Cố Khuynh Dao vì nợ nần của gia đình mà cơm ăn áo mặc đều phải chắt chiu từng đồng từng cắc.
Ông trời thấy cô còn chưa đủ đáng thương nên mới cho cô gặp gỡ Phong Ngôn Hành sao?
Phong Ngôn Hành cho người bắt cô về nhà riêng của anh, tàn nhẫn để cô bị bọn chúng đánh đập, dày vò đến mức không chừa cho cô một chút sức lực.
Cố Khuynh Dao nằm ở trên giường, tấm drap màu trắng lúc nãy còn trắng và mới, bây giờ đã bị máu và nước mắt của cô làm bẩn.
Cô đã lặp đi lặp lại rất nhiều lần, cũng đã từng dùng hết sức bình sinh gào thét, nhưng anh đều bỏ ngoài tai.
“Phong Ngôn Hành, xin anh…”
Cô thật sự đã kiệt sức rồi, cơ thể chi chít những vết bầm chỗ tím, chỗ đỏ.
Chỉ một câu cầu xin cũng không còn sức để nói.
Phong Ngôn Hành nhìn thấy cô yếu ớt nằm bất động trên giường mình thì phất tay cho đám cận vệ ngừng lại.
Anh chính là muốn cô biến thành bộ dạng thê thảm, cận kề cái chết như thế này.
Chỉ có như vậy mới khiến cố Khuynh Hà xuất đầu lộ diện.
Anh đã điều tra rồi, nhà họ Cố chỉ còn hai anh em Cố Khuynh Hà và Cố Khuynh Dao.
Cố Khuynh Hà tuy là tên lưu manh lừa đảo nhưng đối với em gái lại hết mực yêu thương.
Hắn có thể để mặc bản thân bị người ta chém giết siết nợ, nợ tự vay tự gánh, chưa bao giờ để liên lụy đến Cố Khuynh Dao.
Lần này xui xẻo cho hắn mà may mắn cho anh, Cố Khuynh Dao vừa vặn xuất hiện để trở thành con tin.
“Cố Khuynh Dao, cô yên tâm, chừng nào tiền của tôi còn chưa được trả thì cô cũng chưa thể chết được đâu!”
Cô không đáp lại lời nào, đôi mắt nhắm nghiền chìm vào cơn mê.
Cô ước đây là mơ, chỉ cần ngủ một giấc tỉnh dậy thì sẽ thoát khỏi nó.
Nhưng nếu là thực tại, thì giây phút này, cô ước thời gian được dừng lại mãi mãi, cô sẽ không còn phải chịu những trận đánh tàn bạo của anh, cũng sẽ không phải đón nhận thêm bất kì thủ đoạn đe dọa nào của anh nữa.
Cơ thể của cô bị người ta xốc lên, ép phải ngồi tựa vào thành giường, hai tay bị trói chặt.
Cố Khuynh Dao vẫn nhận thức được, còn dựa vào mùi hương bạc hà nam tính đặc biệt thoảng qua chóp mũi mà biết được “người ta” chính là Phong Ngôn Hành.
Tuy vậy, cả quá trình cơ thể bị người khác sắp xếp cô đều nhắm mắt làm ngơ.
Dù sao thì ở trong tay anh, ngoài làm ngơ thì cô cũng chỉ có thể làm thinh.
Bỗng, một làn nước lạnh táp vào mặt khiến Cố Khuynh Dao bừng tĩnh.
Cô mở to mắt, hoảng loạn nhìn xung quanh.
“Phong Ngôn Hành, anh lại định làm gì nữa?”
Căn phòng cửa vẫn đóng kín, chỉ có cô và anh.
Phong Ngôn Hành đứng ở một bên giường, tay cầm một con dao bạc sáng bóng.
Cố Khuynh Dao có thể tưởng tượng ra được, khi lưỡi dao vừa mảnh vừa sắc kia được vung lên, trong chớp mắt có thể khứa sâu tận mấy lớp da thịt con người.
Cô sợ đến mức cả người không ngừng run rẩy, lại nữa rồi, cô lại sắp bị Phong Ngôn Hành tổn thương thân thể đến sống dở chết dở.
“Lừa tiền của anh là Cố Khuynh Hà, đắc tội với anh cũng là Cố Khuynh Hà.
Vậy mà bị bắt lại là tôi, bị đánh cũng chỉ một mình tôi.
Những thứ đau đớn mà anh giáng lên người tôi có thể biến thành tiền được sao?”
Phong Ngôn Hành nham hiểm cong môi cười.
Anh căn bản là không quan tâm đ ến oan ức của cô.
Anh chỉ cần một vật có thể đổi lấy 10 triệu đô của mình.
Phong Ngôn Hành từ từ nâng cằm cô lên, kề con dao sắc lẹm vào chiếc cổ trắng ngần.
“Cầu xin hay là trách mắng tôi đều vô dụng cả.
Cô phải gọi tên của Cố Khuynh Hà, gọi sao cho thật thảm thiết và bi thương ấy, như thế hắn mới cứu cô được!”
Cố Khuynh Dao bây giờ mới nhận ra, tất cả những đau đớn mà cô lãnh chịu đều được Phong Ngôn Hành ghi lại bằng máy quay phim.
Cô bất giác rơi nước mắt, nếu anh muốn cô thảm thiết và bi thương thì may mắn quá, vì cô bây giờ là thảm thiết và bi thương thật, không phải diễn xuất gì.
Cô không biết mình thành ra bộ dạng này sẽ khiến anh trai lo lắng bao nhiêu.
Cô chỉ biết đem tất cả những uất ức trong lòng khóc thành tiếng cho thỏa mãn.
Chỉ là để hăm dọa anh trai cô, Phong Ngôn Hành lại nghiêm túc đánh cô đến thừa sống thiếu chết.
Vì tiền bạc mà đến một chút tình người cũng không có.
“Khuynh Hà, cứu em! Anh mau tới cứu em khỏi tên cầm thú này đi! Làm ơn cứu em!”
Cố Khuynh Dao bị kích động, cả lý trí và cơ thể đều không thể kiểm soát.
Dường như là cận kề cái chết rồi nên cô chẳng còn sợ chết nữa, vài ba lần vùng vẫy khiến lưỡi dao cứa vào cổ, máu chảy ra không ít.
Lần này đến lượt Phong Ngôn Hành bị sự chán sống của cô dọa sợ.
Cũng may mà anh còn tỉnh táo, kịp thời thu dao lại, nếu không chẳng dám nghĩ cảnh tượng lúc này sẽ nghiêm trọng thế nào.
“Cô lên cơn điên gì vậy? Muốn chết thì cũng đừng có chết trong tay tôi!”
“Làm sao? Anh sợ à? Sợ tôi chết rồi thì anh sẽ vừa không lấy được tiền vừa ngồi tù à?”
“...”
Đúng vậy, Phong Ngôn Hành sợ mình vô duyên vô cớ trở thành kẻ giết người.
Thái độ điên cuồng của Cố Khuynh Dao lúc này khiến anh dừng lại.
Có lẽ mấy trận đòn ngày hôm nay cũng đã đủ khiến Cố Khuynh Hà lo lắng đến mất ăn mất ngủ.
Phong Ngôn Hành cởi trói cho cô, nói:
“Nếu cô chịu ngoan ngoãn phối hợp, tôi cũng sẽ không làm khó.
Đợi anh trai của cô trả tiền tiền cho tôi, tôi sẽ trả lại tự do cho cô.”
Nói xong, anh lẳng lặng mang máy quay rời khỏi phòng rồi khóa cửa.
Cố Khuynh Dao cuối cùng cũng không phải nhìn thấy những người đàn ông máu lạnh, bạo hành phụ nữ không tiếc tay kia nữa.
Nhưng như vậy không có nghĩa: bị giam lỏng là chuyện tốt.
Ở phòng khách, thư ký Lưu Anh đã chờ sẵn.
Sau khi Phong Ngôn Hành ra ngoài liền đưa cho cô một chiếc thẻ nhớ.
“Gửi thứ này cho Cố Khuynh Hà.
Đừng quên nói với hắn, một ngày hắn chưa xuất hiện thì em gái của hắn cũng cận kề với cái chết một ngày.”
“Phong Tổng, Cố Khuynh Hà thật sự sẽ xuất hiện vì an nguy của em gái sao?”
Câu hỏi này của Lưu Anh quả thực khó có thể trả lời.
Phong Ngôn Hành nghe thấy chỉ biết thở dài ngồi xuống ghế, ngón tay xoay xoay hai thái dương đau nhức.
“Phải thử thì mới biết được.”
“Phong Tổng, chuyện lần này thật sự khiến tôi lo lắng.
Chỉ còn 2 ngày nữa là đến cuộc họp tổng kết quý, tất cả số liệu thu chi đều phải trình báo cáo cho hội đồng quản trị.
Cho dù Cố Khuynh Hà thật sự xuất hiện, liệu hắn có còn đủ 10 triệu đô trả cho anh không? E rằng hắn đã dùng số tiền đó bù vào các khoản nợ khác rồi!”
“...”
“Còn một việc nữa tôi phải báo với anh, Phong Tử Tuyên đã phái người theo dõi nhất cử nhất động của anh ở công ty rồi.
So với bị hội động quản trị chất vấn về ngân sách bị rút thì bị Phong Tử Tuyên nắm thóp vẫn nguy hiểm hơn.
Bằng mọi cách, 10 triệu đô phải được hoàn trả vào công quỹ trước cuộc họp, càng sớm càng tốt.”
Chuyện này ngày càng phức tạp, Phong Ngôn Hành không có lời nào đáp lại Lưu Anh, chỉ tự vấn bản thân: Tại sao lại sơ suất vào đúng thời điểm này?
Anh mất 8 năm lăn lộn ở nước ngoài, tốt nghiệp thủ khoa, bắt đầu từ một nhân viên cấp thấp, vươn lên trở thành lãnh đạo cấp cao.
Bao nhiêu nỗ lực và phấn đấu đều vì đợi ngày có thể đường đường chính chính về nước, ngồi vào chiếc ghế tổng giám đốc của Phong Thị.
Cớ sao ngồi còn chưa nóng ghế đã tự mình đánh mình đau…