Bởi vì muốn chơi chung với bọn Quỷ Ca, nên Thiệu Càn Càn đã vào YY trước.
"Hôm nay Sở trường có đánh không?"
Trương Thiên Lâm nói: "Hôm nay nó có việc rồi, ba đứa chúng ta chơi."
"Ừa." Thiệu Càn Càn dứt lời thì kéo hai người vào game, nhưng sau khi nhìn thấy id của em trai, cô bỗng nhiên nhớ tới một ít việc.
Ngay lúc nghỉ hè thằng cha này có nói ổng mở máy đổi giọng nhờ?!
Vì lúc trước trên mạng có bình luận nói cô với em trai là CP, nên cô đã không chơi với anh một khoảng thời gian dài rồi, gần đây lại bị chuyện "mở hack" quấy nhiễu, cô suýt chút thì quên đi hai chuyện này.
"Này, hình như lâu lắm rồi cậu không kéo tớ chơi game nhỉ." Bất thình lình, tai nghe vọng đến giọng nói quen thuộc của em trai, ngây ngô, vẫn như cũ là giọng nói của tên nhóc mười mấy tuổi.
Thiệu Càn Càn nghẹn nghẹn: "Đó chẳng phải là do tớ bận sao."
"Cậu bận cái gì, nghỉ hè có chuyện gì mà bận đến vậy, cậu suốt ngày chơi game đừng tưởng là tớ không biết." Lâm Gia Thố nhớ tới chuyện này cũng hơi tức giận, lúc ấy anh chỉ là tự thú mình dùng "máy đổi giọng" thôi, mà cô đến mức không thèm chơi game cùng anh sao.
Thiệu Càn Càn: "...... Khi tớ chơi game thì đúng lúc cậu không ở đó, kéo cậu thế nào bây giờ."
Lâm Gia Thố cong cong môi, người này lấy cớ cũng nhiều thật đấy: "Thì cậu có thể gửi tin nhắn gọi tớ mà."
"Mắc gì tớ phải gọi cậu." Thiệu Càn Càn hừ một tiếng, "Một kẻ lừa đảo."
Lâm Gia Thố: "Tớ lừa cái gì."
"Lúc trước mở máy đổi giọng! Hơn nữa bây giờ bại lộ rồi vẫn dùng máy đổi giọng! Rõ ràng không phải mười mấy tuổi còn giả bộ rất trẻ, mẹ nó, đây không phải là kẻ lừa đảo à."
Trương Thiên Lâm phụt cười ra tiếng, Lâm Gia Thố nghiêng đầu trợn mắt nhìn anh ta một cái, sau đó nói với microphone: "Chuyện đó sau này tớ sẽ giải thích, nhưng mà, tớ có một chuyện chắc chắn không lừa cậu."
"Chuyện gì?"
"Chuyện tớ nói tớ thích cậu."
".................."
Làn đạn:
【 đã lâu không thấy hình ảnh hai người đối thoại, tui hoài niệm. 】
【 ha ha ha ha chuyện này vẫn chưa bỏ qua, em trai vẫn còn thổ lộ 】
【 chờ một chút máy đổi giọng là cái quỷ gì, em trai mở máy đổi giọng sao? 】
【 trước đây em trai đã nói không lớn hơn Qua Qua bao nhiêu, giọng nói này xác thực là giả 】
【 cười muốn chết gánh nặng đường xa của em trai】
【 muốn biết người thật là ai......】
【 em trai cố gắng tán tỉnh đi! Qua Qua nhất định sẽ là của em!】
......
Trò chơi bắt đầu rồi, Thiệu Càn Càn quyết định xem nhẹ cái ass lớn "em trai" này, lo chơi game của mình thôi
[*ass là lỗ đit đó mng vì trong tiếng trung 'kẻ lừa đảo' khi đọc nhanh sẽ thành "lỗ dit lớn, mình thay bằng ass cho nó sang choảnh]
Về em trai, cô cảm thấy còn rất nhiều chuyện mình không biết, nhưng mà cô cũng không muốn tìm hiểu sâu hơn, dù sao cũng là dân trên mạng, có biết hay không cũng không liên quan gì.
Nhưng sau khi kết thúc game, Thiệu Càn Càn nhận ra hình như bản thân đã suy nghĩ quá đơn giản.
Lúc đóng máy tính, Thiệu Càn Càn đúng lúc nhận được Wechat của em trai.
【 nếu tớ muốn theo đuổi cậu, thì tớ nên làm thế nào mới được đây. 】
Khoảnh khắc Thiệu Càn Càn thấy cái Wechat này xém nữa phì cười: 【 tớ thấy cậu không phải mười mấy tuổi đâu, mà là chưa tốt nghiệp mẫu giáo đấy, người bạn nhỏ thì không đươc theo đuổi người khác ok】
Em trai như thể không thấy được câu trả lời của cô: 【 cậu thích ăn cái gì? Thích uống cái gì? Thích mẫu người đàn ông như thế nào? 】
Thiệu Càn Càn dở khóc dở cười: 【 chi vậy, nếu tớ nói thì cậu có thể bò từ trên mạng ra ngoài hiện thực à? 】
【 cũng không phải là không được 】
Thiệu Càn Càn: 【 thật đáng sợ】
【 Thiệu Càn Càn, tớ đang hỏi cậu nghiêm túc】
Thiệu Càn Càn nhướng nhướng mày, nằm sấp ở trên giường reply: 【 à...... Thật vậy chăng, vậy tớ cũng nghiêm túc trả lời cậu, tớ thích ăn sang, càng sang càng tốt, tớ cũng thích uống sang, càng sang càng tốt! Còn mẫu người đàn ông sao, càng nhiều tiền càng tốt! 】
Đối diện rất nhanh chóng trả lời:【 có vậy thôi? 】
Thiệu Càn Càn vừa cười vừa nhập chữ nói: 【 có vậy thôi! 】
Đối diện lại không hồi âm nữa, Thiệu Càn Càn cũng cảm thấy đùa giỡn xong rồi, vì thế cầm điện thoại lên chuẩn bị ra cửa uống ly nước.
Phòng khách, Phương Đàm và Thời Du Văn đang làm ổ ở trên sô pha xem video.
Phương Đàm nhìn thấy cô tươi cười đầy mặt bước ra liền nói: "Live stream hiệu quả tốt à?"
"Rất tốt."
Thời Du Văn: "Không đúng nhỉ, tao còn makeup cho nó xinh đẹp như thế, vậy mà không đẹp chết mọi người à. Ê Càn Càn, sau này mày đến trường có thể nghiêm túc trang điểm không hả, nói thể nào cũng xuất hiện trước ống kính rồi, đoán không chừng ở trường còn có rất nhiều người nhận ra mày đấy."
Thiệu Càn Càn vỗ vỗ ngực: "Không cần mày nói tao cũng biết, chắc chắn sau này tao sẽ chú ý vẻ ngoài của mình."
"Không cần phải nói mày cũng biết?" Phương Đàm cười cười, "Thế thì chỉ sợ không phải chuyện về game rồi, mà là bởi vì...... Bây giờ ở trường có một nam thần chờ mày nhỉ."
Thiệu Càn Càn: "............"
"Vừa rồi cười sung sướng như vậy, đoán chừng cũng không phải bởi vì live stream mà là vì Lâm Gia Thố nhở."
" Mới không phải." Thiệu Càn Càn lập tức phản bác, "Ban nãy tao chỉ cười một đứa nhãi ranh."
"Nhãi ranh gì?"
"Thì người đó, lúc trước cùng chơi game với tao em trai ấy."
Thời Du Văn: "À tao biết, chính là cp trên mạng của mày, lần trước tao còn xem video của bọn mày trên Weibo, chẳng phải cậu ta thổ lộ với mày sao."
Thiệu Càn Càn mắt trợn trắng: "Thôi được rồi, trên mạng chỉ là nói giỡn thôi, đâu có phải sự thật, nhưng mà cậu ta tếu thật đấy."
Phương Đàm vui vẻ: "Chậc, Càn Càn của chúng ta trong khoảng thời gian này đúng là được tranh giành mà."
Thiệu Càn Càn khẽ liếc xéo cô ấy: "Tao vẫn luôn được tranh giành biết chưa."
"Phải không, sao trước kia tao không phát hiện ra?"
"Này ——"
**
Thiệu Càn Càn không có dự đoán được, mấy cậu bạn trong lớp đều đã xem live stream của cô.
Buổi sáng trước khi tiết đầu tiên bắt đầu, cô vừa đến lớp ngồi xuống thì đã bị mấy chàng trai vây quanh.
"Càn Càn, tớ thật sự thật sự không ngờ là cậu!"
"Bây giờ suy nghĩ lại giọng nói quả thật rất giống nhỉ."
"Đậu xanh cậu thật sự quá trâu, thế mà cậu lại là Qua Qua! Ngày hôm qua lúc bọn tớ xem live stream đều bị dọa cho choáng váng."
"Xin dẫn dắt đại thần ới!"
......
Dãy đằng sau lộn xộn cả lên, Lôi Nhân Nhân quay đầu lại nhìn thoáng qua, lại nhíu mày xoay trở về
"Kỳ Kỳ, bọn họ đang nói gì vậy?" Lôi Nhân Nhân vẫn nhịn không được hỏi.
Cô gái bị cô ta hỏi đến nói: "Thiệu Càn Càn là một streamer bí ẩn trên mạng, chơi game rất giỏi ấy, tớ nghe trai lớp mình nói, hầu như bọn họ đều đã xem Thiệu Càn Càn live stream chơi game."
"Streamer game?"
"Đúng vậy, rất hot."
Lôi Nhân Nhân sau khi nghe xong sắc mặt chợt nặng nề, Kỳ Kỳ thấy vậy vội nói: "Nhưng mà chỉ là một streamer thôi, xem là gì đâu. Hơn nữa tớ nghe người ta nói, Thiệu Càn Càn và Lâm Gia Thố cho đến giờ vẫn chưa từng quen nhau, đều là tung tin vịt cả."
"Chưa từng quen nhau sao?"
"Đúng vậy, không quen nhau, tin tức rất đáng tin cậy." Kỳ Kỳ an ủi nói, "Ngẫm lại cũng đúng, cậu xinh đẹp như thế mà Lâm Gia Thố cũng......"
Giọng nói cứng lại, Kỳ Kỳ thấy sắc mặt của Lôi Nhân Nhân càng kém hơn, vì thế vội vàng quay đầu không tiếp tục nữa.
Mà lúc này, Lâm Gia Thố cũng đúng lúc từ ngoài lớp học đi vào, ánh mắt của Lôi Nhân Nhân lập tức liền rơi xuống trên người anh, chỉ là, cô ta lại trơ mắt nhìn anh bước từng bước một lướt qua, đi đến hướng của Thiệu Càn Càn.
Cô đã nghĩ thôi không quan tâm, đã nghĩ thôi cứ từ bỏ như vậy, nhưng sau khi thích một người như anh, cô càng không biết phải làm sao chọn một người khác nữa. Lòng tự trọng khiến cô không thể táo bạo đi quấy rầy anh, nhưng không cam lòng lại khiến cô không kiềm chế được ghen ghét người mà anh thích.
Cô thích anh như vậy mà, nhưng mà, tại sao anh có thể thích một người không bằng cô chứ.
Quan hệ của Thiệu Càn Càn với đám con trai trong lớp xem như bình thường, cô thường xuyên ru rú trước máy tính, cho nên cũng ít giao lưu với bọn họ, nhưng mà dù sao cũng là bạn học, đối mặt với sự tò mò của mọi người song trên mặt cô không có một tí thiếu kiên nhẫn, chỉ là trong lòng thầm lẩm bẩm, hôm nay không nên tới lớp sớm như vậy.
"Thiệu Càn Càn." Đúng lúc này, bên ngoài đám người chợt vang lên giọng nói mà cô nhạy cảm nhất.
Thiệu Càn Càn ngẩn ra, nhanh chóng theo tiếng nhìn qua.
Quả nhiên, Lâm Gia Thố đang đứng ở lối đi, hơi rũ mắt nhìn cô.
"Sao thế......"
Lâm Gia Thố tùy ý nhếch nhếch khóe môi, ngữ khí như thường ngày ôn hòa nói: "Cậu ra đây một lát, có việc."
"Hả? Sắp vào học rồi."
Lâm Gia Thố giơ tay thoáng nhìn đồng hồ: "Chưa, còn năm phút nữa."
"......"
"Ra đây." Lâm Gia Thố cười khẽ, "Muốn tớ lôi cậu sao?"
"...... Không cần."
Lâm Gia Thố gật gật đầu, vừa lòng đi ra ngoài cửa lớp. Thiệu Càn Càn nhìn bóng dáng của anh, đành chịu, chỉ có thể dưới tầm mắt của mọi người mà đuổi theo.
Đi ra xong, trông thấy Lâm Gia Thố đang đứng ở đầu cầu thang, "Chuyện gì."
Lâm Gia Thố nhìn cô, cũng không nói chuyện, bởi vì anh cũng không biết chuyện gì, chỉ là thấy cô bị một đám con trai vây quanh, thì trong lòng âm thầm khó chịu. Sau khi kịp phản ứng, anh cũng đã cất tiếng kêu cô.
"Không có việc gì sao?" Thiệu Càn Càn hiện tại đứng ở trước mặt anh, không biết vì sao, da đầu đã tê dại, "Không, không có việc gì nói, thì tớ đi trước nhé?"
"Cậu đứng lại." Lâm Gia Thố hắng hắng giọng nói, "Tớ có việc, cậu lại đây với tớ đi."
"Đi đâu?"
Lâm Gia Thố nghĩ nghĩ nói: "Gần đây hội học sinh tuyển người mới cậu biết không?"
Thiệu Càn Càn hơi nghi hoặc: "Biết á."
"Đúng vậy, bởi vì chuyện này nên gần đây tớ cũng rất bận, cậu sang đây giúp tớ một chút đi."
"Hả?"
"Đi thôi," Lâm Gia Thố tiến lên giữ chặt cô, "Cậu cũng là một thành viên của hội học sinh mà."
Thiệu Càn Càn ngu ngơ bị anh lôi về phía trước: "Nhưng tớ chỉ là một thành viên rảnh rỗi của câu lạc bộ thể dục thôi mà."
"Ờ, vậy bây giờ tớ muốn tuyển dụng thành viên rảnh rỗi của câu lạc bộ thể dục."
"......"
**
Không hiểu mô tê gì đã bị kéo đến văn phòng của hội học sinh.
Thiệu Càn Càn nhìn đồ vật bày đầy bàn, buồn bực nói: "Mấy này là gì chứ? Tớ nhìn không hiểu, cậu hay là thôi đi tớ chỉ cản trở chứ chẳng giúp được gì đâu."
"Ừ, vậy cậu ngồi đi, tớ tự làm là được rồi."
Thiệu Càn Càn sửng sốt một chút, bên tai hơi nóng: "Vậy, vậy tớ đi về trước."
"Ngồi." Lâm Gia Thố chỉ chỉ cái ghế trước bàn làm việc, khẽ nâng đôi mắt mang theo dịu dàng dụ dỗ.
"Đã đến giờ học rồi." Thiệu Càn Càn liếm đôi môi khô khốc, cảm thấy trái tim của mình sẽ đập đến mức mất đi chức năng nếu như ở riêng với anh như thế, "Tớ thấy mình trở về học thì tốt hơn."
Nói đoạn, Thiệu Càn Càn liền vội vã chạy ra ngoài cửa, nhưng mà Lâm Gia Thố tay mắt lanh lẹ.
Anh cúi người tiến lên, tức khắc bắt cô trở lại.
Thiệu Càn Càn kinh hô một tiếng, đột nhiên, cả người đều bị giam giữ giữa anh và kệ sách.
Một tay của anh để ở bên tai cô, còn một cái tay khác thì đặt gần vòng eo của cô, tư thế này, kẹt gắt gao, cô không thể thoát ra được.
"Cậy chạy cái gì." Giọng nói của Lâm Gia Thố truyền đến từ đỉnh đầu, có hơi trầm, còn mang theo chút ý xấu.
Cảm giác này khiến Thiệu Càn Càn vừa xa lạ vừa quen thuộc, trước đây anh cũng từng trêu chọc cô thế này, tim cô lúc ấy cũng giống như bây giờ vậy, hơi mờ mịt, hơi kinh hoảng, còn hơi...... Rung động lòng người.
"Tớ, tớ cảm thấy chúng ta nên trở về đi học, cậu cảm thấy thế nào!"
"Tớ thì thấy không cần."
"Cậu đương nhiên không cần, cậu không đi thì giáo viên cũng sẽ không trách cậu, tớ không đi ——"
"Yên tâm," Lâm Gia Thố đánh gãy lời cô nói, nhạt nhẽo nói, "Tớ giúp cậu giải thích, giáo viên sẽ không trách cậu."
"......"