TRA CÔNG NHẸ CHÚT ĐI!


Mặc dù biết nơi đó vốn dĩ không chào đón nhưng tôi không thể khống chế đôi chân mình cứ bước về phía trước.
Bởi vì tôi muốn nhìn thấy anh hai sau nhiều năm xa cách, muốn hỏi thăm anh hai đã sống thế nào trong 3 năm qua, có thuận buồm xuôi gió hay không?
Nhưng sợ phá hỏng bầu không khí hào hứng, tôi chỉ có thể nhón nhén bước đến bậc thang thứ ba rồi giấu mình sau lan can nhìn xuống.
Anh ngồi kế bên anh hai, thỉnh thoảng rót rượu và gắp thức ăn cho anh hai, anh hai đang trò chuyện với Thái Hoàng ngồi đối diện, bởi vì phớt lờ Khánh Duy mà bị hắn bắt ép đền rượu không thôi.
Bốn người họ vẫn luôn như vậy, mỗi người một vai trò khiến buổi tiệc lúc nào cũng náo nhiệt và vui tươi.
Tôi thầm nghĩ nếu đêm đó chưa từng xảy ra, có lẽ tôi đã được anh hai kéo xuống ngồi ghế bên cạnh.

Bỏ qua những lời bắt bẻ và châm chọc của hai người Khánh Duy - Thái Hoàng, tôi sẽ vừa nhâm nhi bánh ngọt vừa len lén nhìn anh.


Còn anh, chắc là đang pha trò chọc cho anh hai cáu lên rồi bẽn lẽn như cái đuôi nhỏ đi theo dỗ ngọt anh hai tôi.
Mỗi người một lí tưởng riêng tựu chung thành một tràng cười tuổi xuân rực rỡ, nhưng tất cả bị tôi chen chân vào phá cho tan nát.
Từ lúc nào? Có lẽ là lúc ánh mắt len lén dần trở nên đắm đuối, tôi dùng hai chữ si mê mà kéo anh cùng tôi xuống vực sâu thăm thẳm, khiến tình bạn hơn hai mươi năm xuất hiện khúc mắt rồi không từ mà biệt.
Đáng chết!
Mắt tôi đau rát như có hàng nghìn bụi bẩn cùng lúc rơi vào, tôi vội vàng giơ tay lau mạnh như sợ ai phát hiện tôi sắp sửa yếu lòng.
Nhưng ai thèm quan tâm tôi chứ, phía bên dưới vẫn là từng tràng cười đùa đuổi nhau chạy văng vẳng khắp nhà.

Và anh vẫn ngồi bên cạnh giúp anh hai cản rượu từ Khánh Duy.
“Cậu đừng uống nữa Khải Đăng, dạ dày không tốt lại cứ thích uống rượu, Khánh Duy nữa, cậu bớt mấy trò chuốc rượu phạt rượu ấy đi!”
“Sao hả? Xót Khải Đăng say hay gì, vậy thì uống với tôi một ly nữa, rõ ràng là tôi mời cậu mà cứ bị tên đó nằng nặc uống thay, nào nào nào!”
Anh hai không cản nổi hai ông thần rượu trước mắt, chỉ có thể kéo tay anh về rồi nhấc ly cạn với Khánh Duy và Thái Hoàng: “Ly này nữa thôi, mấy cậu bao nhiêu tuổi rồi còn âm thầm so sánh đô rượu vậy hả? Đừng tưởng là tôi không phát hiện ra nha!”
“Dạ dày thì sao, tôi không phế như cậu nghĩ đâu, nào tên kia, cả Thái Hoàng nữa, cạn ly!”
Anh hai vừa nghe đã lập tức cau mày, vỗ lên tay anh một cái rồi đưa mắt trừng qua, rõ ràng đang cảnh cáo:
Cậu uống tôi xem, mau lên!
Thế mà ly rượu trên tay vội khựng lại giữa không trung, sau đó anh lặng lẽ bỏ xuống rồi quay sang anh hai cười hì hì, điệu bộ hai người như làm mãi thành quen, trông thật giống vợ chồng từng ăn đời ở kiếp.


Tôi như thể trông thấy mẹ tôi quắc mắt nhắc cha tôi đừng sa đà uống nữa những ngày còn thơ ấu.
Tôi cảm thấy cổ họng nghèn nghẹn, chả bù cho tôi mỗi lần nhắc anh không uống rượu liền bị anh trừng cho mất hồn mất vía.
Đúng là đồ thân lừa ưa nặng! Rõ ràng biết nhìn thấy sẽ đau lòng lại còn cứ cố chấp đi xuống nhìn.
Tôi men theo cầu thang trở vào trong phòng, cảnh tượng quá đỗi chan hoà và hạnh phúc cứ mải miết bám lấy tôi, bắt ép tôi nảy sinh thứ cảm xúc ghen tỵ đớn hèn.
Biến hết đi! Tôi có quyền gì mà ghen ghét đố kỵ ở đây, ai ai cũng đáng sống tươi vui và hạnh phúc, chỉ có tôi là đáng chết mà thôi!
Tôi vừa sinh ra là đã đáng chết, tại sao tôi phải tranh gương mặt xuất chúng của anh hai, tại sao tôi lại câm, lại ngớ ngẩn không biết phép tắc xã giao?
Tại sao lại như vậy? Tôi đã nhiều lần tự hỏi chính mình, rốt cuộc tại sao tôi phải sống một cuộc đời thê thảm không ai cần đến như vậy?
Tôi cũng muốn vừa sinh ra đã được cha mẹ yêu thương giống anh hai, tôi cũng muốn nói hết những hỉ nộ ái ố trong lòng như bao người bình thường, tôi cũng muốn được thoải mái chạy nhảy quanh bạn bè?
Đơn giản như vậy, nhưng tại sao tôi lại không thể có?
Đó hoàn toàn là lỗi do tôi sao?
Vậy nên bây giờ tôi phải chui rúc dưới đáy xã hội, là bao cát để người khác trút giận đùa dai? Thật đáng đời tôi mà!
Mắt bất giác cay nhoè nhưng tôi dùng hết sức lực bặm môi ngăn không cho tiếng khóc bậc ra.


Khóc thì có ích gì, muốn cho ai nhìn, muốn cho ai thương hại đây?
Không thể khóc! Tôi không thể khóc!
Tôi cố gắng nhắm mắt quên đi, nhưng khung cảnh đẹp đẽ ấy vẫn bám lấy tôi từng phút một, càng lúc càng rõ ràng, càng chân thực hơn bao giờ hết.

“Tỉnh dậy! Tỉnh dậy mau, đừng tưởng giả vờ ngủ thì xong chuyện với tôi!”
Chiếc mền ấm áp bỗng dưng bị một lực lớn kéo phăng khỏi người tôi, tôi mơ màng không chịu nổi rét buốt mà cố gắng mở mắt, ngoài ý muốn nhìn thấy anh đằng đằng sát khi đang đứng ở đầu giường.
Tiệc tan rồi sao?.


Bình luận

Truyện đang đọc