TỔNG TÀI VAY TÔI MỘT TÌNH YÊU


Người đàn ông đứng ở trước mặt giống như ác bá, trên mặt chẳng có chút thân thiện nào.

Tống Thiên Kim bị dọa sợ, trốn ở sau lưng Cố Khuynh Dao.
“Thư ký Cố, người đàn ông này cũng là người của Phong Thị sao?”
“Đây là Phó Tổng của Phong Thị!”
Cố Khuynh Dao vào công ty hơn một tháng, cũng đã nhớ được mặt các vị lãnh đạo qua ảnh.

Thời gian tập huấn, cô từng được Lưu Anh nhấn mạnh về phó tổng giám đốc, người đàn ông tính khí khó chịu nhất công ty.

Cô đứng trước hắn, sợ không kém Tống Thiên Kim, vẫn phải tỏ ra bình tĩnh để chào hỏi:
“Phó tổng Phong, thành thật xin lỗi anh, chúng tôi gây rắc rối cho anh rồi!”
Hắn quét mắt qua người cô một lượt.

Nhìn thấy huy hiệu Phong Thị trên ngực áo của cô nhưng không hề quen mắt, hắn lạ lẫm hỏi:
“Cô đây là… hình như tôi chưa từng nhìn thấy cô ở Phong Thị?”
“Tôi là thư ký mới của văn phòng tổng giám đốc.”
Tống Thiên Kim lờ mờ nhớ ra, ôm lấy Cố Khuynh Dao, nói vào tai cô một tràng thông tin giống như đã học thuộc lòng.
“Thư ký Cố, nói như vậy… Người đàn ông đáng sợ này là Phong Tử Tuyên, 28 tuổi, là con trai lớn của Phong gia, là anh trai của anh Ngôn Hành, cũng là anh chồng tương lai của em?”
“Đúng là anh ấy!”
Bấy giờ, Phong Tử Tuyên mới quét mắt đến chỗ Tống Thiên Kim.

Môi nhếch lên nở ra một nụ cười hắc ám.
“Cô gái, ban nảy còn rất phách lối, sao vừa nhìn thấy tôi đã như rùa rụt cổ vậy?”
Tống Thiên Kim bỗng nhiên cảm thấy sống lưng lành lạnh.

Người anh chồng tương lai này sao mà cảm giác nguy hiểm quá.

Bởi vì sợ hãi, nó cũng chỉ có thể cười ngố đáp lại.
“Hờ hờ, hờ hờ.

Tại vì… tại vì…”
Mau mau nghĩ ra lời giải thích đi, Tống Thiên Kim giục chính mình.

Nó ấp a ấp úng kéo dài thời gian nhưng tà khí của Phong Tử Tuyên mạnh quá, còn kéo dài sẽ bức chết nó mất.

Dù gì cũng là anh chồng tương lai, không thể để mất mặt.
A có rồi.


Ba mươi sáu kế, kế tốt nhất là làm diễn viên!
Ngay lập tức, nó ôm lấy cái đầu máu me của mình la lên:
“ y da, đầu của em đột nhiên đau quá, đau đến mức choáng váng luôn rồi.

Chắc là não bị tổn thương nặng lắm, không quảng được cái miệng nữa mới làm kinh động đến người uy nghiêm như chú.”
“Giảo hoạt! Miệng lưỡi còn lanh lợi thế này thì não vẫn còn tốt lắm.”
Phong Tử Tuyên mắt có mù thì đầu óc vẫn còn tỉnh táo lắm, diễn giả trân như vậy nằm mơ cũng không qua mắt được hắn.

Hắn mất kiên nhẫn, quay lưng gọi tên tài xế, muốn rời đi:
“Lý Hải, quay xe!”
“Khoan đã.

Chú không thể đi!”
Tống Thiên Kim đột ngột ngã nhào ra đất, tay chân của nó quấn chặt lấy chân của hắn.

Bàn tay của nó bấu vào trong đùi, Phong Tử Tuyên không lường được, cũng không không chế được khi bị chạm vào nơi nhạy cảm.

Động tác ôm đùi của cô khiến hắn rùng mình.
“Cô… là đang ăn vạ tôi, hửm?”
“Chú không thể bỏ em ở đây được.

Xe em bị xe chú đâm hỏng rồi, đầu em nói không chừng cũng bị chấn động thần kinh.

Chú phải chịu trách nhiệm với em chứ?”
Bị buộc chặt với đứa con gái rắc rối, hắn nghiến răng nghiến lợi:
“Buông tay.

Chỉ là vết thương ngoài da, cô đừng có làm quá!”
“Làm sao chú biết là vết thương ngoài da? Bình thường em đã ngốc sẵn rồi, lỡ như bây giờ hỏng luôn não, em trai chú chê em, không cưới em nữa thì phải làm sao?”
“Thì tôi thay nó cưới cô, được chưa? Buông tay cô ra khỏi đùi tôi, mau!”
Phong Tử Tuyên càng nói lớn tiếng, chữ trong miệng cứ theo tức giận mà tuôn ra.

Ấy vậy mà Tống Thiên Kim lại là đệ nhất mặt dày, đã quyết tâm ăn vạ thì nhất định phải ăn vạ đến nơi đến chốn.
“Ai… ai cần chú cưới chứ? Tóm lại, nếu muốn em buông tay thì chú phải đến bệnh viện với em.

Bác sĩ nói em không sao thì em sẽ để chú đi.”

Phong Ngôn Hành nhận được tin Cố Khuynh Dao trên đường về bị tai nạn, chưa kịp nghe hết đầu đuôi đã vội vàng chạy đến bệnh viện.
Anh vừa từ công ty về nhà cách đây chưa lâu, mới chỉ tắm rửa thay một bộ quần áo thoải mái, đầu tóc chưa kịp sấy khô.


Phong Ngôn Hành chạy thẳng vào phòng cấp cứu, nhìn thấy Cố Khuynh Dao đang ngồi trên ghế bên cạnh giường bệnh, dựa đầu vào tường chợp mắt.

Bên cạnh có Tống Thiên Kim nằm trên giường bệnh, đầu băng vải trắng, miệng không ngừng trách móc Phong Tử Tuyên.

Phong Tử Tuyên đứng sừng sững như cột trời, mặt lạnh tanh không một cảm xúc.
Khung cảnh hỗn loạn trước mắt, trong tâm lại thấy bình yên lạ thường.

Vẫn còn may, người bị thương không phải Cố Khuynh Dao.
Phong Ngôn Hành thở phào, bình tĩnh trở lại, khoan thai đi tới chỗ ba người, bắt gặp ánh mắt của Phong Tử Tuyên liền miễn cưỡng chào một tiếng.
“Anh hai!”
Phong Tử Tuyên gật đầu, câu đầu tiên đáp lại đã có ý khích tướng:
“Chúc mừng cậu, không ngờ mới đó đã tìm được vị hôn thê có gia thế khủng để chống lưng.”
Anh không trả lời, im lặng liếc hắn một cái nảy lửa.

Anh biết hắn lo sợ anh ngấm ngầm củng cố thế lực, giành được ghế chủ tịch.

Việc này anh không trách hắn, anh và hắn đều là người có học thức, có tài năng.

Anh đối với hắn cũng có kính trọng, cũng muốn cùng hắn nổ lực cạnh tranh công bằng, chỉ là thái độ của hắn khiến anh không ưa nổi.

Nếu lần này không phải gặp nhau ở bệnh viện, có lẽ anh và hắn lại một phen gây gổ náo loạn.
Tống Thiên Kim thấy mình không được anh hỏi thăm, lên tiếng than thở để gây chú ý:
“Anh Ngôn Hành, đầu em đau!”
Phong Ngôn Hành không nghe thấy, hoặc là giả vờ không nghe thấy, không nhìn nó lấy một cái.

Nó than thở lần thứ hai:
“Anh Ngôn Hành, đầu em đau!”
“Đau thì gọi bác sĩ.

Cô đang ở bệnh viện còn gọi tôi làm gì?”
“Anh Ngôn Hành, em bị thương mà anh chẳng lo lắng gì cả.

Anh lạnh nhạt với em, em buồn đó!”
Tống Thiên Kim có thể thành công ăn vạ được Phong Tử Tuyên nhưng muốn làm nũng với Phong Ngôn Hành thì vô tác dụng.

Anh mặt mày không cau có, không khó chịu, nhưng cũng chẳng có chút vui vẻ nào.


Cảm giác này có lẽ chính là gần ngay trước mắt mà xa tận chân trời mọi người hay nói.
Anh dửng dưng đẩy cục nợ cho Phong Tử Tuyên:
“Anh trai tôi đã lỡ chịu trách nhiệm rồi, cô để anh ấy chịu trách nhiệm cho vẹn toàn đi.

Dù sao thì người đóng viện phí cho cô cũng là anh ấy.”
Nói xong, anh bước sang bên cạnh Cố Khuynh Dao, chắn tầm nhìn của cô, nhẹ nhàng gọi cô dậy.
“Khuynh Dao, dậy đi, cùng tôi về nhà nào!”
Cố Khuynh Dao cảm nhận được tiếng người gọi tên mình văng vẳng bên tai, nửa tỉnh nửa mơ mở mắt đứng dậy.

Cô mệt quá nên ngủ gục lúc nào chẳng hay, tỉnh dậy lại có Phong Ngôn Hành che lấp tầm nhìn, cô quên mất tiêu việc đang cùng Tống Thiên Kim ở trong bệnh viện.
“Về nhà? Được về nhà rồi sao?”
“Ừ.

Bây giờ về nhà!”
Cố Khuynh Dao mắt nhắm mắt mở bám lấy cánh tay của Phong Ngôn Hành, để anh dẫn đường cho con người còn mớ ngủ.
Tống Thiên Kim thấy anh quay lưng rời đi, không nhịn được mà nhảy xuống giường chạy theo anh.

Nó chạy chưa được mấy bước đã bị một nữ y tá tóm lại, mắng:
“Cô gái này, chuẩn bị đi kiểm tra não rồi mà chạy lung tung đi đâu.

Mau quay về giường nằm đi, bác sĩ đến ngay bây giờ.”
“Nhưng mà… nhưng mà… Anh Ngôn Hành, em muốn đi cùng anh!”
Tống Thiên Kim gần như hét lên.

Phong Ngôn Hành hai tay bịt chặt tai của Cố Khuynh Dao tránh cho cô nghe thấy, bản thân căn bản là mặc kệ Tống Thiên Kim.
Cố Khuynh Dao ngủ trên xe của Phong Ngôn Hành một giấc nữa, sắp đến nhà thì bụng lại đến cơn cồn cào đói khát, buộc cô phải tỉnh dậy.
Đúng lúc này, một cửa hàng tiện lợi hai mươi bốn giờ xẹt ngang qua kính xe, cô vội vàng la lên:
“Dừng xe! Dừng xe!”
Phong Ngôn Hành bị cô làm cho giật mình, thắng gấp xe lại.
“Sao thế? Có chuyện gì à?”
Gương mặt anh căng thẳng thấy rõ, chằm chằm nhìn cô.

Cô nhìn lại anh ngây ngốc, trong đầu đang cố gắng lý giải vì sao lại ở trên xe anh.

Cô nhớ trước khi mình ngủ thì vẫn đang ở cùng Tống Thiên Kim, bây giờ ngủ dậy lại thấy ở cùng Phong Ngôn Hành.

Nhưng mà ở cùng Phong Ngôn Hành chẳng phải là tốt hơn ở cùng Tống Thiên Kim rất nhiều sao? Cô nghĩ nhiều làm gì chứ?
Cố Khuynh Dao lúng túng trả lời:
“Chuyện là… tôi đói bụng rồi, muốn ghé cửa hàng tiện lợi mua chút đồ ăn.”
“Chẳng phải em mới đi ăn tối cùng Tống Thiên Kim à? Bây giờ đã đói?”
“Tôi có ăn được miếng nào đâu.

Tống tiểu thư gọi toàn những món khô khan, tôi nuốt không trôi.”
Nghĩ tới chuyện đồ ăn hảo hạng dâng tới miệng còn không thể ăn, cô lại buồn muốn rớt nước mắt.


Phong Ngôn Hành nghe cô giải thích cũng chỉ thở dài một tiếng rồi cùng cô vào trong cửa hàng chọn đồ.
Cố Khuynh Dao dường như rất quen thuộc, nhanh nhẹn len lỏi qua những kệ hàng đầy ắp, cuối cùng chọn một túi cháo dinh dưỡng đóng gói.
“Chỉ có sáu nghìn đồng?” Anh từ sau lưng của cô cao giọng, không phải là ngạc nhiên vì túi cháo quá rẻ mà là ngạc nhiên vì cô tiêu quá ít tiền.

“Cố Khuynh Dao, tháng này em nhận lương đâu có ít.

Cơm trưa có tôi nuôi rồi, bữa tối cũng phải tiết kiệm tới mức này?”
Cháo dinh dưỡng sáu nghìn đồng thì làm sao? Thơm ngon lại còn đảm bảo dinh dưỡng, quan trọng nhất chính là dễ nuốt.
Cô chau mày, có chút tức giận trước biểu cảm thái hóa của anh:
“Cũng đâu có phải bắt anh ăn đồ rẻ tiền, cằn nhằn cái gì chứ?”
Cô quay lưng bỏ đi tính tiền trước, đợi nhân viên hâm nóng rồi ngồi vào bàn ăn ngon lành.

Ăn được một nửa, một phần cháo dinh dưỡng khác đặt xuống bàn, cô ngẩng đầu lên nhìn, là Phong Ngôn Hành mang cháo tới.
“Tôi ăn no rồi, không cần mang thêm cho tôi đâu!”
“Ai nói tôi mang thêm cho em.

Phần này là của tôi.”
Phong Ngôn Hành kéo ghế ngồi xuống phía đối diện.

Cố Khuynh Dao bĩu môi quay sang chỗ khác.

Đáng ghét, dám chọc quê cô!
“Anh bảo tôi ăn quá tiết kiệm mà, sao còn bắt chước ăn giống tôi?”
“Bắt chước em thì làm sao, em định kiện tôi chắc?”
Cố Khuynh Dao đỏ bừng mặt, Phong Ngôn Hành hôm nay ăn nhầm cái gì mà ngang ngược vậy, còn muốn kiếm chuyện với cô.

Cô định phản ứng lại nhưng lười phải đôi co nhiều lời.

Rốt cuộc, chỉ đầu hậm hực cúi đầu ăn nốt phần cháo của mình.
“Tôi mặc kệ anh!”
Trêu cô vui vẻ rồi, Phong Ngôn Hành bây giờ mới múc một muỗng cháo ăn thử.

Mùi vị quả thực không tệ.
“Khuynh Dao, em thường xuyên ăn món này không?”
“Lúc học đại học rất hay ăn, bây giờ thì thỉnh thoảng thôi.”
Câu trả lời của Cố Khuynh Dao rất vô tư nhưng lại khiến lòng của Phong Ngôn Hành chùng xuống không ít.

Những muỗng cháo sau, mùi vị không còn ngon nữa.

Bởi vì, anh chầm chậm nếm được sự khổ cực, những áp lực, những buồn tủi của một cô gái tự lực trang trãi cuộc sống.

Cổ họng anh như nghẹn lại, khát khao che chở cho cô ngày một lớn hơn.
“Khuynh Dao, em có công việc ổn định rồi, đừng bắt bản thân chịu khổ nữa.”


Bình luận

Truyện đang đọc