Thế giới của trẻ con rất ngay thẳng, nếu bạn không thích tôi, vậy tôi cũng không cần chơi đùa với bạn.

Mạc Tiểu Khê vẫn còn nhỏ không thể nhớ được nhiều việc như vậy, chỉ có thể gật đầu theo các anh trai, dù sao mấy anh trai nói gì cũng đúng.

Thi Nhân đã biết chuyện này sẽ xảy ra.

Cô nói một cách nghiêm trọng và thành khẩn: “Mẹ cũng biết, nhưng mà ông cụ cũng đã qua đời. Dựa theo đạo lý mà nói, mọi người cũng phải đi trình diện. Nếu không mọi người sẽ đàm tiếu, sẽ nói xấu cha của các con.”

“Không cho phép nói xấu cha.”

Mạc Tiểu Khê sốt ruột, tại sao những người kia lại muốn nói xấu cha vậy, rõ ràng chuyện này cũng không có quan hệ gì với cha.

Thi Nhân sờ lên đầu con gái nhỏ: “Không có cách nào, thế giới của người lớn chính là như vậy, có những quy tắc nhất định phải đi tuân thủ.”

Ba đứa nhỏ không nói chuyện.

Nhưng mà em trai và em gái đều nhìn về Cát Cát Mạc Tiểu Bắc, dù sao đứa bé cũng là anh cả, cũng là đứa trẻ chiều bòn nhỏ nhất.

Mạc Tiểu Bắc nghiêm túc suy tư một chút, sau đó nhìn cô: “Mẹ, mẹ muốn chúng con đi sao?”

“Mẹ với cha đều tôn trọng ý kiến của các con.”

“Nếu như các con không đi, sẽ có người xấu cha đúng hay không?”

“Không sai, nhưng mà cũng không có quan hệ gì, cha mẹ tôn trọng ý nghĩ của các con.”

Thi Nhân biết mấy đứa trẻ tương đối sớm quen, cũng rất thông minh, cho nên rất nhiều chuyện cô đều không giấu diếm mấy đứa nhỏ, cô chia nhỏ và giảng đạo lý cho mấy đứa nhỏ, để bọn trẻ tham gia vào những chuyện này, dần dần trưởng thành.

Mạc Tiểu Bắc suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu: “Vậy được rồi.”

Thi Nhân lộ ra vẻ mặt vui mừng, cô đã biết bọn trẻ sẽ đáp ứng, nhưng mà cô không có trực tiếp yêu cầu bọn trẻ, mà là cho bọn trẻ tự mình lựa chọn sau đó ra quyết định.”

Sau khi giải quyết được chuyện này, Thi Nhân đưa bọn trẻ đi trường mẫu giáo.

Lúc này, buổi họp báo sắp bắt đầu. Lúc Thi Nhân lên trên xe, trực tiếp mở điện thoại ra xem buổi họp báo trực tiếp, tuyệt đối không thể bỏ qua, cô muốn nhìn Tiêu Khôn Hoằng rốt cục đã sắp xếp như thế nào.

“Mợ chủ, bây giờ trở về biệt thự, hay là đi chỗ nào?”

“Đi đến nhà tang lễ đi.”

Thi Nhân suy nghĩ cũng không ngẩng đầu lên, bây giờ đương nhiên là cô muốn đi đến nhà tang lễ, bọn trẻ cũng chưa thể xuất hiện, nhưng mà cô làm mợ ba nhà họ Tiêu nhất định phải đứng cùng Tiêu Khôn Hoằng.

Còn mười phút nữa buổi họp báo sẽ bắt đầu, máy quay hướng về nhà tang lễ.

Trong quá trình phát sóng trực tiếp, có rất nhiều người đăng bài chửi bới: “Đợi xem Tiêu Khôn Hoằng sẽ giải thích thế nào?”

“Ngồi xuống, ngồi đợi quả dưa lướn nhất năm.”

“Bộ phim đạo đức về gia đình năm nay đã kết thúc, hãy chờ đợi mười phút tiếp theo để nghe công bố.”

“Tôi cảm thấy Tiêu Khôn Hoằng cũng đã đủ tốt rồi, có thể đến phụ trách tang lễ của ông cụ, đã coi là không tệ.”

“Nhưng mà nếu như không phải Tiêu Khôn Hoằng để Tiêu Vinh ngồi tù, bây giờ Tiêu Vinh tự nhiên sẽ tiến đưa ông cụ, cuối cùng Tiêu Khôn Hoằng đều có trách nhiệm.”

Ngay sau đó đã có một cuộc cãi vã trên mạng.

Thi Nhân cảm thấy đau nhói trong đầu, cô trực tiếp nắm tay đóng mạng lại.

Không lâu sau, buổi phát sóng trực tiếp bắt đầu.

Thi Nhân nhìn thấy Tiêu Khôn Hoằng mặc một bộ tây trang màu đen xuất hiện ở trong màn ảnh, khuôn mặt anh tuấn thâm thúy, ánh mắt đen như mực.

Anh đứng trước ống kính, chậm rãi mở miệng: “Cảm ơn mọi người đã tới phúng viếng ông cụ, bởi vì trước đó ông cụ xuất hiện rất nhiều tin đồn, ở buổi họp báo ngày hôm nay, tôi sẽ làm sáng tỏ một chút sự thật. Liên quan tới thời gian ông cụ qua đời, đúng như mọi người biết trước đó,buổi chiều ngày thứ hai sau khi ông cụ qua đời tôi mới biết được chuyện này.”

Lập tức phóng viên nhìn nhau bất ngờ, hóa ra là sự thật.

Bệnh viện đã bỏ qua ông cụ như thế nào, mới có thể để cho loại loại chuyện hoang đường này phát sinh, đây chính là bệnh viện tư nhân nhà họ Tiêu.

Tiêu Khôn Hoằng đảo mắt nhìn những người ở chỗ này, ánh mắt bình tính.

Anh tiếp tục mở miệng: “Nhưng mà, chuyện này không hề giống với những gì mọi người nói. Từ sau khi di chúc của ông cụ được công bố, tôi cùng ông cụ bên kia đã không có bất kỳ liên hệ gì.

Ngay cả sau khi Tiêu Vinh bị bắt, tôi cũng không có can thiệp vào bất kì chuyện gì của ông cụ, cũng chưa từng hỏi qua.”

“Tôi cũng rất bàng hoàng khi sự việc này xảy ra, đồng thời cũng đang phối hợp cảnh sát điều tra.”

Sau khi Tiêu Khôn Hoằng nói xon nhìn về phía phóng viên: “Lời tôi muốn nói, đều đã nói xong.”

“Cậu chủ Tiêu, anh vừa mới nói cảnh sát tham gia điều tra, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ nói cái chết của ông cụ còn có ẩn tình khác sao?”

“Tôi không biết chuyện này đã có ẩn tình gì, tôi chỉ cảm thấy hành động xem nhẹ của bệnh viện là hành động rất bất thường, mới khiến cho cảnh sát tham gia điều tra, cũng sẽ trả lại trong sạch cho tôi. Dù sao những tin đồn bên ngoài, là ta cố ý không truy cứu, mới đưa đến việc ông cụ tử vong lâu như vậy, mới bị phát hiện.”

“Tôi cũng không thể vô duyên vô cớ gánh chịu trách nhiệm lớn như vậy đi.”

Phóng viên dừng một chút, sau đá một phóng viên khác mở miệng: “Cậu chủ Tiêu, cậu vừa mới nói nhiều như vậy, là đang trốn tránh trách nhiệm sao?

Dù sao sau khi Tiêu Vinh bị bắt, chỉ còn anh là một người nhà họ Tiêu , anh không đi đến bệnh viện thăm hỏi qua ông cụ sao?”

Lập tức, hiện trường hoàn toàn yên tĩnh.

Bình luận

Truyện đang đọc