Thiệu Càn Càn thoáng liếc mắt nhìn Lâm Gia Thố như thể nhìn bệnh nhân tâm thần, cô thật sự chưa từng thấy người đàn ông nào thích ganh đua như vậy.
"Nói, ai đẹp." Lâm Gia Thố thấy cô không đáp lời, tức khắc lo lắng.
"Muốn em nói thật sao?" Thiệu Càn Càn cố tình trông nghiêm túc.
Lâm Gia Thố chợt nghẹn: "Em, em chẳng phải nói thừa à, đương nhiên là muốn nói thật rồi, nếu như em mà nói dối, thì Ngụy Tiêu đắc ý lắm."
Thiệu Càn Càn: "......"
"Hửm?"
"Thôi được em nói, em cảm thấy Sở ——"
Thiệu Càn Càn kéo dài vô tận chữ Sở trong Sở trường, tiếp đến dưới ánh mắt càng ngày càng nguy hiểm của Lâm Gia Thố, đẹp đẽ lồng lộn quay xe.
"Thích anh mà, bạn Lâm Gia Thố hội trưởng đại nhân đáng kính hòa nhã là đẹp trai nhất."
Lâm Gia Thố xì một tiếng, "Nhìn bộ dạng nhanh nhạy của em kìa."
Ngoài miệng thì ghét bỏ, nhưng ý cười trong mắt lại như sắp tràn ra.
Thiệu Càn Càn lắc đầu, úi, anh bạn, tên của anh là xạo tró.
Cuối cùng, bốn người đi ăn cơm với nhau.
Chắc là do ở chung trên mạng đã lâu nên cũng quá quen thuộc, Thiệu Càn Càn hoàn toàn không có bất kỳ cảm giác lạ lẫm nào với Quỷ ca và Sở trường, trò chuyện giết thời gian, hi hi ha ha, cực kỳ vui vẻ.
Khi sắp ăn xong, Thiệu Càn Càn đi vệ sinh một lát. Trương Thiên Lâm thấy cô đi rồi liền lập tức lẻn đến bên cạnh Lâm Gia Thố: "Nói nói nói nói, mấy người có phải muốn sống chung không."
Lâm Gia Thố: "Không phải tao đã nói với mày chuyện cổ bị thương sao, hiện tại thì ở tạm, nhưng chưa có sống chung đâu."
"Éc ~ vậy bọn bây ~" Vẻ mặt của Trương Thiên Lâm muốn bao nhiêu mờ ám liền có bấy nhiêu mờ ám, Lâm Gia Thố ngẩn người, bỗng đẩy anh ta ra, "Nghĩ mấy thứ lộn xộn gì đó."
"Ơ...... Trông có vẻ là đang trong sáng đắp chăn nói chuyện phiếm." Trương Thiên Lâm yên lặng ngồi trở về, song mặt lại đầy nhiều chuyện nói với Ngụy Tiêu, "Tao nói mà, đừng thấy bộ dạng mỗi ngày đều muốn giỏi hơn trời cao của nó, thế mà ở phương diện đó, dốt đặc cán mai."
Ngụy Tiêu cười lắc đầu: "Thì Gia Thố là lão già độc thân ngàn năm mà, kín kín chút đi."
Lâm Gia Thố thấy dáng vẻ hai người lải nha lải nhải cười nhạo, ngay lập tức nhặt đũa lên ném qua, "Tụi bây ngậm miệng đi!"
Sau khi ăn xong, Lâm Gia Thố đi trả tiền. Lúc bốn người đi ra từ quán ăn liền định ai về nhà nấy, trước khi đi, Trương Thiên Lâm gọi Lâm Gia Thố sang một góc nói gì đó, song mới phất phất tay với Thiệu Càn Càn: "Càn Càn, hẹn gặp lại nhé."
"Ừa, hẹn gặp lại."
Ngụy Tiêu và Trương Thiên Lâm đi rồi, Lâm Gia Thố cũng đi về phía Thiệu Càn Càn.
"Này, cậu ấy mới nói gì với anh thế?"
"Không có gì."
"Không có gì?" Thiệu Càn Càn duỗi tay chọc chọc má phải của anh, "Không có gì sao sắc mặt anh kỳ lạ vậy."
Lâm Gia Thố duỗi tay đè tay cô lại, thoáng mất tự nhiên nói: "Thật sự không có, thôi, chúng ta về nhà đi."
Nói đoạn, tiếp tục đi về phía trước, đi được một bước mới phát hiện Thiệu Càn Càn không chuyển động: "Sao thế?"
Thiệu Càn Càn cúi đầu nhìn mũi chân: "Thì là, anh xem em cũng tung tăng nhảy nhót được rồi, em vẫn nên trở về trường học hoặc là nhà thuê thôi."
Lâm Gia Thố chợt cau mày: "Cái gì?"
Thiệu Càn Càn: "Em cũng không thể cứ mãi ở chỗ anh được, chuyện đó không đúng lắm."
"Không đúng chỗ nào." Lâm Gia Thố rũ mắt nhìn cô, đè nặng giọng nói: "Em là bạn gái của anh."
"Nhưng em muốn trở về......"
"Không được về." Lâm Gia Thố thực sự sợ cô sẽ trốn mất, vì thế cánh tay trái dứt khoát chộp lấy cô không để cho cô động đậy, "Còn chưa thương lượng trước với anh mà đã đi rồi, gan to ra, hả?"
"Thì em không phải đang thương lượng với anh à!" Thiệu Càn Càn giãy giụa một chút, nhưng mà cánh tay người như tường đồng vách sắt vậy, lôi kéo như thế nào cũng không nhúc nhích.
"Không được, em không nói trước, cho nên không tính."
"............"
"Về nhà, anh nói cho em biết, trong nhà vẫn còn một số đồ của em, em không thể cứ đi như thế được."
Thiệu Càn Càn giống như một con thỏ nhỏ bị anh túm ở trong ngực: "Thôi được, vậy em về dọn dẹp một chút."
"Dọn dẹp một chút cũng lâu lắm, muốn đi cũng là ngày mai đi."
Thiệu Càn Càn cũng muốn giận mà cười vì anh, dù sao nói đi nói lại vẫn là không thể đi chứ gì?!
Trong tít tắt, cô hơi giận ai đó ngang ngược, mà cứ mãi bị sự ngang ngược này của anh khiến cho ngọt ngào và hạnh phúc.
Bóng đêm dần dần đậm, ngựa xe như nước, đèn neon sáng lên.
Ven đường có mấy thiếu nữ mặc đồng phục trung học đi qua, ngoái đầu lại nhìn hai người cười trộm. Một đôi chú dì dắt tay nhau lướt ngang, nói hai câu "Người trẻ tuổi bây giờ tốt thật".
Thiệu Càn Càn đỏ mặt, duỗi tay đánh khẽ lên mông anh: "Buông tay, đi đường đàng hoàng!"
Lâm Gia Thố bị đánh bỗng hơi ngơ ngác, vì thế tay níu cô cũng tự nhiên thả ra ngay: "Em ——"
"Em về nhà với anh còn không được sao, đừng tóm em đều làm trò cười cho người ta hết."
Vừa nói, vừa bỏ rơi anh đi về phía trước.
Lâm Gia Thố chân dài, vài bước đã đuổi kịp: "Em đánh mông anh làm gì, anh là một người đàn ông......"
Thiệu Càn Càn liếc mắt nhìn anh: "Ơ không được sao? Sau này sẽ không."
"Khụ, thật ra cũng không có việc gì." Lâm Gia Thố tỉnh bơ nắm tay cô đặt vào lòng bàn tay, sau đó hài lòng dung túng nói, "Em muốn đánh cũng đánh được, vừa mới đánh có một cái không đã ghiền hửm? Không đã ghiền thì thêm một cái nữa."
Thiệu Càn Càn: "...... Anh biến thái quá."
**
Về đến nhà xong, Thiệu Càn Càn liền nghiêm túc bắt đầu dọn dẹp đồ đạc. Kỳ thật cô cũng mới ở đây vài ngày thôi, ngoại trừ mấy bộ quần áo bên ngoài ra cũng chỉ có đồ dùng sinh hoạt ở trong phòng tắm.
Lâm Gia Thố ngồi ở trên sô pha, thấy Thiệu Càn Càn đi qua đi lại trước mặt anh song bỗng bực bội nhéo nhéo mi tâm.
Mấy ngày nay cảm giác ở chung dưới một mái nhà quá tốt, tốt đến nỗi khiến anh quên béng khi vết thương cô lành sẽ vỗ mông chạy lấy người. Hôm nay chỉ vì kiếm cớ lung tung nên mới giữ cô lại được, ngày mai thì không thể nào giữ cô được nữa.
Lâm Gia Thố nhìn Thiệu Càn Càn, lâm vào trong xoáy nước làm sao mới có thể cho để cô đi đây.
Nếu không thì, giả bệnh?
Thiệu Càn Càn rất nhanh đã dọn dẹp xong hết, cô lấy áo ngủ đi vào phòng tắm tắm rửa, sau khi tắm xong thì vùi ở trên sô pha xem clip. Qua một lát, cô trông thấy Lâm Gia Thố cũng đứng dậy đi tắm rửa, chỉ là lần này anh tắm cực kỳ lâu, cô xem hết một tập phim bộ anh mới bước ra từ bên trong.
Khoảnh khắc Lâm Gia Thố bước ra khỏi phòng tắm Thiệu Càn Càn ngẩng đầu ngó anh, ánh mắt đầu tiên, vẫn hơi hơi ngạc nhiên.
Tuy rằng cô đã thấy dáng vẻ anh mới tắm xong rất nhiều lần, nhưng lúc này vẫn si ngốc nhìn anh. Bấy giờ anh mặc áo tắm dài màu trắng, hai đoạn cẳng chân lộ ra ngoài, vừa dài vừa thẳng. Có lẽ vì gội đầu, nên tóc của anh hơi ẩm ướt chút, mà đôi mắt nhạt màu rối loạn trước mặt dường như còn có sương mù, thoáng liếc mắt nhìn qua, nhàn nhạt, dịu dàng dính người.
Thiệu Càn Càn cứ thế nhìn anh chòng chọc, cho đến khi anh đặt mông ngồi xuống bên cạnh cô, cả người mạnh mẽ vòng quanh cô.
"Ơ, sao tay anh lạnh thế này." Tay của anh chỉ mới vòng quanh eo cô thì Thiệu Càn Càn đã hoảng hốt kêu ra tiếng, lúc này cách một tầng vải dệt cũng cảm nhận được cái lạnh.
"Ban nãy ở trong đó không có nước nóng, anh dùng nước lạnh tắm rửa." Lâm Gia Thố làm bộ đáng thương nói.
Thiệu Càn Càn kinh ngạc: "Lúc em tắm vẫn còn nước nóng mà, sao lại không có chứ, em đi xem......"
"Nè không cần đi." Lâm Gia Thố ấn cô ngồi xuống, "Tắm cũng tắm xong rồi."
"Nhưng thời tiết cũng hạ nhiệt, anh tắm nước lạnh, không lạnh sao."
"Lạnh mà." Lâm Gia Thố cọ cọ trên vai cô, "Cho nên em sưởi ấm anh đi."
Thiệu Càn Càn vốn đang cau mày, vừa nghe anh giả trân dùng giọng nói thảm thương như vậy nói, tức khắc cười ra tiếng, "Anh trẻ con chết mất."
"Trẻ con sao." Lâm Gia Thố cong cong môi, đột nhiên, tay vốn ở bên ngoài quần áo cô theo vạt áo trượt vào trong, "Sưởi ấm kiểu này thì không trẻ con nữa."
Thiệu Càn Càn trên eo chợt lạnh, nhanh chóng nhảy dựng trên ghế sô pha: "Lâm Gia Thố anh sờ bậy cái gì đấy!"
Nhưng dưới sự trấn áp của anh cô có thể đi đâu nào, Lâm Gia Thố chân dài móc một cái, bỗng chốc đã đè cô xuống ghế sô pha không nhúc nhích nổi.
"Anh lạnh."
"Lạnh, lạnh thì về phòng đắp chăn!"
"Không." Lâm Gia Thố nâng cằm cô lên, ánh mắt sáng ngời đối diện tầm mắt của cô, "Chúng ta làm chút chuyện sưởi ấm được không."
Thiệu Càn Càn: "......?"
Không đợi cô đồng ý, Lâm Gia Thố đã vươn ngón tay cái vuốt ve ở môi cô, mà đầu cũng tự nhiên kề sát vào, dán lên môi cô.
Thiệu Càn Càn hôn môi với anh cũng không phải một lần hai lần, nhưng cô vẫn không kiềm chế nổi cái cảm giác tim muốn nhảy ra đó, huống chi, giờ phút này còn là tư thế anh đè trên người cô.
Lâm Gia Thố hôn cô rất nghiêm túc, nhưng càng hôn anh lại càng hiểu rõ, anh không chỉ muốn đơn giản vậy thôi.
Nội tâm đang rối loạn, tay đã kiềm lòng không đặng dời xuống dưới, chuyển động ở nút áo trên eo cô.
"Ưm ——"
Thiệu Càn Càn nhận ra, theo bản năng đè tay anh lại.
Lâm Gia Thố trong cổ họng khô khốc, anh càng kịch liệt tàn sát bừa bãi giữa môi cô. Mà cái tay nọ...... Bởi vì cô ấn mu bàn tay của anh không cho anh cử động, nên anh cũng thật sự không dám động.
Chỉ là anh gần như không hề thấy thỏa mãn, môi lưu loát trượt xuống dưới, chuyển sang gặm cắn cần cổ cô.
Xúc cảm mềm mại đánh Thiệu Càn Càn giật mình một cái, mặt cô bỗng dưng đỏ bừng, hô hấp cũng càng dồn dập hơn. Lúc Lâm Gia Thố ngước mắt đúng là nhìn thấy cảnh này, tuổi trẻ dồi dào, trái tim bởi vì phản ứng của cô mà lắc lư lay động, thân thể lại nóng lên.
Tạch tạch ——
Một tiếng cởi cúc áo rất nhẹ, vừa nãy, Thiệu Càn Càn bị dời đi sự chú ý tiếp đó anh hết sức dễ dàng mà cởi cúc quần của cô. Và khi tay anh chậm rãi từng chút, giây phút mang theo một tia run rẩy đi xuống thăm dò, Thiệu Càn Càn lại bất ngờ bừng tỉnh.
"Lâm Gia Thố ——"
Lâm Gia Thố sắc mặt phiếm hồng, anh ẩn nhẫn nhìn cô, thấp giọng nói: "Càn Càn, anh, anh chỉ sờ một lần."
"Lần trước anh cũng nói như vậy."
"Đúng vậy, nhưng lần trước anh cũng đâu có nuốt lời, có đúng hay không?"
Thiệu Càn Càn hơi hơi hé miệng, không còn gì để nói, lúc ấy anh chạm cô thì chỉ chạm một tí mà thôi, nhưng lúc này không giống thế, nơi tư mật nhất đương nhiên là khác rồi.
Đáy lòng cô cực kỳ giãy giụa, một mặt là hoảng sợ về những thứ mình chưa biết, một mặt lại ý loạn tình mê bởi cảm giác anh mang đến. Mà sự do dự của cô rõ ràng giúp anh tăng thêm khí thế, cuối cùng anh không khách khí mò xuống phía dưới tìm kiếm.
Đêm vẫn chưa muộn, thậm chí điện thoại cô làm rớt ở một bên vẫn còn đang chiếu phim cổ trang.
Giữa phim, Thái Sư yêu Hoàng Hậu sâu sắc đang ôm lấy Hoàng Hậu sắp chết đi, khóc đến tê tâm phế liệt.
Quá bi thảm, nhưng Thiệu Càn Càn nào còn xem cốt truyện thảm thương như vậy, cô một lòng đều đặt trên người đàn ông trước mặt, phảng phất như thế giới đều là màu hồng phấn khiến cho người ta mê mẩn.
Cô mềm nhũn mặc anh định đoạt, chờ đến khi ý thức cũng trở về một chút, cô phát hiện áo tắm dài của anh đã rơi xuống mặt đất, mà quần áo của cô cũng không biết đã bị cởi xuống từ lúc nào.
Không khí toàn là hơi lạnh, thân thể của anh lúc đầu cũng lạnh như không khí vậy nhưng không biết khi nào đã trở nên nóng bỏng hừng hực. Đột nhiên, cả người cô được anh ôm từ trên sô pha dậy.
"Anh ——"
"Về phòng."
"......"
"Nhưng muốn tiếp tục......"